Hứa Yên cùng Hứa phu nhân chạy đến bệnh viện. Nghe tin Hứa Ngụy Phàm ngất xỉu ở công ty, cô ấy sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Chủ tịch sẽ không sao đâu! Hứa Yên, em đừng quá lo lắng.”
Thư ký Sở đỡ hai người phụ nữ ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói mấy câu để trấn an họ. Hứa phu nhân thờ thẫn nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, hốc mắt đỏ rực như sắp khóc. Từ nãy đến giờ bà vẫn im lặng chưa nói câu nào.
Ngoài Hứa Yên ra thì Sở Đoàn còn gọi điện thoại cho Linh An, chỉ là gọi đến cháy máy vẫn không thấy cô phản hồi. Anh cũng không thể làm gì khác, ngoài việc ngồi ở đây chờ Hứa Ngụy Phàm được đẩy ra ngoài.
Thời gian một tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng đã mở. Ba người lo lắng chạy lại, xem xét tình hình của Hứa Ngụy Phàm.
“Cậu ấy không sao. Chị và Hứa Yên có thể yên tâm được rồi!” Bà Diệp vỗ nhẹ cánh tay Hứa phu nhân, động viên bà.
Hắn được nhân viên y tế đưa về phòng bệnh. Qua lời của mẹ Linh An, họ mới biết chiều nay cô có một bài bài kiểm tra quan trọng nên mới phải tắt chuông điện thoại.
Hứa Ngụy Phàm đã tỉnh lại được một lúc. Tinh thần trở nên bạc nhược, nằm trên giường bệnh không muốn nói chuyện cùng ai. Bà Diệp bảo hắn đột nhiên ngất xỉu là do mệt mỏi, căng thẳng kéo dài. Bà khuyên hắn nên dành thêm thời gian nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chỉ là một khi đã rơi vào trạng thái bi quan thì con người ta thường trở nên tiêu cực. Họ sẽ có xu hướng phớt lờ lời nói của người khác, cho rằng đó là những lời động viên vô nghĩa. Tình hình của Hứa Ngụy Phàm cũng giống như vậy, bên ngoài hắn gật đầu nghe theo lời bà Diệp, trong lòng lại không tin tưởng lắm.
Hứa Ngụy Phàm nghĩ bà chỉ đang cố gắng an ủi hắn mà thôi!
...
Năm giờ chiều, Linh An vừa rời khỏi phòng thi đã nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Sở Đoàn. Cô bèn gọi lại cho anh. Nhận được tin Hứa Ngụy Phàm ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu, Linh An vội đón taxi vào bệnh viện.
“Mẹ, anh ấy sao rồi? Có nguy hiểm lắm không?”
Linh An nắm lấy tay mẹ mình, cuống cuồng hỏi thăm. Trái tim cô đập dữ dội, tưởng chừng muốn nhảy khỏi lồng ngực. Biết rõ Hứa Ngụy Phàm phải chịu nhiều áp lực công việc, nhưng cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến vậy.
“Không sao đâu! Cơ thể cậu ấy suy nhược, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ phục hồi lại thôi.”
Bà Diệp bảo Linh An vào trong phòng bệnh với hắn, còn mình trở về phòng trực. Cô đẩy cửa đi vào, mới nhìn thấy người đàn ông kia đã chạy lại ôm chầm lấy.
“Ngụy Phàm…”
Hứa Ngụy Phàm vỗ nhẹ sống lưng cô gái nhỏ, trong lòng lại trở nên nặng trịch. Sức khỏe của hắn thật sự có vấn đề, sau này hắn biết làm sao để chăm sóc cho Linh An đây?
“Anh làm em lo quá đi mất.”
Linh An cứ ghì chặt hắn không buông, mặc kệ Hứa phu nhân và Hứa Yên đang ngồi trong phòng, cô chỉ quay sang cúi đầu chào một cái rồi thôi. Bà Hứa liền đưa con gái ra ngoài, để không gian riêng cho hai đứa trẻ.
“Anh có đau hay thấy khó chịu ở đâu không?”
Linh An cẩn thận nhìn khắp người hắn, kiểm tra tay chân rồi đến gương mặt. Hứa Ngụy Phàm giữ lấy hai bàn tay cô, nói khẽ:
“Không sao, anh vẫn ổn.”
Hắn nói xong liền buông tay cô ra.
Thái độ của Hứa Ngụy Phàm cứ nhàn nhạt như vậy, đến khi Linh An hỏi hắn có muốn ăn trái cây không, hắn còn chẳng buồn đáp lại. Đầu óc hắn đang rối như tơ vò, thật sự không còn chút niềm tin nào vào bản thân mình nữa.
Hứa Ngụy Phàm sợ một ngày nào đó mình sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này, đến lúc đó hắn không biết phải tính làm sao với Linh An nữa.
Hắn thật không dám tưởng tượng…
“Ngụy Phàm, anh sao thế?”
Từ lúc Linh An vào phòng đến giờ, Hứa Nguỵ Phàm chưa nói được quá ba câu. Cô dĩ nhiên thấy rõ sự khác thường này của hắn, chỉ là cô có hỏi hắn cái gì, hắn cũng lãng tránh.
“Anh thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Vậy anh ngủ thêm chút đi, em về nhà tắm xong sẽ quay lại.” Linh An đỡ Hứa Nguỵ Phàm nằm xuống giường.
Vẫn là tiếng thở dài thườn thượt, hình như còn cảm thấy phiền toái với sự xuất hiện của cô gái nhỏ. Hắn xua tay, lạnh lùng nói một câu:
“Em về đi. Tối nay cũng không cần vào nữa.”
Linh An sững sờ nhìn hắn, khó hiểu trước phản ứng của người đàn ông này. Bình thường không phải Hứa Ngụy Phàm rất thích ở cạnh cô sao? Tự nhiên hôm nay lại trở nên lạnh nhạt với cô như vậy.
Hay là hắn sợ cô mệt, nên mới không nỡ?
“Em muốn ngủ cùng anh. Ngụy Phàm, ngày mai em chỉ học buổi chiều nên rất rảnh rỗi.”
“Ngoan ngoãn ở nhà đi. Em đâu phải đứa trẻ ba tuổi còn cần người khác ngủ cùng?”
Sau câu nói này, gương mặt Linh An xịu xuống hẳn. Cô trân mắt nhìn Hứa Ngụy Phàm, ấm ức hỏi lại hắn:
“Anh thật sự không muốn ngủ cùng em sao?”
“Tối nay em ngủ ở nhà đi.” Hắn trả lời quả quyết.
Khóe mắt Linh An ươn ướt nhìn đi chỗ khác, chưa đầy ba giây sau đã đứng dậy xách ba lô rời khỏi phòng. Hứa Ngụy Phàm nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ, cúi mặt cười khổ.