Lúc này Nghiêm Kha vén rèm lên bước đến: "Vương gia Vương phi, hầu cận đi theo đã được thu xếp xong rồi, có việc gì cần thuộc hạ hỗ trợ?"
Nhan Tích Ninh ngậm đậu lắc đầu: "Không có, ngươi hỏi Tùng Tùng có cần hỗ trợ hay không."
Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, vì thế hắn lật lật bên trong ba lô lấy ra một gói lá sen lớn đưa cho Nghiêm Kha: "Đậu khô, dùng đậu hủ làm. Chia cho các huynh đệ nếm thử chút coi hợp khẩu vị hay không."
Nghiêm Kha vui sướng hài lòng tiếp nhận gói lá sen, hắn bốc một khối đậu quăng vào miệng. Nhai nhai một lúc hắn vội vàng không ngừng giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon. Vừa thơm vừa dai, giống như đang ăn thịt, căn bản ăn không ra hương vị đậu hủ. Vương phi tay nghề của ngài cũng thật tốt."
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Chủ yếu là ngày hôm qua luộc đậu luộc tốt lắm, ta dùng tảng đá đè ép nó một đêm, có điểm đè hơi quá...." Bởi vậy đậu ngũ vị của hắn hết sức dai, cũng so với đậu bình thường mỏng hơn một ít.
Nghiêm Kha lại bỏ vào miệng thêm một miếng, khen không dứt miệng: "Ăn ngon thật."
Nhan Tích Ninh lại nghĩ tới phiến cây hương thung kia, vì thế hắn hỏi thử Nghiêm Kha: "Đúng rồi Nghiêm thị vệ, chốc lát có thể điều một thị vệ đại ca cho ta hay không? Ta muốn đi hái chút rau dại."
Nghiêm Kha đáp ứng đầy miệng: "Không thành vấn đề."
Hai người Nhan Tích Ninh cùng Nghiêm Kha nói nói cười cười, đột nhiên hai người cảm giác lạnh sống lưng, cảm thấy như bị cái gì đáng sợ theo dõi. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Cơ Tùng đang lẳng lặng ngồi ở sau án thư nhìn bọn họ chằm chằm.
Cơ Tùng tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, tay phải ở trên tay vịn gõ chậm. Đối với Nghiên Kha đã vô cùng quen thuộc Cơ Tùng nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, không xong, Vương gia tức giận.
Nhan Tích Ninh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Kha: "Vương gia nhà các ngươi có phải thường xuyên như vậy không?"
Nghiêm Kha càng nhỏ giọng hỏi lại: "Loại nào?"
Nhan Tích Ninh nho nhỏ thanh: "Âm tình bất định nói trở mặt liền trở mặt?"
Nghiêm Kha trái lo phải nghĩ: "Không a......"
Cơ Tùng gợn sóng không kinh: "Ta nghe được."
Nhan Tích Ninh:...... Nga rõ ràng.
Cũng may Nghiêm Kha biết rõ tính nết chủ tử nhà hắn, hắn bước nhanh đến trước án thư mở ra lá sen: "Vương gia thỉnh xem, đây là đậu khô Vương phi vì ngài tỉ mỉ nấu nướng, ngon miệng dẻo dai, so với ăn thịt còn ngon hơn!"
Cơ Tùng:......
Ánh mắt y chuyển động giữa Nghiêm Kha cùng Nhan Tích Ninh, nếu không phải biết rõ thái độ làm người của Nghiêm Kha, y nhất định nghĩ rằng bộ hạ vủa mình bị Nhan Tích Ninh thu mua. Nếu y nhìn không lầm, từ lúc Nhan Tích Ninh lấy đậu khô đến bây giờ, căn bản không nhắc tới tên y đi?
