Cơ Tùng mở công đường ở phủ Thứ sử suốt đêm, y điều Sí Linh quân đến đây duy trì trật tự. Quan viên phạm tội một khi thẩm tra, trực tiếp trảm thủ. Không đến hai canh giờ, ngoài phủ Thứ sử đã có năm sáu tên cực tham rơi đầu xuống đất.
Nhìn thấy đầu máu chảy đầm đìa được xếp ngay ngắn trên bàn, bọn quan viên thường ngày kiêu ngạo không ai bì nổi bị dọa đến mất mật. Bọn họ biết rõ chính mình trốn không thoát, nếu không nói thật, bị chém đầu chỉ là chuyện nhỏ, liên lụy người nhà mới là chuyện lớn.
Dựa theo chuyện bọn họ gây ra, nhẹ thì diệt môn, nặng thì diệt tam tộc. Người nhà bọn họ có thể sống sót hay không, liền xem bọn hắn có đủ thẳng thắn thành khẩn hay không. Bởi vậy trên công đường Cơ Tùng hỏi bọn hắn cái gì, bọn họ đáp cái đó, không trong chốc lát quan viên có mặt tại đây liền khai triệt để mọi hành vi phạm tội mà chính mình đã làm đến sạch sẽ.
Nhưng Cơ Tùng vẫn cau mày như cũ, y không thoải mái vui sướng như dân chúng vây xem.
Án tham hủ này của quan viên Lương Châu rất đông, Quận thủ, Ti trưởng, Huyện lệnh...... của tám quận năm mươi sáu huyện. Quan lại bao che cho nhau thành một vòng, rút một cái cũng kéo ra một tảng lớn. Bắt hết các quan viên này chỉ là chuyện nhỏ, chém đầu cũng là việc nhỏ, mấu chốt là dưới tay y không có văn thần có thể sử dụng.
Tuy rằng y điều ba nghìn tướng sĩ từ Sí Linh quân đến đây, để cho các tướng sĩ này chiến đấu anh dũng không thành vấn đề, nhưng bảo bọn họ làm công văn quả thật có chút miễn cưỡng. Sở dĩ Tưởng Nghị kiêu ngạo, là bởi vì dựa vào việc y ở Lương Châu ngoại trừ Sí Linh quân ra thì không có căn cơ, y cần quan viên Lương Châu làm việc.
Y cần người, cần người có thể làm việc, cần người phải có năng lực còn có đức hạnh. Nhưng mới tới Lương Châu, y đi đâu để tìm được nhiều người như vậy?
Đang lúc Cơ Tùng xoa huyệt Thái Dương, bên tai y truyền đến giọng của Nghiêm Kha: "Chủ tử, chủ tử."
Cơ Tùng mệt mỏi ngẩng đầu, Nghiêm Kha hội báo ngắn gọn: "Dạ thẩm hôm nay chém sáu tên tham quan, đám người liên quan còn lại đã bị giam giữ ở nha môn Bình Xương." Người liên can đến vụ án này rất nhiều, muốn dựa vào hai canh giờ đã quét sạch cả quan trường Lương Châu, đây là chuyện không có khả năng.
Nghiêm Kha thân thiết hỏi: "Chủ tử, nếu không hôm nay ngài nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tiếp tục thẩm?" Thân thể là tiền vốn cách mạng, Cơ Tùng vừa tới Lương Châu liền gặp được loại chuyện sốt ruột này, cho dù y không ngủ không nghỉ cũng không thể dẹp ổn chuyện Lương Châu trong vòng vài ngày.
Sợ Cơ Tùng không đồng ý, Nghiêm Kha nhắc nhở: "Vương phi còn đang ở ngoài thành chờ ngài."
Nghe được hai chữ Vương phi, thái độ cường ngạnh của Cơ Tùng cuối cùng cũng bắt đầu buông lỏng, y khẽ gật đầu: "Hôm nay dừng ở đây. Ra ngoài thành đón Vương phi...... Không, vẫn để ta đi đón hắn đi."
Nhìn đến quan trường loạn thất bát tao ở Lương Châu, trong đầu Cơ Tùng loạn thành một đoàn, trong lòng y có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy. Y hận không thể giết sạch tất cả tham quan ở Lương Châu, nhưng y biết rõ chỉ giết không là không được. Đủ loại cảm xúc đan xen, Cơ Tùng cảm giác thể xác và tinh thần mệt mỏi, giờ phút này y rất muốn trở lại bên cạnh A Ninh, ăn một chén mì lạnh do A Ninh làm.
Nghĩ đến mì lạnh, đột nhiên Cơ Tùng nhớ tới chuyện quan trọng: "Bọn A Ninh có khỏe không?" Y chỉ chăm chăm thẩm vấn, lại để A Ninh ở bên ngoài thành, cũng không biết A Ninh thế nào.
Nghe được câu hỏi của Cơ Tùng, Nghiêm Kha xấu hổ gãi gãi hai má. Hắn cũng không biết a! Hắn vẫn đi theo bên người Cơ Tùng lại không có ba đầu sáu tay, làm sao biết được tình huống của Vương phi?
Dàn xếp các tướng sĩ xong, Cơ Tùng cùng bọn Nghiêm Kha phi thẳng về hướng cửa thành. Không nghĩ tới còn chưa tới cửa thành Đông, bọn họ liền thấy cửa thành chật ních người tay cầm đuốc. Tập trung nhìn lại, đây đều là dân chúng trong thành Lương Châu, thậm chí có vài người mới từ trước phủ Thứ sử tới.
Nghiêm Kha ghìm ngựa thuận miệng hỏi một người đang xếp hàng: "Đồng hương, các ngươi ở nơi này làm cái gì vậy?"
Hai mắt người nọ như có ánh lửa lay động: "Các ngươi còn chưa biết đi? Dung Vương phi ở ngoài thành giải oan cho dân chúng, có chuyện gì bất bình đều có thể đi tìm hắn. Nghe nói bộ dạng Dung Vương phi giống như thiên tiên, mỹ nhân thiện tâm a!"
Chờ bọn họ chen qua đám người đi vào chỗ đoàn xe của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng sửng sốt. Chỉ thấy hai bên quan đạo đặt hơn mười chiếc bàn dài, sau mỗi một cáu bàn đều có hai người đang múa bút thành văn. Trước bàn dân chúng xếp thành đội, có người hướng dẫn bọn họ nói rõ danh tính địa chỉ cùng với bị oan khuất gì cần cáo trạng người nào.
Trong xe ngựa phía sau bàn có ánh nến, Nhan Tích Ninh đang ngồi trên xe ngựa sắp xếp đám đơn kiện. Hắn vén rèm lên ngó đám người không nhìn được điểm cuối, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Huyện nha thành Bình Xương đã nhiều năm không khai công đường, án tử đọng lại quá nhiều. Hắn không phải người học tra xét chuyên nghiệp, đối mặt nhiều mẫu đơn kiện như vậy, da đầu cũng run lên. Chỉ hy vọng Cơ Tùng nhìn đến nhiều đơn kiện như vậy không cần tổn hại thân thể.
Đúng lúc này, hắn nghe được ngoài thùng xe truyền đến ba tiếng gõ có tiết tấu, là bọn thị vệ đã trở lại! Nhan Tích Ninh vựa dậy tinh thần, hắn vén rèm lên thăm dò nhìn thử, chỉ thấy Nghiêm Kha lộ ra hàn răng trắng sáng chỉ chỉ phía sau: "Vương phi, chủ tử ở trên xe chờ ngươi."
Xe ngựa Dung Vương phủ dừng ở phía sau xe ngựa Vương gia, có xe Vương gia che chắn, tiếng huyên náo dần dần cách xa. Trong xe ngựa có thùng băng, Cơ Tùng cảm thấy thân thể dễ chịu hơn không ít.
Không bao lâu sau mành động, Nhan Tích Ninh chui vào: "Dung Xuyên......"
