Mục lục
Sau Khi Cá Mặn Thế Gả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yang1002

Đại não Nhan Tích Ninh trống rỗng, một cỗ nhiệt khí hướng thẳng lên trên. Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, một cảm giác bối rối khó hiểu chiếm cứ lồng ngực hắn.

Cho tới nay hắn xem Cơ Tùng trở thành áo cơm cha mẹ, trở thành lãnh đạo. Trở thành bằng hữu, tuy rằng mang danh hiệu Dung Vương phi, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là nhân sĩ đã kết hôn. Hắn còn đang vui vẻ nghĩ chờ sau khi hai chân Cơ Tùng tốt lên, hắn có thể an tâm ở dưới cánh chim Cơ Tùng làm một con cá mặn, kết quả Cơ Tùng lại hôn hắn?

Cho dù hắn có trì độn đến mấy, cũng biết nụ hôn nhẹ này không phải một nụ hôn đơn giản.

Muốn chết, lão bản vậy mà lại muốn bao dưỡng hắn? Hắn không chỉ bán nghệ, thế nhưng còn muốn bán thân?! Này có gì tốt sao?

Nhan Tích Ninh thực hoảng, hoảng đến mức hắn đi vòng vòng trong viện Thính Tùng Lâu vài vòng cũng chưa thể nghĩ ra giải pháp. Có lẽ do biên độ chuyển động của hắn quá lớn, liền ngay cả ảnh vệ cũng không nhìn được.

Hàn Tiến an ủi nói: "Vương phi, ngài yên tâm đi, có thần y ở chủ tử không có việc gì."

Vương Xuân Phát cho Hàn Tiến một ánh mắt "Ngươi không hiểu", hắn chắc chắn nói: "Vương phi là quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn chỉ là quá lo lắng cho chủ tử."

Nhan Tích Ninh ánh mắt phức tạp tâm tình rối rắm, hắn rất muốn giải thích hắn không có lo lắng Cơ Tùng, chính là đang rối rắm nụ hôn kia của Cơ Tùng rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Nhưng loại sự tình này nên nói ra như thế nào?

Hai thế làm người, phương diện cảm tình của hắn cũng trống rỗng.

Đời trước sau khi trong nhà xuất hiện biến cố, vay mượn không ít nợ nần. Nợ nần nặng trịch đặt lên bờ vai của hắn, những bạn học khác học đại học xong vui vẻ yêu đương học tập, mà hắn lại đang làm công kiêm chức kiếm học phí.

Đợi lúc tốt nghiệp đi làm việc, hắn cạn kiệt thân thể lẫn tinh lực thật vất vả mới trả hết nợ nần, lại phát hiện chút tiền lương này của hắn ở thành phố lớn ngay cả một cái WC cũng mua không được. Hắn cũng muốn thành gia lập nghiệp, nhưng không nhà không xe, cô nương nhà ai nguyện ý đi theo hắn? Hơn nữa, hắn cái gì cũng không có, sao có thể để cho người mình thích đi theo hắn cùng nhau vất vả?

Thời gian dài hắn cũng thấy rõ sự thật, hắn không hề hy vọng xa vời có thể thành gia, thầm nghĩ an an ổn ổn sống cả đời là được. Đời trước nguyện vọng lớn nhất đó là kiếm một bút tiền trở lại quê hương, sửa lại nhà cũ một chút, có một khối đất nhỏ, sau đó nằm ngang qua ngày lành.

Sau đó tới Sở Liêu, hắn có nhà có đất, cũng nhiều thêm một danh hiệu Dung Vương phi. Cuộc sống hiện tại là những ngày tháng thần tiên mà quá khứ hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, ở nơi này, hắn có thể tiến hành việc nằm ngang đến cùng.

Trước kia xem trên phần tiền và đất, hắn coi Cơ Tùng trở thành lãnh đạo khó chơi. Hắn phối hợp diễn xuất với Cơ Tùng, tranh thủ cơ hội nằm ngang. Nhưng mà cùng Cơ Tùng ở chung không lâu, hắn phát hiện kỳ thật Cơ Tùng rất tốt. Cơ Tùng ôn hòa thong dong nói lời giữ lời, là người mà hắn tin tưởng nhất ở Sở Liêu.

Hắn vẫn cảm thấy hắn cùng Cơ Tùng có thể không nói chuyện, nhưng...... sao bọn họ có thể yêu đương đâu?

