Cơ Tùng một lời cũng chưa nói tạo cho Nhan Tích Ninh áp lực tâm lý rất lớn, giờ khắc này Nhan Tích Ninh rất hối hận. Hắn vì sao nhất thời miệng tiện dùng tên Cơ Tùng đặt cho chó con!
Tiểu Tùng vẻ mặt vô tội thấy Cơ Tùng không nhúc nhích, lá gan càng lớn hơn. Nó vui vẻ chạy về phía Cơ Tùng, vòng vo quanh xe lăn vài vòng, con chó ngốc này vậy mà lại ' ba ' một tiếng nằm xuống trước mặt Cơ Tùng khoe cái bụng lăn lộn.
Đôi mắt nó trông mong nhìn Cơ Tùng, mắt đen tròn trơn nhẵn tràn đầy khó hiểu: [Vì cái gì còn không sờ sờ nó nha? Bình thường chỉ cần nó nằm xuống, chủ nhân đều sẽ sờ đầu cùng bụng nó.]
Nhan Tích Ninh rất muốn đem Tiểu Tùng giấu đi, nhưng mà hắn không thể, giờ khắc này hắn đang đứng nhận ánh mắt lăng trì của Cơ Tùng. Hắn cũng không muốn miên man suy nghĩ, nhưng hắn không thể khống chế chính mình, lúc này hắn đã nghĩ đến trường hợp Cơ Tùng đem hắn nhốt trong phòng tối không cho ăn không cho ngủ!
Nghĩ đến đây, Nhan Tích Ninh sinh vô khả luyến(*).
(*)sinh vô khả luyến: đời này chẳng còn gì luyến tiếc.
Giữa một mảnh tĩnh mịch, xe lăn Cơ Tùng động. Đột nhiên vang lên tiếng ' chi đát ' làm cho Nhan Tích Ninh toàn thân chấn động.
Đến rồi! Cuồng phong bão táp phải tới ở phút cuối cùng!
Xe lăn hướng về hướng Nhan Tích Ninh lăn tới, khuôn mặt Cơ Tùng dưới ánh trăng dần rõ ràng. Nhan Tích Ninh vốn tưởng rằng chính mình sẽ nhìn thấy khuông mặt hé ra phẫn nộ, không nghĩ tới vẻ mặt y phi thường bình tĩnh.
Di? Cơ Tùng hình như không tức giận!
Nhan Tích Ninh tim rớt xuống hơn phân nửa, hắn kéo kéo khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hòa: "Này, Tùng Tùng, buổi tối hảo."
Giơ tay không đánh người đang cười, chỉ cần thái độ mình tốt, trong lòng Cơ Tùng cho dù có oán khí cũng tìm không thấy lý do gây khó dễ!
Nhan Tích Ninh vì sự cơ trí của chính mình điểm cái tán(*)!
(*)điểm cái tán: nhấn like.
Cơ Tùng hơi hơi vuốt cằm: "Ân." Dừng một chút y hỏi: "Ngươi đang nướng cái gì?"
Mùi chân nai bay khỏi Thính Chương Uyển, ở chỗ hành lang chỗ ngửi vô cùng nồng đậm.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Nướng chân nai."
Xuân về hoa nở, người cũng muốn hoạt động một chút, Cơ Tùng cũng là như thế. Luôn ở trong Thính Tùng Lâu buồn đến hoảng, ban đêm gió xuân đắm đuối đi ra ngoài đi bộ một vòng, thể xác và tinh thần đều có thể khoan khoái chút.
Nghĩ đến Cơ Tùng ngửi được mùi vị chân nai mà tới, Nhan Tích Ninh lắc lư đi lên: "Cảm tạ thịt nai ngươi đưa ta. Đúng rồi, ngươi dùng bữa tối sao? Muốn cùng ăn một chút hay không?"
Ăn cơm thời gian không vượt qua môn khách, huống chi Cơ Tùng là áo cơm cha mẹ của mình. Tuy nói Cơ Tùng không để bụng một cái chân nai, nhưng y cũng phải bày chút thái độ đi?
Tiếng nói vừa dứt, Cơ Tùng gật gật đầu: "Được."
Nhan Tích Ninh cười đi tới phía sau Cơ Tùng, hắn hai tay cầm tay vịn trên lưng ghế không nhanh không chậm đẩy xe lăn về hướng sân. Tiểu Tùng phe phẩy cái đuôi ' hồng hộc ' đi phía trước Cơ Tùng, xoã tung đuôi lắc ra tàn ảnh.
Ánh mắt Cơ Tùng dừng lại ở trên người Tiểu Tùng: "Chó không tồi."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Đúng vậy, nó rất lanh lợi, cũng biết nghe lời."
Cơ Tùng bổ thêm một đao: "Tên cũng không tệ."
Nhan Tích Ninh chân trái đạp chân phải thiếu chút nữa quăng ngã sấp, đến rồi! Cơ Tùng chờ ở chỗ này! Y quả nhiên tức giận!
Hắn chậm lại bước chân xấu hổ nói: "Ân...... Cây tùng kiên cường, ta hy vọng nó cùng cây tùng giống nhau khỏe mạnh lớn lên."
Hy vọng có thể dọa trụ Cơ Tùng...... Đi?
Cơ Tùng " Ân" một tiếng, xem ra không sinh khí.
Nhan Tích Ninh tim vừa mới nhấc lên lại chậm rãi hạ xuống, nhưng mà không đợi nỗi lòng hắn hoãn xuống dưới, chợt nghe thấy Cơ Tùng lại một lần nữa mở miệng: "Ngươi hôm nay ở hồ Lãm Nguyệt xiên cá."
Nguyên lai hồ ở cửa Văn Chương Uyển kêu là hồ Lãm Nguyệt, tên không tồi. Nhan Tích Ninh tùy ý nói: "Ân, xiên mấy con cá."
Cơ Tùng nói từng chữ một: "Trong đó có một cái cẩm lí, cả thân tối đen vây cá lại trắng. Đó là lễ vật mà Giang Nam dâng lên năm Kiến Nguyên, Thái tử lúc đó nhìn trúng nó, muốn đem nó chuyển tặng cho Thái phó của Thái tử. Thái phó yêu cá tiếc cá, sợ cá chịu ủy khuất, liền đem cá gởi nuôi trong phủ Thái tử lúc đó."
Nhan Tích Ninh nghe được hai chữ cẩm lí đã biết đại sự không ổn, lại tinh tế nghe tiếp phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh. Kiến Nguyên là tên hiệu của Tiên hoàng, Thái tử lúc đó là Thánh Thượng hiện giờ, Thái phó năm đó của Thái tử là hiện giờ là Đế sư.
Cơ Tùng sợ Nhan Tích Ninh nghe không rõ, y còn không nhanh không chậm bổ đao: "Mấy năm nay Thái phó chưa bao giờ quên Vũ Bạch, chỉ cần có thời gian rảnh ông sẽ đến trong phủ ngắm cá. Ngươi hôm nay làm trò trước mặt Thái phó, đem Vũ Bạch mà ông âu yếm xiên đi rồi."
Nhan Tích Ninh chân mềm nhũn, hắn vẻ mặt đau khổ, trong lòng la lên xong đời.
Xong rồi, hắn sẽ bị treo lên đánh!
Cơ Tùng hơi hơi liếc mắt, sắc mặt y bình tĩnh trước sau như một, đáy mắt mang theo trêu tức nhợt nhạt: "Ngươi có cái gì muốn nói?"
Nhan Tích Ninh có thể nói cái gì, hắn hồi tưởng lại một chút về hương vị của cẩm lí thành thật công đạo: "Còn......Ăn rất ngon."
Hắn cố ý nếm một khối thịt Vũ Bạch, ăn lên cùng cá khác không có gì bất đồng.
Độ cong khóe miệng Cơ Tùng càng lúc càng lớn, khuôn mặt y nhu hòa. Y nở nụ cười! Ý cười từ khóe mắt, đuôi lông mày chảy xuôi ra, Dung Vương lạnh lùng đã rất lâu không cười nhẹ nhàng như vậy.
Biểu tình sinh vô khả luyến của Nhan Tích Ninh lấy lòng Cơ Tùng, Cơ Tùng nhịn không được muốn hù dọa hắn: "Thái phó là ân sư của ta, ông hiện tại rất thương tâm. Ngươi nói nên làm gì bây giờ đâu?"
Nhan Tích Ninh vắt hết óc: "Nếu không...... Ta làm một con cá đưa qua cho ông đi?"
Cơ Tùng cười lên: "Vậy ngươi cũng không nên đem cá kia làm thành hình dáng Vũ Bạch."
Nhan Tích Ninh:......