Nghiêm Kha không hổ là phó tướng, một ánh mắt của chủ tướng, hắn có thể đoán được tâm ý y tám chín phần mười. Nghiêm thị vệ chính nghĩa nói: "Bẩm chủ tử, ngài ăn thứ gì đều phải được đưa qua tay thuộc hạ. Vương phi từ lần đầu tiên tặng đồ ăn cho chủ tử, thuộc hạ liền nói rõ ràng với hắn. (Lươn Kha =)))))
Sắc mặt Cơ Tùng dịu đi trông thấy, nhưng một vấn đề khác lại đến: "Đây là nguyên nhân ta thu được một con cá chạch, một miếng hoành thánh còn có thịt kho tàu không được đầy đủ sao?" ( im im vậy thôi chứ người ta ghim người ta giận á)
Nghiêm Kha tươi cười đông cứng trên mặt, hắn như thế nào quên việc này? Sơ sót.
Nhan Tích Ninh khóe miệng trừu trừu, nguyên lai đồ ăn lúc trước hắn làm cho bọn Nghiêm Kha, bọn họ cũng đưa qua cho Cơ Tùng. Nghĩ kỹ lại quả thật là do hắn suy nghĩ không chu toàn, các thị vệ đại ca vì Cơ Tùng mạng cũng có thể không cần, bọn họ ăn được thứ tốt, làm sao có thể quên chủ soái của bọn họ đâu?
Đang lúc Nhan Tích Ninh tự hỏi giúp Nghiêm Kha giải vây như thế thế nào, Cơ Tùng ngắt một khối đậu khô nhỏ nhét vào miệng: "Doanh địa nhiều người mắt tạp, bảo các huynh đệ cảnh giác chút."
Nghiêm Kha nghiêm mặt hành lễ: "Vâng!"
Lúc hắn xoay người, Cơ Tùng chỉ chỉ gói lá sen trên bàn: "Đem này mang đi."
Nghiêm Kha nhếch môi lộ ra cả hàm răng, hắn vội không ngừng nghỉ đem lá sen bao lại đứng lên: "Được, tạ ơn chủ tử."
Trước khi ra ngoài hắn đối với Nhan Tích Ninh lộ ra một cái tươi cười sang sảng, Nhan Tích Ninh thấy hốc mắt nóng lên: Chớ đi a...... Không cần lưu hắn một mình đối mặt với Cơ Tùng a......
Ở Văn Chương Uyển, hắn còn có thể làm chút việc phân tán lực chú ý của mình, nhưng trong lều trại có thể làm cái gì? Hắn không muốn cùng Cơ Tùng mắt to trừng mắt nhỏ a.
Lúc này hắn nghe được thanh âm Cơ Tùng: "Chốc nữa ta cùng ngươi đi hái hương thung."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nhìn về phía Cơ Tùng: "A?" Hắn vừa mới bị ảo thanh sao? Cơ Tùng đang cùng hắn nói chuyện sao?
Cơ Tùng ánh mắt ảm đạm: "Năm rồi còn có thể đi vào núi săn một ít con mồi, về sau không được. Có lẽ xuân săn sau này, chỉ có thể hái rau dại."
Nhan Tích Ninh há hốc mồm, hắn không biết nên an ủi Cơ Tùng như thế nào. Nếu là hắn mất đi hai chân, đã sớm nản lòng thoái chí. Người thường còn như thế, càng đừng nói Cơ Tùng. Cơ Tùng là chiến thần Sở Liêu, mất đi hai chân cùng muốn mạng của y có gì khác nhau.
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lúc lại ở trong ba lô sờ soạng một trận, hắn lấy ra một bao giấy dầu bao đưa cho Cơ Tùng: "Cho."
Cơ Tùng nghi hoặc giương mắt: "Đây là cái gì?"
Nhan Tích Ninh đem bao giấy dầu đặt ở trên bàn đẩy về phía trước: "Bánh sachima, là một loại đồ ngọt."
(*) bánh sachima: bánh ngọt Trung Quốc được làm từ bột mì được đánh trứng, sau đó chiên giòn phủ xiro.
Cơ Tùng không rõ Nhan Tích Ninh vì cái gì đột nhiên cho y một bao đồ ngọt, đang lúc y muốn cự tuyệt, lại nghe được tiếng Nhan Tích Ninh truyền đến: "Lúc tâm tình không tốt, ăn đồ ngọt có thể làm cho tâm tình tốt lên. Lần này ra cửa ta làm điểm tâm ngọt cũng không phải rất nhiều, bánh sachima là ngọt nhất. Bất quá ngươi yên tâm, không phải loại ngọt đến tận họng này, ngươi nếm thử sẽ biết."
Cơ Tùng hạ mi mắt nhìn bao giấy dầu trước mặt tản ra vị mật đường ngọt, cục tức trong lòng bất tri bất giác tiêu tán đi rất nhiều. Y đem giấy dầu đẩy về hướng Nhan Tích Ninh: "Ta không thích đồ ngọt."
Nhan Tích Ninh hơi hơi nhíu mày, không thích đồ ngọt? Lần đầu tiên gặp mặt là ai một mình ăn cả chén chè đậu đỏ trần bì lớn?
Cơ Tùng nói là làm, ở lều trại nghỉ ngơi một lát liền mang theo Nhan Tích Ninh ra ngoài.
Thân phận tôn quý nhất trong bãi sẵn trừ Bệ hạ thì là vài vị Hoàng tử, bọn họ vừa ra lều trại liền gặp không ít vương công quý tộc tiến đến lôi kéo làm quen. Cũng may Cơ Tùng uy nghiêm cực cao, nói qua loa vài câu liền đuổi bọn họ đi rồi. Ngay cả như thế, Nhan Tích Ninh đi theo phía sau Cơ Tùng cũng chảy không ít mồ hôi.
Thật vất vả thoát khỏi khu lều trại, Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi dài: "Mệt mỏi quá."
Cơ Tùng mày hơi hơi nhăn lại: "Mới đi vài bước liền mệt mỏi?"
Nhan Tích Ninh giải thích: "Ta nói mệt không phải thân thể mỏi mệt, mà là mệt trên tinh thần. Đám người vừa nãy một người ta cũng không nhận thức, bọn họ lời nói rất uyển chuyển, ta nghe không hiểu càng không biết trả lời như thế nào. Rất lo lắng nói câu nào không tốt sẽ bôi đen Dung Vương phủ."
Cơ Tùng không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, sau một lúc y quay đầu bình tĩnh nhìn về phía trước: "Ngươi chỉ cần bảo vệ bản tâm, không bị bọn họ dụ dỗ, dù không biết nói, bọn họ cũng không làm gì được ngươi."
Nhan Tích Ninh lúc này mới nhoẻn miệng cười: "Ân!"
Muốn hái hương thung, phải xuyên qua một mặt cỏ. Giờ khắc này trên cỏ phi thường náo nhiệt, phóng mắt nhìn lại, tuấn mã thể tráng rắn chắc kết thành quần đội, chó săn dáng người thon dài tụm năm tụm ba, một con hùng ưng giương cánh bay cao...... Mọi người tới tham gia xuân săn thần thái sáng láng trò chuyện vui vẻ, bọn họ ở trong cảnh xuân hô bằng gọi hữu rất thích ý.
Điều này làm cho Nhan Tích Ninh chưa từng tham gia qua xuân săn trong lòng cũng toát ra một loại cảm giác hào hứng, nhưng khi hắn cúi đầu thấy xe lăn trước mặt, nhiệt tình trong lòng lại hạ xuống thấp.
Chung quanh mã minh khuyển phệ ầm ĩ như thế, nhưng Nhan Tích Ninh lại cảm thấy chung quanh xe lăn có một bức tường cao. Náo nhiệt là bọn hắn, còn trong tường cao Cơ Tùng chỉ có xe lăn làm bạn. Y cùng người chung quanh không hợp nhau.
Nếu hai chân Cơ Tùng có thể đứng lên thì thật tốt a, làm Nguyên soái Sí Linh quân, giờ khắc này đáng ra là cơ hội để y triển lãm thân thủ tuyệt hảo, mà không phải giống hiện tại ngồi ở trên xe lăn mặc người bài bố.
Nhan Tích Ninh vốn không nghĩ lắm miệng, nhưng hắn không thể chịu được: "Tùng Tùng, ta có thể hỏi, chân của ngươi rốt cuộc là thương thế như thế nào không?"
Tiếng nói vừa dứt, xe lăn ngừng lại, gió xuân thổi bay mái tóc dài của Cơ Tùng. Ngay tại lúc này Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình bị gì đó đáng sợ theo dõi, trái tim hắn đều run lên, tứ chi cũng không nghe sai sử. Này chẳng lẽ chính là sát khí trong truyền thuyết?
Đang lúc Nhan Tích Ninh nghĩ rằng Cơ Tùng sẽ trở mặt, hắn nghe được Cơ Tùng trả lời: "Ngự y nói gân mạch trên đùi ta bị chém đứt, thuốc và châm cứu cũng vô phương."
Nhan Tích Ninh không đồng ý: "Nói gì vậy, kinh mạch chặt đứt chứ đâu phải không có chân. Tìm cái thầy thuốc cao minh chữa trị là được."
Lúc này Nghiêm Kha đi theo phía sau hai người đột nhiên mở miệng: "Vương phi, không dễ dàng như vậy. Thái y viện đối với ngoại thương chữa trị rất tốt, nhưng là thương đến gân mạch...... Các ngự y nói bọn họ học nghệ không tinh không dám trị liệu."
Nhan Tích Ninh trầm mặc, kỹ thuật chữa bệnh của hiện đại rất phát triển, cơ thể bị đứt thần kinh khâu lại lần nữa cũng không phải đại sự gì, nhưng ở Sở Liêu là thời đại thân thể tóc tai đều của cha mẹ, muốn mổ ra thân thể tìm ổ bệnh, cửa luân lý này đều qua không được.
Nhan Tích Ninh thở dài: "Chẳng lẽ Sở Liêu không có thầy thuốc nào dám động dao sao?"
Nghiêm Kha cũng đi theo hít một tiếng: "Ai nói không có đâu? Bất quá...... Nghe nói trên giang hồ có cái y phái cách kinh thành không xa, bọn họ sẽ dùng dao phá vỡ bụng phụ nữ có thai để lấy thai nhi ra, cũng sẽ nối lại kinh mạch. Nhưng cái y phái kia hơn mười năm trước mai danh ẩn tích, sau khi chủ tử bị thương chúng ta một mực tìm kiếm, nhưng vẫn bặc âm vô tín."
Nhan Tích Ninh cúi đầu nhìn sau lưng Cơ Tùng, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối và vô lực thật sâu. Tiếc nuối một tướng soái tốt như vậy sắp sửa cả đời phải cùng xe lăn làm bạn, vô lực là hắn cái gì cũng không giúp được y.
Cơ Tùng cảm nhận được mất mác của Nhan Tích Ninh, y bình tĩnh nói: "Chỉ cần còn sống, ta sẽ không sẽ bỏ cuộc."
Y còn có rất nhiều chuyện chưa làm, khát vọng trong lồng ngực còn chưa kịp thi triển, làm sao có thể bị xe lăn nho nhỏ vây trong một tấc vuông?
Nhan Tích Ninh lộ ra tươi cười: "Đúng! Mẹ ta...... Mẫu thân ta nói qua, càng là thời khắc gian nan hắc ám, lại càng phải kiên trì, ánh sáng ngày mai ngay trước mắt."
Năm đó ba ba sinh bệnh, mẹ đã an ủi hắn như vậy. Đáng tiếc năm đó hắn không thể chờ thấy ánh sáng, nhưng ít nhất lúc này đây, hắn hy vọng có kỳ tích phát sinh.
Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn Nhan Tích Ninh: "Ngươi có một mẫu thân tốt."
Không nghĩ tới mẫu thân hoa khôi của Nhan Tích Ninh kiên cường như thế, khó trách nàng có thể dưỡng ra đứa nhỏ kiên cường như vậy.