Mục lục
Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Thượng Trạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thanh Ảnh sửng sốt, Ngô Thần bảo mình nói một câu?

Mặc dù cô ta đã nghe thấy Ngô Thần nghe hai cuộc điện thoại, nhưng cô ta không biết người trong điện thoại đã nói gì. Bản thân Ngô Thần nói chuyện cũng không để lộ tin tức gì quan trọng. Một chữ “Thái” cũng không thể làm cho cô ta biết được cụ thể là ai.

Cho nên cô ta không biết, cũng không đoán ra được người bên đầu kia là ai.

Thật ra mới nãy cô ta căn bản không có nghe. Lúc Ngô Thần nghe điện thoại đã nói cụ thể rồi, mà cô ta nghe rồi, vừa ngoảnh đầu đã quên mất. Mà điều này cũng không sao, cô ta chỉ muốn hưởng thụ ngày hôm nay thật vui vẻ.

Không chỉ có mình Tô Thanh Ảnh sửng sốt, mà ngay cả Lý Nhược Băng ở đầu bên kia cũng vậy.

“Nào, nói một câu đi.” Cô đã nghe thấy rồi.

Bên cạnh Ngô Thần có người?

“Không sao, nói đi.” Ngô Thần thấy Tô Thanh Ảnh nhìn mình, nở một nụ cười ý bảo không cần phải lo lắng với Tô Thanh Ảnh.

“Nói cái gì?” Tô Thanh Ảnh hỏi nhỏ một câu.

Lý Nhược Băng nghe được, là giọng của một cô gái.


“Muốn nói gì thì nói nấy, không cần lo cô ấy biết em là ai.” Ngô Thần nói.

Tô Thanh Ảnh chớp mắt rồi liếc điện thoại một cái, còn hỏi nhỏ Ngô Thần: “Chồng ơi, ai vậy? Không sao chứ?”

Mặc dù cô ta nói nhỏ, nhưng điện thoại ngay bên cạnh.

Lý Nhược Băng đã nghe thấy.

Chồng?!

Bên cạnh Ngô Thần không chỉ có phụ nữ, mà còn gọi anh là chồng?

Cô không biêt, Tô Thanh Ảnh không chỉ gọi Ngô Thần là chồng, trong bốn tiếng trước, cô ta còn gọi Ngô Thần là “chủ nhân”, “papa”, “người xấu”, “anh yêu”. Lúc hưng phấn, thật sự rất cởi mở!

“Là ai, em hỏi cô ấy không phải sẽ biết sao, không sao cả.” Ngô Thần nói rồi cười.

Tô Thanh Ảnh cuối cùng cũng nhận lấy điện thoại, còn hắng giọng một cái.

“Alo, chào cô?” Giọng điệu của Tô Thanh Ảnh đã không còn biếng nhác, êm dịu như trước đó nữa, mà rất chính thức, rất lễ phép.

“Cô là ai?” Lý Nhược Băng hỏi thẳng, giọng điệu rất lạnh lùng.

“Cô là ai?” Tô Thanh Ảnh cau mày, hỏi ngược lại, còn quay đầu nhìn Ngô Thần.

Ngô Thần vẫn nở một nụ cười mỉm bảo cô ta yên tâm.

“Tôi là Lý Nhược Băng.” Lý Nhược Băng rất thẳng thắn.

Tay Tô Thanh Ảnh lập tức run lên, suýt nữa là không giữ được điện thoại. Cô ta ngồi bật dậy từ trong chăn, mở to mắt nhìn về phía Ngô Thần. Chăn trượt xuống, đương nhiên là bên trong cô ta không mặc gì. Có thể nhìn thấy một số vết xanh tím, cùng một vài vết đỏ. Có một vài vết đã biến mất, nhưng vẫn còn rất nhiều vết vẫn chưa tiêu tan.

Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, Ngô Thần cũng không thể thật sự đánh cô ta bị thương, chỉ là vài dấu vết không cần tới một ngày đã biến mất.

Hơn nữa, dấu vết này chủ yếu tập trung ở trên xương quai xanh của cô ta, mấy chỗ khác hầu như không có. Ngô Thần đã từng đánh lên mặt cô ta, nhưng bây giờ vết đỏ trên mặt cô ta đã biến mất rồi. Như vậy, cô ta chỉ cần mặc quần áo vào, là không ai có thể nhìn ra cô ta đã từng trải qua điều gì.

“Cô là ai?” Lý Nhược Băng lại hỏi. Cô đã nói rồi, nhưng Tô Thanh Ảnh chưa nói, còn im lặng.

“Thì ra là cô Lý.” Tô Thanh Ảnh hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, dùng ngữ điệu lễ phép bình thường nói: “Trước kia chúng ta đã từng gặp qua, tại bữa tiệc thương mại.”

“Cô rốt cuộc là ai?” Lý Nhược Băng hỏi lại.

“Tôi…” Tô Thanh Ảnh lại hít sâu một hơi.

Thật ra bây giờ cô ta đang rất hoảng hốt, trong lòng cực kỳ căng thẳng, nhưng cô ta có thể che giấu cảm xúc căng thẳng này rất tốt.

“Tôi là Tô Thanh Ảnh.” Tô Thanh Ảnh nói.