Nhan Tích Ninh vừa mới tiến vào, đã bị Cơ Tùng ôm cổ. Tất cả vấn đề đều nghẹn lại ở yết hầu, vuốt ve sau lưng Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh chỉ cảm thấy trên người bầu bạn của hắn truyền đến sự mỏi mệt không thể tan biến.
Nhan Tích Ninh ôn nhu vuốt ve sau lưng Cơ Tùng: "Ta nghe dân chúng nói, ngươi làm rất đúng. Tham quan chính là đáng chết."
Cơ Tùng hơi hơi gật gật đầu: "Ta biết, ta không tính buông tha bọn họ. Nhưng quan trường Lương Châu loạn thành một mảnh, giết bọn họ, không có người có thể dùng."
Lương Châu khô hạn còn đang nháo nạn châu chấu, nếu không sớm an bài chuyện nuôi vịt, tới vụ thu hoạch mùa thu sẽ tại thành đại họa. Từng cọc từng cọc sự kiện xảy ra trước mặt Cơ Tùng, làm cho y đau đầu vạn phần.
Nhan Tích Ninh xoa xoa lưng Cơ Tùng, hắn trấn an nói: "Ngươi đừng có áp lực quá lớn, hôm nay chúng ta vừa tới Lương Châu đã làm nhiều chuyện như vậy, chuyện tình còn lại chậm rãi mà làm đi. Lương Châu lớn như vậy, chẳng lẽ không thể chọn ra mấy người hữu dụng ư? Cùng lắm thì ngày mai chúng ta phát bố cáo nhận người, thiếu người nào liền chiêu người đó. Ngươi xem, ta chỉ thét to một tiếng ở trên quan đạo, còn có nhiều người nguyện ý đi ra hỗ trợ như vậy, Lương Châu của chúng ta vẫn có rất nhiều nhân tài."
Nói đến việc này, lúc này Cơ Tùng mới ngẩng đầu lên: "Đúng rồi A Ninh, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Nhan Tích Ninh bận việc cả ngày, lúc này môi đã khô đến nứt da, hắn liếm liếm môi ngượng ngùng nói: "Này không phải nhìn thấy ngươi đi trừng trị tham quan, ta cũng muốn giúp một chút sao? Sợ không đủ chứng cứ, ta liền nói qua với dân chúng, nếu có oan khuất, có thể tới tìm chúng ta."
Cơ Tùng nghẹn lời: "Không hổ là ngươi."
Nhan Tích Ninh ấp a ấp úng: "Có phải ta lại tìm thêm phiền toái cho ngươi không?"
Cơ Tùng cầm tay hắn: "Không có, ngươi giúp ta đại ân." Trừng trị tham quan và giải ưu chi dân không phân biệt, Nhan Tích Ninh làm rất đúng. Sai chính là đám quan viên Lương Châu này, mấy năm nay chỉ lo hà hiếp dân chúng, một chuyện nên làm cũng chưa làm.
Nhan Tích Ninh thấy dưới mắt Cơ Tùng xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, hắn ôn thanh nói: "Mệt mỏi rồi đi? Ăn cơm không?"
Cơ Tùng lắc đầu: "Không, ngươi thì sao?"
Nhan Tích Ninh cũng lắc đầu: "Không." Thật ra đầy bếp Vương gia làm không ít đồ ăn, nhưng đồ ăn này ưu tiên cung cấp dân chúng hỗ trợ viết đơn kiện. Thời điểm bận rộn lên không cảm thấy đói, lúc này nói chuyện phiếm với Cơ Tùng, bụng hắn bắt đầu đánh trống.
Dừng một chút Nhan Tích Ninh hỏi: "Nếu không hôm nay ăn đơn giản một chút? Ta đi mượn đầu bêos Vương gia một cái nồi, chúng ta luộc mì sợi ăn?"
Lúc này ngoài thùng xe truyền đến giọng của Diệp Lâm Phong: "Ai, lão phu thật thương tâm a. Đi theo hai người các ngươi lâu như vậy, một người sống sờ sờ lớn như lão phu biến mất, các ngươi cũng chưa ai phát hiện."
Cơ Tùng hổ thẹn hạ mi mắt, y chỉ lo tìm đến A Ninh, thực sự không phát hiện Diệp Lâm Phong không ở trên xe. Bất quá Diệp Lâm Phong là người không cần bọn họ quan tâm nhất trong tất cả mọi người, trên đời này người có thể đánh ngã Diệp thần y không nhiều lắm.
Diệp Lâm Phong vén rèm lên tiến vào, trong tay ông cầm một cái thực hạp lớn: "Làm khó lão nhân gia như ta, còn nhớ thương đôi vợ chồng son các ngươi. Đến, món chiêu bài mới mua từ tửu lâu thành Lương Châu, còn nóng, không cần cảm tạ."
Nhan Tích Ninh vui mừng: "Cám ơn thần y!"
Mở nắp thực hạp, Nhan Tích Ninh thấy được một cái bồn thật lớn. Bồn này còn bự hơn cả mặt hắn, sâu chừng một thước, bên trong là hơn nửa bát canh thịt bò. Nước canh trong suốt có một tầng mỡ nhợt nhạt, chỉ cần ngửi hương vị liền biết nó ngon đến bao nhiêu.
Cơ Tùng từ trong tầng thứ hai của thực hạp lấy ra một cái chén lớn chứa mì sợi và thịt bò, Lương Châu thuộc phương Bắc, dân chúng có khẩu vị ăn uống rất lớn, bởi vậy phân lượng đồ ăn ở nơi này đều rất đầy đặn. Liền tỷ như một phần mì thịt bò này, lượng thịt bò cũng rất sung túc, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy miếng thịt màu xám chứ không thấy mì sợi phía dưới. Trên thịt còn có rau thơm xanh biếc cùng vài cọng tỏi non, đánh mạnh vào thị giác người ăn.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc: "Phân lượng thiệt nhiều a." Một phần mì như vậy ở kinh thành, cần không ít tiền đi?
Cơ Tùng ở Lương Châu đã lâu, đối với mì thịt bò Lương Châu cũng không xa lạ. Y đổ cả mì và thịt trong chén vào trong nước canh nóng, thoáng khuấy lên một chút, một chén mì thịt bò lớn thơm nức hiện ra trước mặt hai người.
Diệp Lâm Phong rung đùi đắc ý: "Lương Châu đặc biệt có mì thịt bò, chưa từng ăn qua đi? Mau nếm thử."
Mì thịt bò Lương Châu chú ý nước thanh mì trắng hương vị tươi, kết hợp với rau thơm hành thái, có thể nói sắc hương vị đều được câu ra toàn bộ. Cơ Tùng đưa bát không trong tay cho Nhan Tích Ninh: "Mau ăn, mì nở sẽ không ngon."
Mì mà Diệp Lâm Phong chọn cho hai người là loại mì thịt bò kéo sợi, mì sợi dẻo dai trong miệng vô cùng ngon. Nhất là thịt bò bên trong, thái mỏng như cánh ve, sau khi thấm đẫm nước canh lại thơm đến tận xương tủy.
Hai người bận rộn cả ngày đã sớm đói đến kêu vang, lúc này bọn họ ghé vào bên cạnh thực hạp mồm to hút mì, vội không ngừng gật đầu: "Ăn ngon, thật tươi."
Cơ Tùng không ngừng gắp thịt bò trong chén lớn vào trong chén của Nhan Tích Ninh: "Phẩm chất thịt bò ở Lương Châu rất tốt, ngươi ăn nhiều một chút."
Diệp Lâm Phong đặt mông ngồi lên trên tháp, ông ôm tay áo bắt đầu nói cho hai người tin tức trong tửu lâu Lương Châu: "Các ngươi tên nào cũng rất nổi bật a, một cái vì dân thỉnh nguyện, một cái giận trảm tham quan, thuyết thư dưới cầu đã muốn thức suốt đêm viết kịch về hai người các ngươi. Làm cho thật tốt, lão phu tin tưởng các ngươi nhất định có thể cho dân chúng Lương Châu một Lương Châu thanh tịnh."
Không nói đến vấn đề này thì thôi, nói tới vấn đề này tâm tình Cơ Tùng lại bắt đầu trầm trọng: "Mới vừa rồi A Ninh nói để ta dán bố cáo nhận người, nhưng quan viên nhận chức sao có thể tùy ý như vậy."
Nhan Tích Ninh hút mì sợi tùy ý nói: "Vậy tạm thời không cần quan viên nhậm chức a, chúng ta chỉ chiêu người có thể làm việc. Tỷ như cần nuôi vịt, chúng ta liền mời người có kinh nghiệm nuôi vịt; cần viết công văn, liền mời người có kinh nghiệm tương quan là được. Trước xử lý tốt sự tình, lại bổ nhiệm thêm quan viên sau là được."
Ánh mắt Cơ Tùng mạnh mẽ toả sáng: "Có đạo lý!" Là y quá hạn chế, chỉ nghĩ xếp người thích hợp vào chức vị, để cho bọn họ để ý việc vặt vãnh khắp Lương Châu. Lại không nghĩ rằng cho người ta làm việc trước, đợi chuyện tình sắp xếp tốt, mới có thể chọn giữ ai lại làm quan.
Cơ Tùng hận không thể ôm Vương phi của y vào trong ngực hung hăng hôn vài cái, không hổ là A Ninh, lời tùy ý nói ra lại khiến cho y thông suốt.
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng rồi, hình như phụ thân Hoàng Thải Vi là Ti trưởng quận Bình Xương, hắn có thể liều chết thu thập chứng cứ phạm tội ra ngoài, chứng minh hắn có lương tri cũng có năng lực, ta cảm thấy người như vậy hẳn nên được trọng dụng."
Việc này Cơ Tùng đã nghĩ tới, mới vừa rồi lúc ở phủ Thứ sử, y đã sai người tới đại lao Bình Xương cứu người Hoàng gia ra. Nhưng phụ tử Hoàng Hành Giản bị dụng hình, hiện tại đã đưa đến y quán chữa trị.
Cơ Tùng hơi hơi gật gù: "Ta biết, ngươi không cần lo lắng."
Ăn một chén mì sợi xong bụng Nhan Tích Ninh đã muốn chắc chắn hơn không ít, nhưng hắn có chút thèm canh thịt bò. Đáng tiếc chủ quán không cho thìa, muốn ăn canh chỉ có thể bưng chén lớn lên húp.
Cơ Tùng nhìn ra ý của Nhan Tích Ninh, y đẩy chén lớn tới trước mặt A Ninh: "Ăn canh đi."
Hai tay Nhan Tích Ninh bưng ở hai bên chén lớn, hắn cúi đầu. Lúc này hắn cảm giác lỗ mũi mình ngưa ngứa, hắn quyết đoán buông chén trong tay xuống mạnh mẽ ngẩng đầu: "Lại tới nữa......"
Máu mũi đỏ tươi nhỏ tí tách từ lỗ mũi Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng vừa nhấc đầu lên đồng tử rung mạnh: "A Ninh! Ngươi làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ!"
Nhan Tích Ninh khoát tay rút một tập giấy Tuyên Thành từ trong tay áo ra, hắn tùy ý xé hai cái trên Tuyên Thành xoắn lại nhét vào xoang mũi: "Không có việc gì, thời tiết quá nóng mà thôi. Uống nhiều nước là tốt rồi."
Buổi chiều hôm nay hắn đã chảy máu mũi hai lần, khí hậu Lương Châu rất khô ráo, làm cho người sinh trưởng ở vùng sông nước như hắn cảm nhận được cảm giác mất nước một lần.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh ôm chén lớn vui vẻ ăn canh, trong lòng Cơ Tùng đặc biệt không có tư vị. Trước khi đến Lương Châu, y chỉ nghĩ muốn mang A Ninh xem phong cảnh khác biệt, mời hắn tới Sí Linh quân cưỡi ngựa, ăn mỹ thực Lương Châu.
Kết quả vừa tới Lương Châu, A Ninh liền đi theo y không ngừng bận rộn, đừng nói ăn mỹ thực, liền ngay cả thời gian dừng lại uống nước cũng không có. Hơn nữa quan trường Lương Châu chấn động, nhất thời sẽ rất bận, Cơ Tùng đã có thể đoán trước mấy ngày kế tiếp này có bao nhiêu bận rộn.
Cơ Tùng hổ thẹn nói: "A Ninh, thực xin lỗi."
Nhan Tích Ninh hồ nghi buông chén mì xuống: "Ân? Vì cái gì đang tốt lại xin lỗi."
Cơ Tùng áy náy nói: "Ngươi thích ăn cơm, thích nước, ta đáp ứng ngươi chờ tới Lương Châu sẽ không để ngươi có cảm giác bất tiện, chính là......" Bữa cơm đầu tiên sau khi đến Lương Châu, thứ A Ninh ăn chính là mì sợi, uống chính là nước mì nóng hổi.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Mì sợi cũng ăn rất ngon a, mùi vị mì thịt bò ở Lương Châu thật thơm, so với mì sợi ở kinh thành còn ngon hơn." Hắn ôm bát mặt mày loan loan: "Mì như vậy, ta có thể ăn được nhiều hơn nữa. Hơn nữa Lương Châu cũng không phải không có nước, này không phải vừa lúc đại hạn sao, ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không thể thay đổi thời tiết. Không cần để ở trong lòng, Lương Châu nhiều dân chúng có thể sống như vậy, ta cũng có thể sống."
Nói xong lời này hắn lại cúi đầu uống một ngụm nước mì, vì dời đi lực chú ý của Cơ Tùng, hắn rung đùi đắc ý: "Không biết nước mì này làm như thế nào, uống ngon thật. Chờ tương lai bận xong rồi, ta nhất định phải đi tửu lâu nếm thử."
Cơ Tùng sao không biết tâm tư A Ninh, y mỉm cười: "Được."
Lúc này Nhan Tích Ninh nhớ tới một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, không phải bình thường dân chúng Sở Liêu không ăn thịt bò sao? Vì sao dân chúng Lương Châu lại thích ăn mì thịt bò?" Căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ, thịt bò là một loại thịt có chút hiếm lạ, dân chúng rất ít ăn. Lãnh quản gia chưa từng đưa thịt bò cho hắn, ở kinh thành lâu như vậy, hắn chỉ từng nếm qua thịt bò thái lát ở Nghênh Tân Lâu.
Cơ Tùng giải thích: "Hơn phân nửa dân chúng phụ cận kinh thành nuôi trâu, trâu có khí lực lớn có thể trợ giúp dân chúng làm nông, bởi vậy trâu cày bị dân chúng coi như bảo bối. Trừ bỏ quan to quý nhân, dân chúng luyến tiếc ăn trâu cày. Mà Lương Châu có bãi cỏ, nơi này hơn phân nửa là nuôi dưỡng bò. Bởi vì số lượng nhiều, hơn nữa Lương Châu không có nhiều ruộng để cày, dân chúng ăn thịt bò phổ biến tựa như ăn thịt dê."
Nhan Tích Ninh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hắn vui vẻ nói: "Kỳ thật ta rất thích ăn thịt bò." Hơn nữa càng thích ăn khoai tây hầm thịt bò, chờ yên ổn xuống rồi hắn nhất định phải làm một bát khoai tây hầm thịt bò.
Nói đến chuyện yên ổn, Nhan Tích Ninh hỏi: "Đúng rồi Dung Xuyên, hôm nay chúng ta nên đâu đây?" Tuy rằng nhìn thế trận bên ngoài, bọn họ rất có thể phải làm suốt đêm, nhưng luôn luôn bận cũng sẽ có lúc xong, đến lúc đó bọn họ nên làm sao?
Nhan Tích Ninh có chút buồn rầu: "Thật ra ta không ngại ngủ trên xe ngựa, nhưng bọn Bạch Đào đã tới quận Vĩnh Xương......" Những thứ hắn thường dùng đều ở trên chiếc xe ngựa khác, chung quy luôn cảm thấy có điểm không thích ứng.
Cơ Tùng cười nói: "Kỳ thật chúng ta có Vương phủ ở trong thành Bình Xương."
Nhan Tích Ninh:???
Trước khi Cơ Tùng tới, Lương Châu cũng từng từng có phong vương. Nhưng theo năm tháng trôi qua, mấy vương này đã mất, bất quá phủ đệ mà bọn họ từng ở được bảo lưu lại. Tuy quan viên Lương Châu không vì dân chúng mà làm việc, nhưng lại rất biết lấy lòng quan trên. Biết được Cơ Tùng muốn tới Lương Châu, bọn họ đã tu sửa tốt Vương phủ.
Diệp Lâm Phong vừa lòng nói: "Buổi chiều hôm nay ta đã thay các ngươi tới Vương phủ dò đường trước, nhà cửa rất tốt."
Nhan Tích Ninh có chút buồn bực: "Vậy vì sao trước đó ngươi muốn dẫn ta tới quận Vĩnh Xương?"
Lỗ tai Cơ Tùng hơi hơi phiếm hồng: "Ta...... ở quận Vĩnh Xương có chút tài sản riêng, hơn nữa bên kia cách Sí Linh quân càng gần, ta cảm thấy càng thuận tiện hơn." Nếu không xảy ra việc quan trường Lương Châu này, y càng nguyện ý ở lại quận Vĩnh Xương. Hiện giờ xem ra, y chỉ có thể thành thành thật thật ở lại Vương phủ xử lý công vụ.
Nhan Tích Ninh hơi hơi nhướng mày: "Không sao a, chỉ cần có chỗ ở cũng rất tốt rồi." Quận Vĩnh Xương cũng tốt, quận Bình Xương cũng thế, đều là dưới trướng Lương Châu. Ở nơi nào mà không phải làm việc? Ở nơi nào mà không phải sinh hoạt?
Hai người ăn sạch một chén mì sợi ngay cả nước canh cũng húp sạch rồi mới bắt đầu làm chính sự.
Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng tới trước mặt dân chúng, nhìn thấy Cơ Tùng xuất hiện, nhóm dân chúng kích động quỳ trên mặt đất dập đầu. Cơ Tùng giương giọng nói: "Các hương thân, hôm nay sắc trời đã muộn, mọi người về trước nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai mọi người đến huyện nha, bổn vương cam đoan với các ngươi, oan khuất của các ngươi nhất định có thể rửa sạch."
Trong đám người có người nói: "Đúng vậy, đều đã trễ thế này, cho dù chúng ta không nghỉ ngơi, Vương gia cùng Vương phi cũng muốn nghỉ ngơi. Bọn họ mệt đến tổn hại thân thể, ai thay chúng ta giải oan nha!"
Dân chúng nghĩ nghĩ cũng là ý này, bình thường bọn họ tới nha môn làm việc, đám quan viên người nào mà không phải ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao? Buổi chiều chưa đến giờ Thân bọn họ lại đóng cửa sớm. Mà Vương gia Vương phi hôm nay vừa tới quận Bình Xương liền bận rộn đến hiện tại, so sánh ra liền lộ rõ cao thấp a.
Trong đám người truyền ra tiếng "Vương gia Vương phi mau trở về nghỉ ngơi đi." "Đúng đúng, phải nghỉ ngơi cho thật tốt." nhưng mà dân chúng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cơ Tùng hiểu được, nếu bọn họ không đi, nhóm dân chúng cũng sẽ không giải tán.
Cơ Tùng hướng về mười mấy người giúp Nhan Tích Ninh viết đơn kiện. Nói đến cũng thần kỳ, mười mấy người này vậy mà đều là người trẻ tuổi khí lực cường tráng. Cơ Tùng ôn thanh nói: "Hôm nay khổ cực các vị."
Mười mấy người kia kinh sợ: "Không dám không dám, có thể vì Vương gia Vương phi làm chút việc là vinh hạnh của mọi người."
Cơ Tùng chân thành nói: "Không biết ngày mai chư vị có thời gian không, có thể tới nha môn tiếp tục hỗ trợ hay không?" Dừng một lúc Cơ Tùng bổ sung: "Sẽ không để cho chư vị bận việc không công, chúng ta sẽ cho chư vị thù lao tương ứng."
Một người dẫn đầu tiến lên từng bước, hắn nghiêm mặt nói: "Không cần cấp thù lao, thảo dân cam tâm tình nguyện vì Vương gia Vương phi làm việc. Vương gia Vương phi vì dân chúng Lương Châu làm việc, thân là con dân Lương Châu, chúng ta cũng nên nghe theo Vương gia Vương phi sai khiến."
Cơ Tùng mỉm cười: "Vậy đa tạ chư vị. Thời gian không còn sớm, các vị về trước đi, ngày mai còn muốn phiền toái chư vị."
Nhan Tích Ninh đứng ở sau xe lăn chắp tay với bọn họ, hắn cảm kích nói: "Đa tạ." Hôm nay nếu không phải đàn nghĩa sĩ này ra tiếp ứng, bằng vào hắn và Vương Văn Việt, cho dù viết đến đứt tay cũng không có biện pháp viết ra nhiều đơn kiện như vậy.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, dân chúng lấy đuốc trong tay chiếu sáng đường đi phía trước đoàn xe. Ở trong tiếng "Nghỉ ngơi thật tốt", mí mắt Nhan Tích Ninh dần dần đóng lại. Không đợi xe đến cửa Vương phủ, Nhan Tích Ninh đã gối đầu lên hai chân Cơ Tùng ngủ say.
Nói đến cũng châm chọc, Vương phủ chỉ cách phủ Thứ sử một con phố. Dàn xếp cho A Ninh xong, Cơ Tùng triệu tập Nghiêm Kha Bàng Văn Uyên cùng các tướng lãnh lại cùng nhau.
Khi y nói đề nghị của Nhan Tích Ninh ra, các tướng lĩnh đều cảm thấy đó là một ý kiến hay. Sở Liêu có câu ngạn ngữ, mèo trắng mèo đen có thể bắt được chuột chính là mèo tốt. Cùng một ý, dân cũng tốt quan cũng tốt, chỉ cần có thể làm được việc thì có thể dùng bọn họ.
Cơ Tùng trầm giọng nói: "Nhưng lúc chiêu hiền nạp sĩ phải chú ý, không thể bị người khác chui vào chỗ trống." Chuyện Lương Châu rung chuyển nhất định sẽ truyền ra, nhóm Hoàng tử trong kinh muốn xếp cơ sở ngầm vào Lương Châu là chuyện nhỏ, vạn nhất bị thám tử địch quốc trà trộn vào liền phiền toái.
Ổ Thành Khải suy nghĩ một lát nói: "Chủ soái, việc này dễ làm. Chúng ta chỉ cần yên tâm lớn mật nhận người, chuyện trọng yếu vẫn nên giao cho người một nhà. Lương Châu yên ổn không phải chuyện ngày một ngày hai, người có năng lực khi làm việc tự nhiên sẽ trổ hết tài năng, không có năng lực sẽ biết khó mà lui. Chờ Lương Châu yên ổn xuống, chúng ta lại chậm rãi thẩm tra bối cảnh những người này. Cho dù có thám tử địch quốc lẫn vào, hắn cũng phải làm tốt mọi chuyện mới có tư cách bị thẩm tra."
Cơ Tùng cười nói: "Đúng." Chờ Lương Châu yên ổn hơn, quyền chủ đạo vẫn nằm trong tay y như cũ. Đến lúc đó người có năng lực lưu lại nhậm chức, có vấn đề trực tiếp loại trừ.
Đề nghị này của A Ninh không tồi, cũng không biết ngày mai sẽ có bao nhiêu người nguyện ý đứng ra làm việc vì y.