• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ngụy Phàm đang thiu thiu ngủ, bất ngờ vì câu nói của Linh An mà tỉnh dậy.

Hắn bật người khỏi giường, lớ ngớ vài giây mới quay sang lay mạnh cánh tay cô gái nhỏ.

“Em… em vừa nói gì?”

Linh An khẽ cựa mình, buồn bực đẩy hắn ra xa. Cô nói lớn như vậy, Hứa Ngụy Phàm có cần giả điếc không?

“Hừ, chẳng nói gì cả. Chú ngủ tiếp đi.”

Nào ngờ khi Linh An vừa dứt lời, cái tên kia liền hò hét ầm ĩ, rồi cúi xuống vùi mặt vào bụng cô, hôn lấy hôn để.

“Aaa… anh được làm cha rồi! Tiểu bảo bối của ba, con mau mau nói với mẹ đừng giận ba nữa.”


Hứa Ngụy Phàm bế thốc Linh An lên, hết hôn má rồi hôn môi, cô liền cảm thấy hắn đang lợi dụng tình hình để chiếm tiện nghi vậy!

“Bỏ ra đi! Ai thèm giận chú? Nhưng mà chú không cần em, thì con em cũng chẳng cần chú.”

Linh An dùng tay gạt phắt cái bộ mặt không còn tí liêm sỉ nào ra khỏi người mình, rồi đứng dậy rời khỏi giường. Hứa Ngụy Phàm vội đuổi theo cô, gương mặt tỏ ra đáng thương vô cùng.

“Anh cần em! Bảo bối, em biết anh yêu em, thương em nhiều như thế nào mà? Đừng giận anh nữa, suốt mấy ngày nay anh thấy khó chịu, thấy nhớ em lắm rồi…”

“Bé con xinh đẹp khả ái, bỏ qua cho anh một lần đi mà. Tiểu thiên thần rộng lượng, tốt bụng nhất thế gian này, anh biết em không nỡ giận anh nữa đâu, có đúng không?”1

Hắn ôm lấy cô khư khư, như thể sợ cô bỏ hắn rời đi. Linh An xoay người lại đằng sau, thở dài một hơi đầy bất lực.

Tên đàn ông này, chỉ giỏi một chuyện là nhanh khiến cô mềm lòng.

“Sau này còn dám ở trước mặt người phụ nữ khác, lớn tiếng quát mắng em nữa không?”

“Tuyệt đối không!”

“Có dám nghĩ ngợi linh tinh rồi đòi chia tay em không?”

“Không đâu! Bảo bối, anh xin thề có trời đất chứng giám…”

“Xùy, khỏi cần thề.” Cô bĩu môi nói.

Cả buổi tối hôm nay hắn thề thốt không dưới mười lần, Linh An còn giận hắn được nữa sao? Luồn tay ôm lấy thắt lưng người đàn ông kia, cô nói khẽ:

“Anh có muốn xem ảnh siêu âm của bé con không?”

Hứa Ngụy Phàm gật gật, từ tận đáy lòng trào dâng một cảm giác ấm áp mãnh liệt.

Linh An bước đến lấy ra từ trong ngăn kéo một tấm ảnh siêu âm, đưa cho hắn.

Hai người nhìn hạt đ.ậu nhỏ xíu kia, ngắm mãi không chán.

Người đàn ông nào đó còn yếu đuối hơn cả cô, đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước.

“Này, sao anh lại khóc?”

“Linh An à, anh sắp được làm cha rồi. Ba mươi tư tuổi, cuối cùng cũng được làm cha rồi!” Hắn vừa nói vừa mếu máo, chẳng rõ là đang vui hay buồn.

Lúc vừa biết tin cô mang thai thì hét toáng lên, bây giờ lại sụt sịt khóc. Nam nhi đại trượng phu gì mà tâm tính dễ thay đổi hơn phụ nữ nữa?

Kết quả là Linh An phải ngồi dỗ hắn!

Hứa Ngụy Phàm cầm tấm ảnh siêu âm trong tay, mãi không muốn cất đi. Hắn thật mong có thể lập tức chạy về nhà báo với mẹ, nhưng lại bị Linh An ngăn lại.

“Đã trễ lắm rồi. Ngày mai chúng ta hẵng nói với mẹ nhé?”

Người đàn ông kia ngoan ngoãn gật đầu, chuyện gì cũng nghe theo lời cô nói.

Đêm hôm đó Hứa Ngụy Phàm không ngủ được, trong lòng rộn ràng như bắn pháo hoa ngày tết. Linh An nằm bên cạnh hắn, cứ chốc chốc lại bị người đàn ông kia vén áo lên sờ bụng.

“Mau ngủ đi! Anh còn không ngủ, em đá anh ra khỏi phòng đó.”

Cô ngáp một hơi dài rồi vùi mặt vào người hắn.



Sáng hôm sau hai người thức dậy cùng một lúc. Sau khi làm vệ sinh cá nhân thì Hứa Ngụy Phàm dắt tay cô gái nhỏ xuống dưới nhà. Diệp Sâm nheo mắt nhìn đôi trai gái kia, tình cảm như vậy là đã làm lành rồi sao?

Con gái của ông, đúng là dễ dãi quá rồi!

“Còn không biết giận cậu ta thêm vài tháng nữa. Đúng là không có tiền đồ mà!" Diệp Sâm mắng yêu con gái.

Linh An vội chạy đến bên cạnh cha, liền được ông xoa đầu cưng nựng.

“Giận vài tháng nữa thì ai chăm sóc cháu ngoại của ba chứ?”

Diệp Sâm bật cười, nghĩ cũng có lý. Mà nói như vậy tức là Hứa Ngụy Phàm đã biết cô mang thai rồi sao?

Nhưng phản ứng hiện tại của hắn, có phải bình thường quá rồi không?

“Con gái tôi mang thai con của cậu, không vui hửm?” Ông quay sang nhìn hắn.

Hứa Ngụy Phàm gồng mình từ nãy đến giờ, nghe Diệp Sâm nói vậy chỉ hỏi lại một câu:

“Tất nhiên là có. Ba vợ, có muốn xem con bày tỏ cảm xúc trong lòng không?”

Ông gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Hứa Ngụy Phàm vội lao đến, ôm chặt cứng lấy người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi kia, vừa khóc vừa cười:


“Aaa… Ba vợ đẹp trai siêu cấp đáng yêu, con sắp được làm cha rồi! Hứa Ngụy Phàm sắp có vợ con rồi! Linh An không giận con nữa, ba cũng đừng giận con nữa. Mau đánh con đi, đánh xong rồi thì nguôi giận…”


“Trời ơi, kinh quá đi mất.” Ông đẩy hắn ra, trên người có bao nhiêu da gà da vịt đều sởn hết cả lên.


Đến lúc ăn sáng, Hứa Ngụy Phàm luôn miệng cảm ơn từng người trong nhà họ Diệp, hết ông nội đến bà Diệp, rồi lại quay sang Diệp Sâm. Trước đây ai cũng tưởng hắn nghiêm nghị ít nói, bây giờ mới biết hắn không chỉ bị khùng mà còn là một tên dẻo mỏ.


Tên nào đó muốn cưới được con gái nhà người ta, liền không tiếc công dụ dỗ cả nhà con bé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK