“Anh đi một mình đi, dẫn theo em làm gì?” Hứa Yên mắt nhắm mắt mở, cố gắng đẩy Hứa Ngụy Phàm ra khỏi phòng.
“Em không thương cháu của mình sao? Mau đi cùng anh đi, nha nha…”
Người đàn ông kia mặt dày, thuyết phục Hứa Yên cho bằng được. Cô ấy nói không lại Hứa Ngụy Phàm, đành bảo hắn ở bên ngoài đợi.
“Biết rồi. Thay đồ xong em sẽ ra.”
Nói xong, Hứa Yên đóng sầm cửa lại.
Tám giờ sáng, hai anh em nhà họ Hứa đến trung tâm thương mại. Hứa Ngụy Phàm lôi Hứa Yên đi khắp nơi, chọn 7749 món đồ, từ sữa cho bà bầu, đến tã, bỉm, xe nôi và thậm chí là đồ chơi cho trẻ nhỏ.
“Anh có cần mua nhiều thế không?” Hứa Yên nhìn hóa đơn tính tiền, chóng hết cả mặt.
Hứa Ngụy Phàm gật gù, bao nhiêu đây đã là gì? Nếu được, hắn còn muốn vác cả cái trung tâm thương mại về nhà nữa.
Số đồ hắn mua, được nhân viên mang đến Hứa gia bằng xe tải. Đi hết một buổi sáng, Hứa Ngụy Phàm mới tha cho Hứa Yên trở về nhà.
“Em đi chơi đây. Hôm nay anh cho Sở Đoàn làm tài xế của em nhé?” Cô ấy nói.
Hứa Ngụy Phàm phẩy phẩy tay, không mấy quan tâm lời Hứa Yên. Hắn đang ngồi xếp quần áo sơ sinh cùng mẹ của mình, mặt mày hớn hở như vớ được núi vàng.
“Mang yến sào sang cho Linh An đi. Mẹ vừa mới đi mua về đấy.”
Hứa Ngụy Phàm không chần chừ giây nào, đem hộp yến sào Hứa phu nhân vừa mua sang nhà họ Diệp. Linh An vừa mới đi chơi với Đan Nhiên về, đã thấy hắn ngồi ngoài phòng khách đợi mình.
“Sao lại qua đây? Nhớ em hả?”
“Ừ! Nhớ em.”
Cha mẹ của cô đều đã ra ngoài, chỉ có một mình ông nội Diệp ở nhà. Linh An thay đồ xong, thì xuống bếp nấu cơm trưa.
“Bảo bối, đưa thịt đây anh xắt ra cho.”
“Rau này để anh nhặt là được rồi.”
“Em cứ ngồi xuống đó đi, anh vo gạo, cắm cơm được.”
Từ đầu đến cuối buổi, việc gì Hứa Ngụy Phàm cũng giành làm với Linh An. Nếu hắn làm tốt đã đành, đằng này… quá tệ!
“Mau đưa em làm cho nhanh nào. Đợi anh nấu xong cơm, em và ông nội chết đói mất.”
Linh An lấy lại rổ rau từ tay Hứa Ngụy Phàm, nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.
Cô chau mày, hỏi:
“Hôm nay anh bị làm sao thế? Muốn trêu tức em có phải không?”
Cô giận dỗi định bỏ đi, thì bị hắn ôm chặt lấy. Hứa Ngụy Phàm bế cô lại ghế ngồi, bàn tay to lớn bao bọc lấy tay Linh An, đặt lên chiếc bụng nhỏ.
“Linh An… không phải em đang có thai sao? Em nghỉ ngơi, để anh làm là được rồi.”
Cuối cùng Hứa Ngụy Phàm đành phải nói ra mọi chuyện.
Cô ngơ ngác nhìn hắn. Có thai? Ai có thai chứ?
“Ngụy Phàm, anh nói gì vậy? Em có thai?”
Linh An nghĩ ngợi, lẽ nào dạo này cô tăng cân, nên mới bị Hứa Ngụy Phàm hiểu lầm?
Hắn gật đầu, rõ ràng cô đang có thai mà.
“Em không có!” Linh An khẳng định.
Hứa Ngụy Phàm cười cười, cúi đầu thơm vào má cô một cái. Hắn đã biết rồi, cô còn ngại cái gì?
“Anh đã nhìn thấy em đi khám thai với Đan Nhiên rồi. Bảo bối, em không cần phải ngại đâu.”
Linh An tròn xoe mắt. Hứa Ngụy Phàm nói đến cái hôm cô đưa chị dâu đi khám thai sao?
Cô quay sang nhìn hắn, tự nhiên nhìn gương mặt hứng khởi của người đàn ông này lại có chút không nỡ nói ra sự thật. Nếu biết được bản thân đang hiểu lầm tai hại, Hứa Ngụy Phàm có buồn không?
“Ngụy Phàm, em không có thai! Ba hôm trước anh họ nhờ em đưa chị dâu đi khám thai. Có phải anh đã thấy em ở bệnh viện không?”
Hứa Ngụy Phàm ngồi lặng người, không nói tiếng nào. Linh An xua tay trước mặt, vẫn không thấy hắn chớp mắt. Cô kéo mạnh cánh tay, hắn mới phản ứng lại.
“Em không có thai?” Giọng Hứa Ngụy Phàm lạc hẳn đi.
Linh An chớp nhẹ mắt, đủ để hắn hiểu ra vấn đề. Hắn hơi thất vọng, lại có chút cảm giác mất mát.
Hắn đã chắc nịch rằng cô có thai, vậy mà…
“Ngụy Phàm, anh sao thế? Đừng làm em sợ có được không?” Linh An lo lắng đến mức quýnh lên.
Hứa Ngụy Phàm giật mình, vội ôm lấy cô. Nhận ra bản thân đã làm Linh An hoảng sợ, hắn đã bình tĩnh lại.
Hắn kể cho cô nghe ngày đó mình đến bệnh viện, thấy cô và Đan Nhiên đi ra từ khoa Sản.
“Đồ ngốc này! Nếu có thai em đã gọi điện báo với anh liền rồi. Bảo sao mấy ngày hôm nay, cứ ép em ăn thật nhiều.” Linh An phụng phịu hai má.
Cô an ủi Hứa Ngụy Phàm, sau đó hôn hắn thật nhiều. Lâu lâu Linh An thấy hắn ngốc thật, chuyện quan trọng như vậy lại không nói cho cô biết, tự mình hiểu lầm.
Cô chọc chọc, cuối cùng người đàn ông cũng cười lên một cái. Nhưng mà còn Hứa phu nhân, hắn biết giải thích thế nào với bà đây?
“Cứ để em nói chuyện với mẹ. Anh thật là...” Linh An định nói gì đó, song lại phì cười.
Hứa Ngụy Phàm cùng cô về nhà họ Hứa. Đồ đạc hắn mua về còn chất đầy ngoài phòng khách, Linh An nhìn một lượt đã thấy choáng. Nếu cô có thai thật, hắn cũng không nên mua nhiều như thế chứ?
“Đợi em ở ngoài, em vào phòng gặp mẹ.” Cô dặn dò hắn.
Hứa Ngụy Phàm đứng ngay cửa phòng, lắng tai nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Linh An vào trong đó ba mươi phút chưa thấy trở ra, hắn lo sốt cả ruột.
Đang định đánh liều đẩy cửa vào trong, Hứa phu nhân nắm tay cô trở ra. Bà không lấy làm giận, miệng vẫn cười vui vẻ. Chỉ là khi nhìn thấy đứa con trai của mình, bèn liếc xéo một cái.
“Mấy món này lỡ mua rồi, cứ để lại đi. Nhà họ Hứa rộng như vậy, lo gì không có chỗ chứa đồ cho cháu nội tương lai của mẹ.” Bà nói.
Linh An cũng không ngờ Hứa Ngụy Phàm và Hứa phu nhân lại thích con nít đến như vậy. Hay là… cô có nên cân nhắc làm một đứa không nhỉ?1