“Minh Trí, anh… anh vừa nói gì thế?”
“Tôi bảo chia tay đi! Em bị điếc à?”
Diệp Linh An nhìn chàng trai đứng trước mặt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Đến tìm cô để thông báo chia tay sao? Con mẹ nó! Cô và cậu ta chỉ mới quen nhau mới được một tháng thôi mà?
Linh An và Tô Minh Trí học cùng một trường đại học. Cô học khoa Kinh Tế, còn cậu ta học khoa Công Nghệ Thông Tin. Cậu ta là đàn anh, hơn cô một khóa. Hai người gặp nhau trong một buổi giao lưu văn nghệ giữa các khoa trong trường.
Ừ thì kiểu như trúng tiếng sét ái tình, vừa gặp đã mến. Đứng cạnh nhau một lúc, nói chuyện với nhau vài ba câu, rồi hai người cho nhau số điện thoại, về đến nhà nhắn tin, video call hú hí cả buổi tối, thế là tiến đến yêu đương.1
Nhưng mà yêu nhau nhanh thì chia tay cũng nhanh quá đi!
“Tại sao lại chia tay hả?” Linh An hếch mặt lên hỏi Minh Trí.
Rõ ràng mới ba hôm trước, hai người còn đi xem phim, ăn uống rất vui vẻ. Vậy mà hôm nay vừa mới tan học, cậu ta đã chạy đến tìm cô nói lời chia tay.
Xem có tức không chứ? Linh An phải hỏi cho rõ lí do mới được!
“Tôi có bạn gái mới rồi. Phiền em đừng đeo bám theo tôi nữa!”
Minh Trí vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở hình cậu ta chụp chung với một cô gái khác. Linh An vừa nhìn đã nhận ra người con gái kia. Còn ai ngoài Trình Yến Ly - cô hotgirl vừa mới chuyển đến khoa Kinh Tế của trường cô, đang nổi tiếng khắp mạng xã hội dạo gần đây nữa. Cô nhìn bức hình trong điện thoại Minh Trí mà cười khẩy. Cũng thân thiết quá đi! Tay ôm tay ấp, khuôn mặt thì kề sát lại vào nhau. Ôi trời, không biết cái tên này đã lén lút cắm cho Linh An một cặp sừng lớn từ khi nào nữa?
Mấy đưa bạn của cô đã từng cảnh cáo cái tên Minh Trí này là loại công tử đào hoa, thế mà Linh An có chịu nghe đâu? Ừ thì cậu ta cũng được cái bản mặt đẹp trai, nói chuyện lại hài hước. Ấy thế mà cô mới say như điếu đổ!
Say thì say, nhưng người ta đã muốn “đá” thì Linh An cũng không thèm tiếc. Chia tay thôi có cái quái gì ghê gớm? Không quen anh này thì quen anh khác.
Nghĩ thế, cô quát lớn:
“Được, anh cút đi cho khuất mắt tôi. Sau này đừng có khóc lóc van xin đòi quay lại.”
“Đứng ở đó mà mơ đi.” Minh Trí cười khinh khỉnh, rồi quay gót rời đi.
Linh An không thèm quay lại nhìn theo cậu ta. Cô nhún nhẹ vai như vừa trút được cục nợ, rồi rảo bước đi về hướng ngược lại.
Nói là không có gì, nhưng Linh An vẫn cảm thấy tức. Cô có gì thua kém con nhỏ hotgirl kia chứ? Vậy mà Tô Minh Trí lại bỏ cô theo nó.
“Này, Diệp Linh An…”
Chợt đằng sau có ai đó gọi tên cô. Tâm trạng của Linh An không được tốt, làm gì phân biệt được giọng của ai? Cô cứ ngỡ cái tên trời đánh kia quay lại để trêu trọc mình, bèn quay phắt người lại, vung tay ném bay quyển sổ dày về phía người ở phía trước…
Bốp! Trúng phóc!
“Con mẹ nó, em lại giở thói điên gì vậy?”
Người đàn ông kia vút nhẹ sống mũi, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó vì đau đớn. Hắn nhìn về phía Linh An, mặt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Linh An nuốt nước bọt, mắt tròn xoe nhìn Hứa Ngụy Phàm đang đi về phía mình. Cô bất giác đi lùi lại, nhưng khẩu khí vẫn rất mạnh:
“Ể, ông chú già… chú đến đây làm gì hả?”
“Đến đón em về nhà. À ừm… Diệp Linh An! Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là ông chú nữa, có biết chưa?” Hắn đột nhiên lớn tiếng, bước chân càng nhanh dần về phía cô. Chưa để Linh An kịp phản ứng thêm đã bế bổng cô lên, đi nhanh về phía chiếc Audi màu trắng đang đậu gần đó.
“Thả ra, chú già thả em ra nào…” Cô đấm mạnh vào vai hắn, nhưng chẳng hề hấn gì. Linh An bất lực nhìn tên đàn ông kia nhét mình vào trong xe, cẩn thận cài dây an toàn lại rồi phóng đi khỏi đó.
Ngày quái quỷ gì thế này? Đúng là gặp trúng vỏ dưa, đạp luôn vỏ dừa mà!