Hắn xem như hiểu ra, Cơ Tùng chính là đến hù dọa hắn, tựa như Nghiêm Kha hù dọa Bạch Đào. Hắn nhịn không được oán thầm, đàn tướng soái của Sí Linh quân này đều cùng một tật xấu, hù dọa người khác rất thú vị sao?
Bất quá hắn cũng hiểu được thái độ Cơ Tùng, y không phải vì cẩm lí đến khởi binh vấn tội. Chỉ cần không phải đến tra cứu, hết thảy đều dễ thương lượng.
Đương Nhan Tích Ninh đẩy xe lăn đi vào trong viện, Bạch Đào đầu cũng không nâng: "Thiếu gia ngươi hảo chậm! Chân nai nướng được rồi! Ngươi mau tới ngửi thử xem, thơm quá nga!"
Giờ khắc này Nhan Tích Ninh đột nhiên hiểu được Nghiêm Kha vì cái gì thích khi dễ Bạch Đào, bởi vì Bạch Đào giống con hamster ngốc ngốc. Nhìn thấy bộ dáng hắn ở bên cạnh lò chạy quanh, làm cho người ta nhịn không được muốn khi dễ hắn.
Hắn khụ khụ hai tiếng: "Bạch Đào, chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, Vương gia đến cọ cơm...... Khụ khụ, Vương gia đến dùng bữa."
Cơ Tùng:......
Đợi lúc Bạch Đào đáng thương thấy rõ Cơ Tùng, hai chân mềm nhũn phù một tiếng quỳ gối trên hành lang: "Vương, Vương gia!"
Chờ Nhan Tích Ninh đem xe lăn Cơ Tùng dừng bên cạnh lò nướng, Bạch Đào đã sợ tới mức không dám nhúc nhích. Cậu dán lên cây cột, hận không thể giơ hai tay hai chân ôm lấy cột.
Cơ Tùng giương mắt nhìn nhìn Bạch Đào sắc mặt trắng bệch: "Sai vặt của ngươi rất nhát gan."
Có Cơ Tùng ở, Bạch Đào sợ tới mức không dám nhúc nhích. Nhan Tích Ninh tiếp nhận tiểu đao trong tay Bạch Đào cắt xuống một chén lớn thịt nai đưa cho Bạch Đào: "Đi đem nấm còn có rau dưa rửa sạch đi."
Nói xong hắn đối Bạch Đào chớp mắt, Bạch Đào thân thể run rầy cùng tay cùng chân bước vào phòng bếp, đồng thời còn không quên bế lên Tiểu Tùng đang xem náo nhiệt. Thiếu gia nếu không cho cậu rời đi, cậu sẽ bị dọa khóc.
Sau khi Bạch Đào ly khai, Nhan Tích Ninh nhận mệnh ngồi ở bên cạnh Cơ Tùng. Gió đêm thổi tới trên người có chút lạnh, Nhan Tích Ninh ngồi xuống mới phát hiện Cơ Tùng chắn đầu gió, vì thế hắn đứng lên: "Chúng ta đổi vị trí."
Cơ Tùng nói: "Không sao."
Ý kiến của y bị Nhan Tích Ninh phủ quyết: "Ngươi thân thể còn chưa có khôi phục, nên nhiều chú ý. Nghe nói thịt nai ôn bổ, lát nữa ngươi ăn nhiều một chút."
Cơ Tùng ngẩng đầu nghiêm túc quan sát Nhan Tích Ninh, dưới ánh sáng nhạt của đèn lồng, thanh niên mặt mày trắng nõn như bức tranh, ôn nhuận như ngọc. Hắn còn đang chăm chú quét đầu trên đùi nai, chân nai nướng đến thơm nức trong mắt hắn dường như là hi thế trân bảo.
Cơ Tùng tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Nhan Tích Ninh, ngoại giới đồn đãi Nhan Tích Ninh lòng dạ hẹp hòi, tính tình thô bạo nói như rồng leo, làm như mèo mửa, nói đến hắn không đáng một đồng. Nhưng căn cứ quan sát của y, người này sau khi tới Dung Vương phủ kiên định cần lao, cùng truyền thuyết bên ngoài rõ ràng là hai người.
Nhan Tích Ninh thuần thục ở trước mặt Cơ Tùng mang lên bát đũa cùng đĩa chấm: "Ta điều hai loại chấm, một loại cay thơm, một loại chua ngọt. Hai loại đều để lên cho ngươi, ngươi xem xem càng thích loại nào."
Đồ chấm cay thơm là từ ớt bột cùng bột hoa tiêu điều phối mà thành, rắc thêm chút mè ngửi giống hương vị ma lạt thang. Nước chấm chua cay là từ dấm chua, đường trắng cùng nước tương điều phối ra, còn chưa tới gần liền có thể ngửi được vị chua ngọt nồng đậm.
Lúc đưa đồ chấm có chút không thuận tay, cái đĩa bị lệch. Nhan Tích Ninh theo bản năng vươn tay muốn đem đĩa chỉnh lại, có ý tưởng này không chỉ mình hắn, Cơ Tùng cũng đồng thời vươn tay.
Cơ Tùng duỗi tay ra liền chạm vào tay Nhan Tích Ninh. Tay Nhan Tích Ninh khá đẹp, dưới làn da trắng nõn nhẵn nhụi mỗi một ngón tay giống như ngọc khắc bình thường, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, sờ lên như là noãn ngọc.
Cơ Tùng có một cái ngọc ban chỉ, xúc cảm làn da Nhan Tích Ninh cực kỳ giống ngọc ban chỉ của y, vì thế y theo bản năng dùng ngón cái chà xát tay Nhan Tích Ninh một chút.
Nhan Tích Ninh trên mu bàn tay thấy hơi ngứa, hắn như bị điện giật thu hồi cánh tay. Hắn có chút không xác định: [Cơ Tùng vừa mới...... sờ hắn sao?]
Liên tưởng đến đồn đãi Cơ Tùng thích nam nhân, Nhan Tích Ninh trong lòng nhảy ra một cái ý tưởng cổ quái: Cơ Tùng chẳng lẽ đang đùa giỡn hắn? Lại liên tưởng đến buổi sáng Nghiêm Kha nói với hắn: [Tất cả người trong phủ, Cơ Tùng quan tâm mình nhất.]
Nhan Tích Ninh huyết áp tăng mạnh mặt đỏ lên, đầy đầu óc hắn chỉ còn lại những lời này: [Ta bán nghệ không bán thân a!]
Cơ Tùng thấy Nhan Tích Ninh đỏ mặt, hồng nhạt thản nhiên theo gò má hắn lan tràn đến cái lổ tai. Nếu dùng một cái từ đến hình dung Nhan Tích Ninh hiện tại, nhất định là "Xấu hổ rụt rè".
Cơ Tùng có chút buồn bực, không phải là sờ tay một chút sao? Tại sao lại thẹn thùng?
Đột nhiên Cơ Tùng nhớ tới Lãnh Tuấn từng nói qua: "Vương phi mỗi ngày đều ở Văn Chương Uyển khổ luyện trù nghệ, thầm nghĩ để cho chủ tử nhấm nháp đồ ăn mỹ vị, Vương phi đối với chủ tử dụng tâm sâu đậm a!"
Lại nhớ tới Nghiêm Kha nói: "Nếu không phải thích một người, hắn sẽ không hạ mình gác dao rửa tay nấu canh."
Tổng hợp lại lí do thoái thác của đám thuộc hạ, Cơ Tùng trong đầu cho ra một cái kết luận: [Nhan Tích Ninh thích hắn].
Cơ Tùng cảm giác một đạo sấm sét từ trên trời đánh xuống: Y bị một người nam nhân thích?!
Lại tinh tế nghĩ lại, vô số chi tiết có thể chứng minh tính chính xác của kết luận này.
Đúng vậy, nếu không phải thích y, một người trời sanh tính quái đản sao có thể nhẫn nại tính tình ở lại lãnh cung?
Nếu không phải có ý tứ với, sao có thể ngày ngày sai người khác hướng Thính Tùng Lâu đưa qua đồ ngon.
Nếu không phải chú ý mỗi tiếng nói cử động của y, sao có thể làm trò tới trước mặt y xiên cá khiến cho y chú ý?
Nếu không phải ái mộ y, sao có thể sẽ tự mình nói mát, đem chỗ ấm áp giữ cho mình?
Cơ Tùng có chút đau đầu, chính là...... Y không thích nam nhân a.
_____________________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Tùng: Hắn rất yêu ta! Nhưng ta không thương hắn làm sao bây giờ?
A Ninh: Lão tử bán nghệ không bán thân a!
Nhìn xem, hai người này không ở cùng một kênh.