Linh An cố nén tiếng nấc ở trong cuống họng, hai tay ôm lấy mặt để bản thân ngừng khóc. Bà Diệp không hiểu chuyện gì cả, nhưng vẫn ôm cô vào lòng, an ủi:
“Đừng khóc! Con với Ngụy Phàm cãi nhau sao? Bình tĩnh kể cho mẹ nghe có được không?”
Bà dìu Linh An ra ngoài. Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, cô không khóc nữa, nhưng khuôn mặt đã sưng húp cả lên.
“Chú ấy bảo tính tình con trẻ con… còn bảo con ngang ngược, phách lối. Ở trước mặt Thẩm Tuyết, chú ấy đuổi con về… chú ấy bảo không cần con nữa… huhu…” Linh An cúi mặt vào đầu gối, lại khóc nức nở. Cô ghét Hứa Ngụy Phàm, ghét hắn lừa dối bỡn cợt tình cảm của cô. Nếu đã cảm thấy cô phiền toái, vậy tại sao từ ban đầu còn nuông chiều cô đến vậy?
Bà Diệp nghẹn ngào có chút không tin. Bình thường Hứa Ngụy Phàm rất thương Linh An, sao đột nhiên lại nói những lời như thế? Nhìn vẻ mặt thương tâm của con gái ngay lúc này, bà có thể đoán được cô đã tuyệt vọng đến mức nào.
“Ngày mai mẹ vào bệnh viện hỏi cho rõ cậu ấy. Linh An, có lẽ Hứa Ngụy Phàm căng thẳng quá nên mới nói năng lung tung thôi. Hai đứa sẽ không chia tay đâu!”
“Không phải đâu! Ba ngày nay con gọi điện thoại, chú ấy còn chẳng thèm nghe máy. Hứa Ngụy Phàm không cần con nữa, chú ấy không cần con nữa rồi...” Linh An nấc nghẹn, chua xót lẩm bẩm trong miệng.
Bà Diệp khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc của con gái. Cô mệt quá mà tựa đầu vào vai bà, ngủ thiếp đi mất.
…
Hôm sau, cả nhà ai cũng biết chuyện Linh An chia tay Hứa Ngụy Phàm. Là chính cô tự nói ra với mọi người, với một thái độ vô cùng bình thản.
Ông nội Diệp tức giận, một hai đòi Diệp Sâm đưa đến bệnh viện, để dạy dỗ cái tên không biết tốt xấu kia một trận. Lúc trước muốn ông giao cháu gái cho thì nói ngon ngọt lắm, vậy mà bây giờ, hắn dám làm cô buồn.
“Ông đừng nóng giận mà tổn hại sức khỏe. Không có Hứa Ngụy Phàm thì cháu yêu người khác. Chú ấy già như vậy, cháu mới không thèm!”
Cô dẹp bỏ hoảng loạn trong lòng, bởi vì không muốn gia đình lo lắng. Dù sao mọi chuyện cũng đã thành ra nông nỗi này, hiện tại nên nghĩ làm sao chăm sóc cho bé con trong bụng mới là điều đúng đắn.
…
Hứa phu nhân đã mấy ngày không đến bệnh viện thăm con trai, bà quyết định mặc kệ hắn luôn rồi. Cái tên dở dở ương ương đó, hắn muốn làm gì thì làm.
Hứa Ngụy Phàm tự mình sắp xếp quần áo. Hôm nay là ngày hắn ra viện.
Từ sáng hắn đã gọi cho Sở Đoàn, nhưng anh cáo bệnh nên không vào. Mà đánh chết Hứa Ngụy Phàm cũng không ngờ được Sở Đoàn làm như vậy vì có người xui khiến.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh thì bác sĩ Kim tìm đến, trên tay ông còn cầm theo một túi hồ sơ trả kết quả xét nghiệm.
“Chú Kim…”
Hứa Ngụy Phàm căng thẳng ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Kết quả đây! Đã để cháu chờ lâu rồi.”
Hắn nuốt nước miếng ừng ực, ngước mặt lên nhìn bác sĩ Kim, lại không dám nhìn xuống phong bì hồ sơ màu xanh đang đặt trên bàn. Đã đoán trước được kết quả, nhưng giây phút này Hứa Ngụy Phàm vẫn không tránh được sự sợ hãi.
Bác sĩ Kim mở tệp hồ sơ, lấy ra một tờ giấy xét nghiệm.
“Ngụy Phàm, cháu tự mình xem đi.”
Hắn trút một hơi nặng nề, ánh mắt đờ đẫn rơi vào khoảng không vô định.
“Chú Kim, cháu… cháu còn sống được bao lâu nữa?”
“Nói cái gì thế?” Ông nhíu mày, cặp mắt sắc bén sau lớp kính nhìn Hứa Ngụy Phàm đầy khó hiểu.
Hắn im lặng, không dám đối diện với bác sĩ Kim. Ông cầm bản kết quả lên xem một lần nữa, thấy Hứa Ngụy Phàm có vẻ bi quan thì lên tiếng:
“Cháu không bị làm sao cả.”
Tai hắn ù đi, khoan đã…1
Hứa Ngụy Phàm mới nghe nhầm sao?
“Chú… chú nói cái gì?”
Bác sĩ Kim hắng giọng nói rõ với hắn một lần nữa:
“Cơ thể cháu hoàn toàn bình thường! Chúng ta không tìm thấy bất kỳ tế bào ung thư nào trong người cháu cả.”
Hứa Ngụy Phàm vỗ mặt, tự nhiên nghe rõ mồn một lời ông nói. Hắn thốt lên:
“Không thể nào! Chú Kim, kết... kết quả này chẳng lẽ có vấn đề?”
Ông tròn mắt nhìn người đàn ông kia, dáng vẻ hiện tại của hắn hệt như một thằng đần vậy. Nói cái gì thế?
“Chẳng lẽ cháu mong mình bị bệnh lắm sao? Thật là…”
“Không. Hôm trước, cháu còn bị chảy máu mũi, còn nôn ói, ngất xỉu nữa.” Hắn phản bác.
Trước sự cố chấp ngang ngược của Hứa Ngụy Phàm, bác sĩ Kim chỉ biết thở dài ngao ngán.
Làm gì có người nào không tin tưởng vào bác sĩ như hắn chứ?
“Bác sĩ Diệp đã nói với cháu rồi mà? Đó chỉ là triệu chứng của căng thẳng lâu ngày, dẫn đến suy nhược cơ thể thôi.”
Ông nói thêm mấy câu, rồi có việc phải rời đi. Hứa Ngụy Phàm xem qua tờ giấy kết quả một lần nữa, có nhiều chỗ hắn không hiểu lắm nhưng kết luận cuối cùng vẫn là hắn không sao cả.
“Trời ơi! Sao ông trời không nói sớm cho con biết!”
Ông trời cũng phải nổi sấm đùng đùng. Nếu hắn thật sự nghe được tiếng của ông trời, thì chỉ có thể là câu nói “liên quan quái gì đến tao?”1
Hứa Ngụy Phàm vội vàng phi nhanh về nhà. Vừa đưa đồ cho quản gia, hắn đã chạy sang nhà họ Diệp, nhấn chuông trước cổng.
Người đích thân ra bên ngoài không ai khác chính là ông nội Diệp. Cổng vừa mở hé, ông bước ra, lấy cây chổi quét sân giấu ở sau lưng, phóng về phía hắn.
“Thằng chết tiệt, mày cút ngay cho ông.”
“Ông nội, đừng đánh!”