Trong đầu Nhan Tích Ninh rối loạn, cuối cùng hắn chậm rãi rời khỏi Thính Tùng Lâu. Hắn sải bước lung tung không mục đích, bất tri bất giác đi tới bên hồ sen. Hiện giờ lá sen trùng điệp hương sen bốn phía, hoa sen đỏ, trắng, hồng xen lẫn lay động giữa lá cây, liếc mắt một cái nhìn đẹp không sao tả xiết.

Nếu bình thường nhìn đến lá sen, trong đầu hắn đã xuất hiện gà lá sen, xương sườn lá sen, các món vân vân, nhưng mà hôm nay trong đầu hắn xuất hiện cũng chỉ có mặt Cơ Tùng. Hắn nâng tay sờ môi mình, trên môi tựa hồ còn lưu lại độ ấm của Cơ Tùng.

Hắn rất mê mang, nhân sinh lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, hắn lại ngay cả một người để kể ra cũng không có.

Đúng lúc này Lãnh quản gia bước nhanh tới: "Vương phi, ngoài cửa có người tự xưng là bằng hữu của ngài, hắn nói nếu ngài không ra, hắn liền đứng ở cửa Vương phủ không đi."



Nhan Tích Ninh kinh ngạc nói: "Bằng hữu?" Chẳng lẽ là Vương Văn Việt sao? Nhưng Vương Văn Việt nhậm chức ở Công bộ, trong khoảng thời gian này có nạn lụt, hắn hẳn là vội đến bốc khói mới đúng.

Lãnh quản gia bổ sung: "Người nọ nói hắn gọi là Ô Chu."

Mê mang trong đầu Nhan Tích Ninh rất nhanh bị buồn rầu thay thế, hắn sao lại quên Ô Chu? Ô Chu là cao thủ am hiểu thuật tính trong sứ đoàn Liêu Hạ, trước đó từng ngăn đón mình muốn cùng nhau thương thảo đề toán. Lúc ấy hắn và Cơ Tùng đều qua loa có lệ Ô Chu, chỉ nói có rảnh liền xem thuật toán.

Nhưng mà sau yến hội, hắn cùng Cơ Tùng lại đi mã tràng, lại gặp nạn lụt bận tối mặt tối mày. Đề toàn mà Ô Chu đưa tới bị hắn đặt ở trên bàn, ngay cả lật cũng chưa lật ra.

Ô Chu nhất định là đến lấy đáp án đề toán, ý thức được điểm ấy, Nhan Tích Ninh đau đầu không thôi.

Thấy vẻ mặt đau khổ của Nhan Tích Ninh, Lãnh quản gia nói: "Vương phi nếu không muốn gặp hắn, tiểu nhân đuổi hắn đi là được."

Nhan Tích Ninh khoát tay: "Hắn là sứ thần Liêu Hạ, không thể dễ dàng đuổi đi." Nghe nói Ô Chu ở mấy quốc gia phụ cận cũng rất nổi danh, nếu bị Dung Vương phủ lạnh nhạt, chỉ sợ truyền ra sẽ không dễ nghe lắm.

Nói tới hắn cũng đã đáp ứng Ô Chu, có thời gian nguyện ý cùng hắn luận bàn đề toán. Sứ đoàn Liêu Hạ chỉ có thể ở lại đô thành hơn một tháng, hiện giờ thời gian đã qua đi phân nửa, nói vậy Ô Chu nóng nảy mới có thể đến cửa Vương phủ cắm cọc.

Hơn nữa hắn bị nụ hôn của Cơ Tùng chọc phá đến tâm thần không yên, so với ở Văn Chương Uyển tự mình dọa mình, còn không bằng đi gặp Ô Chu. Nói không chừng làm vài đề thuật toán, tất cả phiền não đều bay đi.

Nghĩ đến đây Nhan Tích Ninh sửa sang lại quần áo: "Đi, ta đi gặp Ô Chu." Hắn không dám để cho Ô Chu vào Vương phủ, hôm nay Cơ Tùng đang phải tu bổ kinh mạch, hắn không muốn cho ai nhập phủ.

Trong tay Ô Chu ôm mấy quyển sách đang bước qua bước lại trước cửa Vương phủ, hắn đổi một thân áo xanh, liếc mắt nhìn lại như là học sinh hào hoa phong nhã của Quốc Tử Giám. Thân hình hắn gầy yếu cau mày, một bên bước đi một bên nhìn về phía đại môn đóng chặt, trong ánh mắt tràn đầy không yên cùng nôn nóng. Trên trán ra một tầng mồ hôi, đi vài bước, hắn sẽ nâng tay áo lên lau trán một chút, ống tay áo đã bị mồ hôi nhuộm sẫm màu.

Chờ một lát sau, đại môn Dung Vương phủ mở, Nhan Tích Ninh từ bên trong cánh cửa đi ra: "Ô Chu quý sứ, đợi lâu."

Ô Chu vừa thấy Nhan Tích Ninh hai mắt liền sáng, hai tay tạo thành chữ thập hành lễ của ngoại bang, sau đó đỏ mặt quẫn bách nói: "Dung Vương phi, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài. Thực xin lỗi, ta thất lễ, ta lừa gạt người nhà ngài."

Hắn đã đến Dung Vương phủ vài lần, mỗi lần đều bị cự tuyệt ngoài cửa. Mắt thấy sứ đoàn sắp rời Sở Liêu, Ô Chu thật sự không có biện pháp. Hắn xin giúp đỡ từ một môn khách của Đốn Ba, dùng cả cách cương lẫn nhu gõ vang cửa mới mở được đại môn Dung Vương phủ.

Nhan Tích Ninh ngượng ngùng đáp lễ: "Đâu có đâu có, là ta vô lễ, còn thỉnh Ô Chu quý sứ thứ lỗi." Chuyện đã đáp ứng lại còn kéo dài, đề toán mà Ô Chu đưa tới một đề hắn cũng chưa xem.

Thấy Nhan Tích Ninh vẫn dễ nói chuyện như trước đây, Ô Chu cũng thả lỏng hơn một ít: "Nếu Vương phi không ngại, gọi ta Ô Chu là được."

Nhan Tích Ninh cười nói: "Được, vậy ngươi cũng đừng gọi ta Vương phi, gọi ta Nhan Tích Ninh là được. Đúng rồi, Ô Chu sao ngươi mặc như vậy? Không biết còn tưởng rằng ngươi là đệ tử của Quốc Tử Giám đâu."

Ô Chu vẻ mặt đau khổ chậm rãi nói: "Mùa hè ở Liêu Hạ tuy rằng nóng, nhưng tới ban đêm sẽ mát mẻ hơn một ít, mà Sở Liêu lại bất đồng. Sở Liêu quá nóng, mặc y phục Liêu Hạ, trên người sẽ nóng đến nổi rôm."

Mùa mưa dầm vừa buồn vừa nóng, sau khi đổi mùa trực tiếp từ hình thức lồng hấp biến thành hình thức đốt nướng. Lúc này còn chưa tới giờ Thìn, ánh mặt trời chói lọi đến mức khiến da người cháy nắng đến nóng rát. Mùa này nếu mặc áo da Liêu Hạ, làm không tốt sẽ bị trúng nắng.

Ô Chu hàng năm dựa bàn đề toán, tố chất thân thể hắn không ổn. Trời nóng lên hắn sẽ bắt đầu hoảng hốt, phơi nắng một lúc hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Điểm này Nhan Tích Ninh và hắn có chung tiếng nói, hắn cười nói: "Đúng vậy, mùa hè Sở Liêu quá nóng. Đi, ta mời ngươi đến chỗ mát mẻ hơn."



Trên con phố trước cửa Nam Dung Vương phủ có một nhà làm điểm tâm, vừa đến mùa hè sẽ cung cấp anh đào lạc(*) cùng dưa hấu lạc, vị trong veo ngon miệng mát lạnh thích hợp lòng người. Trước khi ra ngoài Nhan Tích Ninh đã hỏi mượn Lãnh quản gia một ít bạc vụn, hôm nay hắn có thể ăn băng lạc đến no căng.

(*)lạc: theo QT: là cạo sữa, dùng nửa gáo sữa cho vào nồi đun cho hơi sem sém rồi lại cho sữa khác vào, đun sôi dần dần quấy đến khi đặc thì vớt ra, chờ nguội rồi vớt lấy váng mỏng ở trên rồi cho một ít sữa cũ vào, lấy giấy bịt kín tạo thành lạc.

Hai mắt Ô Chu tỏa sáng, hắn triển lãm cho Nhan Tích Ninh xem sách toán trong tay chờ mong nói: "Vừa lúc ta có vài đạo đề muốn thảo luận với ngươi, chúng ta vừa ăn đồ mát mẻ, vừa làm thuật toán đi?"

*

Bốn góc mật thất đặt bốn thùng băng lớn, cảm giác mát lạnh cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ trong thùng băng. Bởi vì sự tồn tại của băng, độ ấm của mật thất cũng thấp hơn so với bên ngoài rất nhiều. Nhưng mà Cơ Tùng lại không cảm giác được, y ghé vào trên đài giải phẫu, phần eo lỏa lồ trong không khí không hề hay biết.

Cơ Tùng cong khóe miệng lên, thoạt nhìn tâm tình không tồi. Diệp Lâm Phong xem xét biểu tình của Cơ Tùng: "Có việc vui gì sao? Cười đến vui vẻ như vậy."

Cơ Tùng nghĩ đến nụ hôn mới vừa rồi, ý cười càng sâu. Vẫn là Nghiêm Kha giải đáp thắc mắc của Diệp Lâm Phong: "Mới vừa rồi chủ tử và Vương phi hôn nhẹ."

Diệp Lâm Phong ghét bỏ nói: "Ngươi chỉ có chút tiền đồ ấy, lập gia đình lâu như vậy, mới hôn một cái. Đến khi nào thì ngươi mới có thể ôm được mỹ nhân về?"

Nghiêm Kha không đồng ý nói: "Diệp thần y ngươi có điều không biết, Vương phi của chúng ta rất yêu chủ tử. Chờ Vương gia có thể đứng lên, hai bọn họ có thể ngọt ngào ở cùng một chỗ rồi."

Diệp Lâm Phong không ngừng động tác trên tay, ông hoài nghi hỏi: "Nga? Ý của ngươi là Tích Ninh yêu Dung Xuyên yêu đến không thể kiềm chế?"

Cơ Tùng ôn thanh nói: "Đúng vậy. Trước kia là ta không tốt, bất quá về sau thời gian của chúng ta còn rất dài, ta có thể chậm rãi bù lại cho hắn."

Diệp Lâm Phong than nhẹ một tiếng: "Người trẻ tuổi có tự tin là tốt, bất quá ta cần phải nhắc nhở ngươi một chút, sau khi ra ngoài cùng A Ninh hảo hảo nói chuyện một lần. Có lẽ chân tướng không phải ngươi như nghĩ vậy."

Cơ Tùng có chút kinh ngạc: "Chân tướng?" Chuyện A Ninh thích y cả Vương phủ đều biết, này chẳng lẽ còn giả bộ? Hơn nữa, tâm tính A Ninh y hiểu rất rõ, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?


Cơ Tùng mím môi: "Thần y, có phải A Ninh nói gì với ngài không?" Đây không phải lần đầu tiên Diệp Lâm Phong ở trước mặt y nói những lời tương tự vậy, nghe trong lời ông, ông tựa hồ không quá xem trọng cảm tình của hai người bọn họ.


Đột nhiên chân trái của Cơ Tùng bị kéo mạnh, ánh mắt Diệp Lâm Phong ngưng lại: "Bắt đầu rồi, bắt đầu từ hiện tại ngươi phải dứt bỏ tạp niệm trong đầu nghe ta chỉ huy."


Cơ Tùng nhăn mày lại, mặc dù đã ăn dược hoàn được bào chế từ Hắc Quỷ Tán, y vẫn có thể cảm giác rõ ràng động tác của Diệp Lâm Phong như cũ. Y có thể cảm giác được Diệp Lâm Phong mở da y ra, xốc cơ y lên, khẽ động vào gân mạch chôn giấu trong cơ. Mỗi khi Diệp Lâm Phong kéo một lần, bộ vị đối ứng trên chân y sẽ tùy theo mà trừu động một chút.


Nếu là người bình thường trải qua chuyện này, đã sớm đau đến ngất đi, nhưng mà Cơ Tùng lại không có cảm giác đau đớn. Hắn còn có thể căn cứ chỉ thị của Diệp Lâm Phong làm ra động tác tương ứng, tỷ như giờ phút này, y đang lần lượt nhúc nhích đầu ngón chân mình. Loại cảm giác này làm cho y cảm thấy kỳ diệu, cũng làm cho y cảm thấy hưng phấn.


Y cảm giác được hai chân y đang từng chút trở về.


Nói đến cũng lạ, lúc thân thể có thể đi đứng, Cơ Tùng chưa bao giờ cảm thấy thân thể y có bao nhiêu quý giá. Nhưng mà khi y ngồi xe lăn, y mới phát hiện có thể tự do hô hấp chạy nhảy là một chuyện hạnh phúc cỡ nào. Ông trời giao cho con người bản năng, một khi mất đi đủ để khiến kẻ khác hỏng mất.


May mắn y còn cơ hội có thể đứng lên, còn có thể làm một người bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK