• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh An sấy khô tóc cho Hứa Ngụy Phàm, hắn vẫn còn ngủ say không hay biết gì. Cô rón rén từng chút một, chỉ sợ người đàn ông này tỉnh dậy giữa chừng.

Mái tóc đen của hắn đã biến thành một màu đỏ rực. Linh An mím môi không dám cười thành tiếng, thầm nghĩ đến biểu cảm của Hứa Ngụy Phàm sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy diện mạo mới của mình sẽ trở nên thế nào?1

Nhưng mà cô phải về nhà trước đã. Linh An nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho Hứa Ngụy Phàm, rồi rời khỏi phòng.

Cũng không biết tối hôm qua hắn đã thức khuya đến mức nào mà bây giờ lại nằm ngủ ngon lành đến vậy. Linh An về nhà được một lúc, bất giác thở dài thườn thượt, tự cảm thấy mình nghịch ngợm hơi quá đáng.

Lúc nãy còn đang vui vẻ, không hiểu sao bây giờ Linh An lại thấy lo lắng. Lỡ như Hứa Ngụy Phàm nổi giận thì sao?

Cô tự gõ lên đầu mình, không hiểu vì sao lai thích bày trò đến vậy. Có lẽ là bình thường hắn dung túng cho cô, nên Linh An làm gì cũng không biết suy nghĩ trước sau.

“Ngày mai mua cái gì ngon ngon bù đắp cho chú ấy vậy!”


Linh An nhìn lên đồng hồ, thấy đã không còn sớm liền xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Hôm nay có cả ông nội và ba, nên cô làm nhiều món hơn thường ngày.

Một giờ chiều, Linh An đến câu lạc bộ tập nhảy. Sau đó cô còn có hẹn đi chơi với Đan Nhiên, buổi tối có thể về hơi trể.

Hứa Ngụy Phàm lúc này cũng tỉnh dậy, hắn mơ màng nhìn xung quanh nhưng không thấy Linh An đâu. Hắn rời khỏi giường, đi xuống lầu dưới hỏi người giúp việc thì biết cô đã về nhà.

Bà ấy đang chăm chú lau bàn ghế trong phòng khách, lúc ngước mặt lên nhìn Hứa Ngụy Phàm thì không khỏi kinh hoàng. Bà nuốt nước miếng, lắp bắp không nói nên lời:

“Cậu chủ… tóc… tóc của cậu?”

“Dì nói cái gì? Tóc của tôi có vấn đề gì hửm?”

Người giúp việc không nói gì, vội vàng chạy đi kiếm cái gương cho Hứa Ngụy Phàm. Bà đưa gương cho hắn, cười ái ngại:

“Hay là cậu tự xem đi.”

Hứa Ngụy Phàm chẳng hiểu chuyện gì, ngây ngôi cầm gương lên soi. Hắn mở to mắt, còn tưởng mình đang mơ ngủ nữa.

“Cái quái gì vậy?”

Hắn lục lọi lại trí nhớ của mình, từ từ nhớ ra mọi chuyện. Chết tiệt! Kem dưỡng tóc lại có khả năng thay đổi màu sao?

“Cái con nhóc này… Diệp Linh An!” Hắn hét lớn lên đầy giận dữ.

Cô dám biến hắn thành cái bộ dạng gì đây? Lần này Hứa Ngụy Phàm không dạy dỗ cô, hắn thề không làm người mà.

Hắn hùng hổ chạy sang nhà cô, sang đến nơi mới phát hiện bản thân quá hấp tấp, không lấy gì che bộ tóc dị hợm này lại. Nhưng mà muộn mất rồi, ông nội Diệp đã nhìn thấy hắn.

“Ngụy Phàm… là cháu sao?”

Ông nội đưa tay dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm. Đến lúc Hứa Ngụy Phàm gật đầu, ông mới dám tin là hắn.

“Tóc của cháu, sao lại…?”

Hứa Ngụy Phàm lấy tay che mặt, bất lực không thốt nên lời. Nếu hắn nói đây là kiệt tác của đứa cháu gái bảo bối của ông, không biết ông nội Diệp sẽ sốc đến mức nào nữa.

“Linh An đâu rồi ạ?” Hắn lảng tránh sang vấn đề khác.

Ông nội Diệp bảo cô đã đến câu lạc bộ học nhảy, chắc tối mới về. Ông kéo Hứa Ngụy Phàm lại ghế sofa ngồi, hỏi cho rõ mọi chuyện.

Hắn đành kể cho ông nội Diệp nghe, ông cười phì, tấm tắc khen đẹp.

“Ông thấy cũng hợp đấy chứ! Trông trẻ ra vài mấy tuổi.”

Hứa Ngụy Phàm gãi đầu không đáp, miệng thì cười nhưng trong lòng đang không ngừng gào thét. Mẹ nó! Ngày mai hắn dám xuất hiện ở Hứa thị với mái tóc đỏ này, cả công ty sẽ loạn lên mất.

Không gặp được Linh An, hắn định quay về nhà. Đúng lúc Diệp Sâm từ trong phòng bước ra, ông vừa nhìn thấy Hứa Ngụy Phàm thì bật cười. Hắn bây giờ mới biết cảm giác “ngượng muốn độn thộ” là thế nào.

“Qua chơi hửm? Cậu mới đổi gu sao? Màu tóc mới nhìn chất đấy!”

Gương mặt hắn biến sắc liên tục, từ nãy đến giờ đã có ba người cười vào mặt hắn rồi. Hôm nay còn không nhuộm lại màu tóc cũ, ngày mai Hứa Ngụy Phàm không dám đến công ty mất.

“Không phải. Con là bị người ta lừa.” Hắn ủy khuất lên tiếng. . Đam Mỹ Hài

“Hử, là ai thế?”

“Con gái cưng của cậu đấy!” Ông nội Diệp trả lời thay hắn.

Diệp Sâm ngớ người, Linh An là người nhuộm tóc Hứa Ngụy Phàm sao? Chợt nhận ra có điều gì mờ ám, ông gặng hỏi:

“Hai đứa?”

“Đang yêu nhau chứ còn gì nữa? Cái thằng này thật là, nhìn rõ như ban ngày còn gì.” Ông nội Diệp lại lên tiếng.

Lát sau mới phát hiện mình nói hớ, liền ngậm miệng lại. Linh An đã dặn ông không được kể cho cha mẹ cô biết rồi. Nếu phát hiện ông nội Diệp nuốt lời, cô sẽ nghỉ chơi với ông mất.

Diệp Sâm bèn giữ Hứa Ngụy Phàm ở lại, hỏi cho kỹ càng mọi chuyện. Hai đứa yêu nhau tại sao phải giấu? Cả hai bên gia đình, có ai ngăn cấm đâu chứ?

Hắn thật thà nói hết cho ông nghe, từ sự cố ở khách sạn, hai người đã đi quá giới hạn. Linh An sợ mọi người quở trách, nên mới không dám kể với ai.

“Cái tên này… Cậu, cậu… dám ăn sạch sẽ con gái tôi sao?”

Diệp Sâm hơi sốc, ông không phải là kiểu người cổ hủ, chỉ là lo lắng cho con gái mình. Sau này lỡ như Hứa Ngụy Phàm không muốn cưới Linh An nữa, chẳng phải cô sẽ chịu thiệt thòi ư?

“Đã tiến triển đến mức này, cậu chắc chắn mình sẽ lo cho Linh An cả đời chứ?” Ông vẫn là nên hỏi lại cho chắc.


Hứa Ngụy Phàm gật đầu chắc nịch, Diệp Sâm mới nở ra nụ cười hài lòng. Ông còn giữ hắn ở lại ăn tối, đợi Linh An về sẽ nói chuyện rõ ràng.


Ông nội Diệp liền ngăn lại, tạm thời không bàn đến việc này. Ông sợ mọi người thúc giục quá, sẽ phản tác dụng.


Thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên, đến lúc Linh An tự tin sẽ tự công khai với mọi người.


Dẫu vậy, Hứa Ngụy Phàm vẫn quyết định ở lại. Hắn phải chờ Linh An về xử lý vụ nhuộm tóc nữa. Lần này hắn phải đánh tét cái mông nhỏ của cô mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK