Hứa Ngụy Phàm không biết khi nào đã đứng trước cổng nhà họ Diệp, hắn ngỏ lời muốn đưa cô đi học. Linh An từ chối, nhưng ông nội và mẹ của cô thì không!
Hai người còn nhiệt tình ủng hộ nữa kìa. Cô cũng không biết Hứa Ngụy Phàm đã làm cách nào mà khiến cả nhà cô yêu thích hắn đến như vậy.
“Con nhanh lên đi, đừng để Ngụy Phàm phải đợi!” Mẹ cô bắt đầu hối thúc. Nói xong, bà cũng về phòng lấy áo khoác để chuẩn bị đến bệnh viện.
Linh An lấy vội ba hộp sữa dâu bỏ vào ba lô trước khi chạy ra chỗ của Hứa Ngụy Phàm. Hắn chu đáo giúp cô cài dây an toàn, sau đó mới tra chìa khóa, khởi động cho xe chạy.
Hứa Ngụy Phàm vẫn mặc bộ Âu phục đen quen thuộc thường ngày. Linh An ngắm nhìn dáng vẻ tập trung lái xe của người đàn ông kia, chăm chú đến nổi không chớp mắt.
Phải nói Hứa Ngụy Phàm đẹp như tạc tượng! Dù xét về ngũ quan trên gương mặt hay dáng dấp của hắn, đều khiến người ta mê mẩn ngắm nhìn.
Đôi mắt đen láy, hàng chân mày rậm quyến rũ. Cùng với sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng màu hồng nhạt, Linh An càng ngắm càng không thể dứt ra được.
“Mau lau nước miếng đi. Sắp chảy xuống cằm rồi kìa.”
Cô khẽ giật mình vì câu nói của hắn, bất giác đưa tay quệt ngang miệng. Nhưng làm gì có nước miếng chảy ra chứ? Hứa Ngụy Phàm dám lừa cô, còn đang cười khoái chí. Cô hừ một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác, không thèm quan tâm đến hắn.
“Sao không nhìn nữa hửm? Em nhìn tiếp đi, tôi sẽ không thu phí đâu!”
“Xùy, em nhìn chán rồi. Chú lo mà lái xe kìa.” Linh An mân mê mấy đầu ngón tay, ngượng đến mức không dám nhìn thẳng Hứa Ngụy Phàm để nói.
Hắn thôi không chọc ghẹo Linh An nữa. Bình thường hay tỏ ra hung dữ thế thôi, chứ hắn biết cô gái này rất dễ thẹn. Chỉ cần bị trêu một chút, thì khuôn mặt Linh An sẽ đỏ bừng cả lên.
Xe dừng lại trước cổng trường đại học Bắc Thành, Linh An chưa vội xuống. Cô lấy từ trong ba lô ra một hộp sữa dâu, đưa cho Hứa Ngụy Phàm.
“Lúc làm việc mệt, chú nhớ lấy ra uống nhé. Cảm ơn chú già đã đưa em đi học.”
Hứa Ngụy Phàm bật cười, hôm nay tự nhiên cô lại quan tâm hắn như vậy. Đoán chừng chiều nay trời sẽ có bão mất! Hắn vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm đạm.
“Không cần cảm ơn. Dù sao cũng tiện đường đến Hứa thị, tôi cho em đi nhờ vậy.”
Linh An đâu có ngốc mà bị Hứa Ngụy Phàm lừa? Rõ ràng muốn đến Hứa thị phải rẽ sang một con đường khác, vậy mà cái tên này lại nói thuận đường.
Thuận cái con khỉ khô!
Linh An sắp xếp lại đồ cất trong ba lô, vô tình để Hứa Ngụy Phàm nhìn thấy hai hộp sữa dâu còn lại. Hắn khẽ nhíu mày, không nén nổi tò mò mà hỏi:
“Một mình em uống hết hai hộp sữa sao? Hay là… ngoài tôi ra, em còn mang cho tên nào khác?”
“Em mang cho ai thì liên quan gì đến chú?” Cô hỏi ngược lại hắn.
Hứa Ngụy Phàm vô thức gật đầu, gương mặt phảng phất nỗi buồn. Đúng là ở thời điểm hiện tại, hắn với Linh An chẳng qua cũng chỉ là hàng xóm. Với mấy điều này, hắn làm gì có quyền tra hỏi?
Linh An chớp mắt nhìn hắn, không hiểu sao Hứa Ngụy Phàm đột nhiên lại im bặt. Chẳng lẽ câu nói ban nãy của cô khiến hắn bị tổn thương sao? Mẹ kiếp! Nam nhi đại trượng phu mà tâm hồn mong manh hơn tờ giấy nữa!
“Ây, hộp sữa này em mang thêm cho Đan Nhiên đó… chú nghĩ đi đâu vậy hả? Không phải ai cũng được em chăm sóc chu đáo vậy đâu, kể cả lúc quen Tô Minh Trí, em cũng không đối tốt với hắn như vậy.”
Hứa Ngụy Phàm từng gặp qua Tôn Đan Nhiên mấy lần, cũng gọi là có quen biết. Cô ấy không những là bạn thân của Linh An, mà còn là con gái của Tôn Bách Thần - chủ tịch tập đoàn Tôn thị, một trong những đối tác kinh doanh quan trọng của Hứa thị. Hứa Ngụy Phàm còn tưởng Linh An mang sữa tặng đến cho tên nào khác, nhưng hóa ra là Đan Nhiên. Vậy mà ban nãy, cô làm hắn lo chết khiếp.1
Lần trước Hứa Ngụy Phàm đi công tác ở nước ngoài một tuần, lúc trở về nước liền nghe tin Linh An hẹn hò với Tô Minh Trí, hắn tức điên lên được. Hắn mới lơ đễnh có một chút, cô đã có bạn trai rồi. Mà tên khốn kia cũng thật lăng nhăng, không biết trân trọng cô gì cả. Đổi lại là Hứa Ngụy Phàm, nếu Linh An đồng ý làm bạn gái hắn thì người đàn ông này sẽ nguyện cả đời không buông tay cô ra, ngày ngày cưng chiều cô hết mực.
Hứa Ngụy Phàm đang suy nghĩ lung tung thì Linh An chồm người tới, giúp hắn chỉnh lại cà vạt và cổ áo sơ mi. Không còn sớm nữa, cô tạm biệt hắn để vào trong trường.
“Buổi chiều cứ để tài xế Lý đến đón em nha. Chú còn đưa đón em nữa, ông ấy sẽ phải nghỉ việc mất. À mà chú lo làm việc đi! Suốt ngày cứ theo em hoài, lỡ như Hứa thị phá sản, em đền không nổi đâu.” Linh An lè lưỡi trêu tức hắn, sau đó chạy đi mất.
Hứa Ngụy Phàm đưa tay đỡ trán, thật đến bất lực với cô gái nhỏ.