Tuy Vương Xuân Phát đã nói những lời này, nhưng Nhan Tích Ninh lại không có biện pháp để hắn đem bánh ú đưa cho Cơ Tùng. Hắn thậm chí còn chưa thể mời Vương Xuân Phát ăn một cái bánh ú, bởi vì bánh ú còn chưa được luộc xong.
Luộc bánh ú yêu cầu thời gian cùng độ lửa, cần phải để lửa nhỏ luộc chậm, luộc hơn nửa ngày, gạo nếp mới có thể hấp thụ đầy đủ mùi cỏ lau thơm ngát mà thơm mềm hơn, khi đó vị ngọt của mứt táo mới có thể thẩm thấu vào gạo, phần mỡ của thịt tươi mới có thể tan thành mỡ trơn. Truyện BJYX
Vương Xuân Phát cũng không phải về vì ăn bánh ú, hắn đem thực hạp đặt trên bàn: "Vương phi, cơm cháy của ngài đặt ở chỗ này, ngài thừa dịp còn nóng mà ăn, thuộc hạ đi tuần tra trước."
Nói xong lời này, Vương Xuân Phát nhanh chân đi ra phòng bếp, hắn vận khí nghiêng người về phía trước nhảy một cái, mũi chân chạm nhẹ lên cây cột một cái liền bay lên nóc nhà. Trong chớp mắt hắn liền bay qua tường vây biến mất không thấy.
Nhan Tích Ninh ngơ ngác đứng trong viện nhìn chằm chằm theo hướng Vương Xuân Phát biến mất cảm khái vạn phần: Trong Sí Linh quân tàng long ngọa hổ. Lấy Vương Xuân Phát làm ví dụ, rõ ràng thân hình vừa cao vừa lớn, người lại nhanh nhẹn như vậy.
Đứng nhìn một lúc, ánh mắt Nhan Tích Ninh càng ngày càng nghi hoặc. Tối hôm qua sau khi trở về, hắn liền cảm thấy trong viện không thích hợp. Nhưng ngày hôm qua đã quá muộn, hắn cũng không nghĩ kỹ, sáng nay hắn vội vàng làm bánh ú cũng bỏ qua cảm giác kỳ lạ kia. Thẳng đến vừa nãy nhìn thấy Vương Xuân Phát đạp mái ngói bay đi, cái cảm giác quái dị lại nảy lên trong lòng một lần nữa.
Bạch Đào thu thập bản thân xong đi ra cửa phòng liền phát hiện thiếu gia nhà cậu đang đăm chiêu đứng ở trong viện ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, cậu tập tễnh đi về phía Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, ngài đang nhìn cái gì nha?"
Nhan Tích Ninh chỉ chỉ nóc nhà: "Bạch Đào ngươi xem, mái ngói trên nóc nhà của chúng ta có phải đã được thay mới rồi hay không?"
Trước kia trên mái ngói bụi vỗ độp độp, có vài chỗ còn lẫn chút ngói vỡ. Nhưng lúc này ngói trên nóc nhà đã thành ngói lưu ly đen tuyền, dưới ánh mặt trời phản xạ lại ánh sáng ôn hoà. Mái ngói mới tinh được bố trí chặt chẽ, không thấy có chỗ tổn hại. Trên nóc nhà từng bị mưa gió ăn mòn còn có thêm hai con rồng rất sống động.
Nhan Tích Ninh và Bạch Đào bốn mắt nhìn nhau, một lát sau Bạch Đào khẳng định với Nhan Tích Ninh: "Đúng vậy thiếu gia, ngói của chúng ta được thay mới."
Mái ngói không có khả năng đột nhiên biến thành cái mới, giải thích duy nhất là thời điểm bọn họ không ở có người thay lại nóc nhà. Có thể làm đến vậy trừ bỏ Cơ Tùng ra, không có người khác.
Nhan Tích Ninh ở trong phòng dạo qua một vòng, hắn phát hiện càng nhiều chi tiết bị hắn xem nhẹ. Mặt tường lúc trước bong ra từng mảng trở nên bằng phẳng bóng loáng, cửa sổ từng đẩy sẽ phát ra tiếng vang cũng trở nên linh hoạt, giấy ố vàng dán trên cửa sổ thì biến thành lụa mỏng, cột nhà loang lổ được quét một tầng sơn mới......
Phòng cũ từ ná bắn chim biến thành đại pháo, Văn Chương Uyển bí bách nháy mắt liền cao lớn hơn.
Nói không cảm động là giả, Nhan Tích Ninh vui vẻ vô cùng: "Về sau trời mưa cũng không cần lo lắng dột nước rồi."
Bạch Đào gật đầu theo: "Đúng vậy đúng vậy, Vương gia đối với chúng ta thật tốt."
Vui vẻ xong Nhan Tích Ninh lại sinh ra một loại lo lắng, Cơ Tùng đột nhiên tu sửa Văn Chương Uyển, có phải chứng minh rằng hắn tạm thời không bị đuổi đi đúng không? Hắn không ngại ngủ cùng một cái giường với Cơ Tùng, nhưng thời tiết sắp nóng hơn, hai người nằm chung một giường có phải hơi nóng không?
Nếu nói Cơ Tùng vì giả bộ cho người ngoài xem, thì làm tới bước này vậy là đủ rồi đi? Hiện giờ mọi người trong cung đều cảm thấy bọn họ rất ân ái, không cần thiết giả vờ tiếp đi?
Nhan Tích Ninh trăm tư không được giải(*), không lâu sau hắn liền bình thường trở lại: Cơ Tùng là sếp của hắn, y thích làm gì thì làm đó. Làm nhân viên dưới trướng y, chỉ cần cuộc sống tạm bợ của mình không bị trở ngại, hết thảy đều dễ thương lượng.
(*) trăm tư không được giải: lo lắng rất nhiều nhưng không giải quyết được.
Trong phòng bếp ngập tràn mùi bánh ú, bận rộn đến bây giờ Nhan Tích Ninh cũng đói bụng. Hắn mở nắp thực hạp, chỉ thấy tầng thứ nhất bày một cái nồi đất màu vàng sáng được đậy nắp, còn chưa tới gần đã có thể cảm giác được độ nóng kinh người mà nồi đất tản ra.
Mở nắp lên, chỉ thấy bên trong nồi đất chứa đầy rau xào, bên trong có măng và mộc nhỉ, xanh trắng vàng đỏ đủ mọi màu sắc, rau xào lấp lánh một lớp dầu mỏng sắc hương vị đều được hiện ra toàn bộ, vừa nhìn liền thấy ngon cực kỳ. Nhưng trong đây chỉ có rau xào thập cẩm, không thấy bóng dáng cơm cháy.
Nhìn xuống tầng thứ hai, Nhan Tích Ninh thấy một miếng cơm cháy được chiên đến vàng óng, cơm cháy hình bán cầu được đặt trong mâm, vừa thấy liền biết được chiên đến giòn rụm không gì sánh bằng.
Không hổ là món chiêu bài của Nghênh Tân lâu, món ăn này từ tạo hình đến dụng cụ ăn đều tản ra vị của tiền tài. Nhan Tích Ninh dùng búa gỗ nhỏ bên cạnh miếng cơm cháy đập nhỏ phần cơm ra, sau đó gắp rau xào đặt lên trên cơm cháy, hắn gọi Bạch Đào: "Ăn trước một chút lót bụng."
Chân thành mà nói thì miếng cơm cháy này rất bình thường, thêm nước sốt thì dày hơn một ít. Nhưng có thể ở lúc đói bụng ăn được một phần cơm cháy như vậy, thật sự là hưởng thụ cực kỳ. Cơm cháy xốp giòn kêu rôm rốp trong miệng, Bạch Đào thuận miệng nói: "Vương gia thật tốt với thiếu gia a."
Động tác của Nhan Tích Ninh dừng một chút, trong lòng toát ra một loại cảm xúc không nói rõ được, nhất thời vị cơm cháy cũng thay đổi. Hắn lắc đầu bỏ qua chút cảm xúc này: "Ăn cơm không cần nghĩ chuyện khác, bằng không cơm sẽ không thơm nữa."
Đang lúc hai người nhai cơm cháy rôm rốp, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Giọng của Lãnh quản gia truyền đến: "Đặt ở nơi này."
Nhan Tích Ninh đi ra phòng bếp nhìn thử, chỉ thấy được hai người hầu đang nâng loại bếp tập thể mà hắn nhìn thấy ở thôn trang đặt trên mặt đất. Nồi này so với cái ở thôn trang thì nhỏ hơn một chút, nhưng tạo hình càng tinh mỹ hơn, trên nồi đồng có khắc hoa tinh xảo.
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Lãnh quản gia, đây là......"
Lãnh Tuấn mỉm cười nói: "Chủ tử nói ngài thích loại nồi này, liền phái tiểu nhân mua một cái về. Vương phi người xem, nồi này được không? Nếu ngài không thích, thuộc hạ sẽ đi đổi."
Nhan Tích Ninh giơ ngón tay cái lên: "Cực kỳ tốt."
Nhưng cảm xúc mới vừa áp chế đi lại nổi lên, sao đột nhiên Cơ Tùng lại tối với hắn như vậy? Điều này khiến cho hắn có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Sau khi luộc được hai canh giờ, bánh ú rốt cuộc cũng được luộc xong, lúc này nước luộc bánh đã biến thành màu xanh đen, chỉ có thể sóng sánh không ngập qua bánh. Gạo nếp được nấu đến nở ra chạm vào lớp vỏ cỏ lau, bánh ú hình tam giác mượt mà hơn một phần so với lúc chưa luộc, nhìn càng đáng yêu.
Biến hóa lớn nhất đó là trứng vịt muối và trứng chen chúc giữa bánh ú, trước khi vào nồi chúng xanh xanh trắng trắng, vỏ trứng bóng loáng mượt mà. Sau một lúc được nhuộm bằng nước lá xanh, vỏ ngoài của đám trứng cũng bị nhiễm thành màu xanh biếc, màu xanh biếc đậm nhạt khác nhau khắc lên vỏ trứng, nhìn vào không đẹp mắt lắm.
Có mấy quả trứng sau khi được luộc lâu như vậy đã có chút rạn nứt, Nhan Tích Ninh nhặt trứng gà và trứng vịt muối ra đặt vào chậu gỗ. Hắn bốc lên một quả trứng vịt muối nhẹ nhàng lột vỏ lớp vỏ, lúc này lòng trắng trứng đã hút được màu xanh của lá mà trở nên tối hơn. Nhưng mùi trứng trộn chút hương vỏ bánh ú chui vào trong mũi miệng câu dẫn người ăn.
Trứng được muối không lâu, phần lòng trắng trứng còn chưa mặn lắm, nhưng lòng đỏ trứng đã muốn bắt đầu chảy chút mỡ dầu. Cách một tầng lòng trắng hơi mỏng, có thể thấy lòng đỏ trứng đọng lại giữa lòng trắng. Dùng đũa nhẹ nhàng chọc một cậ, lòng trắng vỡ tan, mỡ trứng màu da cam văng tung tóe chảy xuống theo lòng trắng trứng, dừng trên vỏ trứng hơi sẫm màu.
Bạch Đào chảy cả nước miếng: "Nhìn rất ngon nga......"
Nhan Tích Ninh cười đem trứng muối đã bị chọc vỡ đưa cho Bạch Đào: "Cẩn thận nóng a."
Hai tay Bạch Đào cầm lấy trứng muối vội vàng hút lấy lòng đỏ đang chảy xuống, lòng đỏ vừa thơm vừa mềm. Bạch Đào có thể khẳng địch, đây là lòng đỏ ngon nhất mà cậu được ăn từ lúc sinh ra tới nay.
Sau khi xác nhận không còn mỡ trứng chảy ra, cậu mới bắt đầu nhấm nháp trứng vịt muối. Vị mặn của lòng trắng trứng cũng không mãnh liệt lắm, mùi thơm của lá cỏ lau thấm đẫm lòng trắng trứng, ăn không thơm hơn mười phần vị mặn vừa phải. Lòng đỏ trứng vừa bột vừa dẻo, tập trung hết tinh hoa của cả quả trứng. Đem cả lòng đỏ lấy ra khỏi vỏ trứng bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt, Bạch Đào sắp ngon đến độ muốn bay lên trời.
Sau khi nhặt trứng qua một bên, Nhan Tích Ninh vớt một cái bánh ú nhân mặn ra. Hắn thích bánh ú nhân thịt với lòng đỏ trứng, nhưng ở Sở Liêu không mua được lòng đỏ trứng đã được muối, hắn cũng luyến tiếc phá hỏng lòng đỏ mà mình cực cực khổ khổ làm ra, bởi vậy bánh ú nhân thịt mà hắn làm bên trong chỉ có thịt. Bất quá nguyên liệu mà mình dùng quả thật rất tốt, mỗi một cái bánh ú bên trong đều có một khối thịt lớn nạc mỡ đều đều.
Bánh ú gói bằng kim bánh thật sự rất tốt, chỉ cần đem phần đuôi lá lấy ra từ bên trong, là có thể thuận lợi bóc ra được một cái bánh ú hoàn chỉnh. Gạo nếp dính dính được nấu đến mềm nhuyễn, khi bóc phần lá ra có thể nghe được âm thanh rất nhỏ lúc gạo nếp tách ra khỏi lá cỏ lau.
Nhan Tích Ninh lấy một cái chén ra để đựng bánh ú, không lâu sau một chiếc bánh ú nhân thịt hình tam giác lớn hơn nắm tay nằm ngay ngắn trong chén. Gạo nếp có màu tương bên ngoài còn có một tầng dầu trơn chắc nịt, ở bên trong, có thể thấy được miếng thịt rất rõ ràng.
Thịt để gói bánh ú là hắn từ tối hôm qua ướp xong liền đặt vào vại nước, màu của phần thịt nạc đậm dị thường, mà phần mỡ đã biến thành màu trong suốt đến muốn tan ra. Dùng đũa đâm nhẹ vào phần thịt, mỡ béo mềm liền nứt ra, lộ ra gạo nếp bị lớp mỡ thấm đến tỏa sáng.
Khều một miếng bánh ú nhét vào miệng, mềm mại trơn nhẵn thơm ngon núng nính, vị thịt thấm đẫm gia vị và hương gạo nếp trơn mềm hoà quyện vào nhau. Nhan Tích Ninh cực kỳ cảm động, đây là hương vị trong trí nhớ của hắn a, tuy không có lòng đỏ trứng, nhưng mùi vị bánh ú thịt không gì sánh kịp.
Thử xong bánh nhân mặn, hắn lại mở một chiếc nhân ngọt. Bánh nhân ngọt có màu sắc nhạt hơn nhân mặn, lớp gạo nếp dày màu xanh nhạt bao vây lấy mứt táo vang vàng. Sợ mứt táo quá ngọt, mỗi một cái bánh ú Nhan Tích Ninh chỉ nhét một viên mứt.
Tuy là nhân ngọt, nhưng là độ thẩm thấu của đường rõ ràng không bằng bỏ nhân mặn thêm đủ loại gia vị, miếng gạo nếp đầu tiên hơi hơi ngọt, nhấm nháp xuống chỉ có vị gạo nếp nguyên bản cùng mùi lá cỏ lau nồng đậm. Vị mộc mạc hòa tan đi vị nhân mặn còn lưu lại trong miệng, hương lá thơm ngát quanh quẩn trong khoang miệng.
Nhan Tích Ninh liếm liếm khóe miệng, nhân ngọt thật không tệ a, nếu có thể chấm một chút đường trắng, hương vị sẽ ngon hơn nhiều. Nói là làm, Nhan Tích Ninh liền múc một đường trắng nhỏ từ trong bình bên cạnh rắc lên bánh ú nhân ngọt. Đường trắng gặp nóng hơi tan ra, ăn một ngụm, tư vị ngọt ngào liền chảy từ cổ họng tới trong lòng.
Trước đây mẹ sẽ gói bánh ú gạo trắng, bên trong không bỏ thêm cái gì, bánh ú luộc xong liền chấm đường trắng, cho dù là nóng hay nguội, ăn vào cũng ngon vô cùng. Đúng, chính là vị hiện tại này.
Hai loại bánh ú đều đặc biệt thành công, lúc này Nhan Tích Ninh mới yên tâm, hắn bưng chén lên kêu Bạch Đào: "Bạch Đào, có thể ăn bánh ú rồi."
Bạch Đào trong lúc Nhan Tích Ninh ăn bánh nhân mặn liền dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm, nghe như thế, cậu nhảy lên hoan hô: "Thiếu gia thật tốt." Nhưng nhảy một cái liền xả tới cái chân đau nhức, Bạch Đào nhe răng trợn mắt đau đến đỏ hốc mắt.
Nhưng khi nhìn đến Nhan Tích Ninh, cậu cứng rắn nuốt ngược nước mắt lộ ra nụ cười ngây ngốc: "Hắc hắc ~"