Cô ta đã thừa nhận rồi.

Bởi vì cô ta biết, nếu Lý Nhược Băng đã biết bên cạnh bạn trai mình có người phụ nữ khác, mà nhà mình cũng đang tìm Ngô Thần, vậy Lý Nhược Băng chỉ cần điều tra một lát, khẳng định có thể tra ra mình, mình có phủ nhận hay nói dối cũng vô dụng.

Ngoài ra, cô ta biết mình không thừa nhận, ngược lại còn có thể có rắc rối.

Lỡ như Lý Nhược Băng nổi giận, dẫn theo người chạy thẳng đến đây, dưới cơn tức giận, điều gì cũng có thể làm ra. Vậy mình có thể sẽ tàn đời.

Nhưng Lý Nhược Băng biết mình là Tô Thanh Ảnh, ngược lại sẽ không làm như vậy! Bởi vì mình là con gái của Tô Thụy Văn của tập đoàn Kim Phúc, ai dám động đến cô ta, đều phải cân nhắc cho kỹ, đặc biệt là ở khu vực Đông Hải này!

Tô Thanh Ảnh hoàn toàn không hiểu, vì sao Ngô Thần lại dám to gan lớn mật như vậy, còn dám để cho bạn gái mình biết bên cạnh mình đang có người phụ nữ khác. Quả thật là điên rồi! Ngô Thần không sợ chết sao?

Bởi vì là Ngô Thần chủ động bảo cô ta nói chuyện, cô ta nghĩ không thông.

Nhưng cô ta có thể xác nhận!

Lý Nhược Băng biết là mình, mình cũng sẽ không có chuyện gì, người có chuyện sẽ là Ngô Thần! Anh ta nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, dám cắm sừng Lý Nhược Băng.

Sau khi Tô Thanh Ảnh nói mình là ai, đầu điện thoại bên kia thoáng chốc lặng im.

Lý Nhược Băng cũng cực kỳ kinh ngạc!

Đương nhiên Tô Thanh Ảnh sẽ không biết được.

“Cô Lý, cô còn nghe chứ?” Tô Thanh Ảnh nghe trong điện thoại không có tiếng, chủ động hỏi.

“Cô là Tô Thanh Ảnh?” Lý Nhược Băng lại hỏi.

“Đúng vậy.”

“Sao cô lại ở bên Ngô Thần? Các người có quan hệ gì?”

“Chúng tôi là bạn bè, đang nói chuyện công việc.” Tô Thanh Ảnh nói một cách vô cùng bình tĩnh. Có thể là vì quá căng thẳng, nên cô ta đã quên mất lúc nãy mình mới gọi Ngô Thần một tiếng “chồng”. Bởi vì là thuận miệng gọi, nên vô thức xem nhẹ.

Cô ta còn muốn che giấu chuyện này, có thể lừa được là tốt nhất.

“Bạn bè?”

“Đúng vậy, bạn bè! Cô Lý không cho phép bạn trai mình kết bạn sao? Vậy lần sau chúng tôi không gặp mặt nhau nữa.”

“Bạn bè mà cô lại gọi anh ấy là chồng? Cô lừa ai hả?”

“A…điều này…” Tô Thanh Ảnh căng thẳng đến mức không thể che giấu được nữa, lộ hết ra ngoài mặt: “Cái đó… cô Lý, có phải cô nghe lầm rồi không? Tôi đâu có gọi đâu.”

“Không có gọi? Không phải lúc nãy cô đã gọi là chồng sao?”

“Cô Lý, cô nghĩ tôi là loại con gái đó sao? Hay là cô suy nghĩ lại cho kỹ đi.”

Tô Thanh Ảnh nói như vậy, trái lại đã khiến cho Lý Nhược Băng phải bắt đầu nghi ngờ khả năng nghe của mình.

Bởi vì, từ trước đến nay, cảm giác mà mọi người cảm nhận được từ Tô Thanh Ảnh, những lời đánh giá của mọi người với cô ta, cùng những gì cô ta đã thể hiện, mọi thứ đều tương phản với tình huống hiện tại.

Nhưng Lý Nhược Băng suy nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy không đúng, sao có thể nghe lầm được.

“Vậy có thể là tôi đã nghe lầm rồi.” Lý Nhược Băng khống chế cảm xúc nói: “Thật ngại quá, cô Tô, đã quấy rầy hai người nói chuyện công việc rồi. Làm phiền cô trả lại điện thoại cho Ngô Thần.”

Tô Thanh Ảnh khẽ thở phào một hơi, đưa điện thoại cho Ngô Thần.

“Nói xong rồi?” Ngô Thần áp điện thoại bên tai, nói.

“Cậu đang ở đâu?” Lý Nhược Băng hỏi thẳng.

“Nhà cũ.” Ngô Thần trả lời.


“Cậu đừng có đi đâu! Cậu đừng có đi đâu đấy! Tút tút tút…” Lý Nhược Băng nói xong lập tức cúp máy.


Ngô Thần lấy điện thoại ra nhìn một cái, nở nụ cười, thuận tay đặt điện thoại lên tủ bên cạnh. Tất nhiên là anh đoán được vì sao Lý Nhược Băng không để anh đi đâu. Bởi vì Lý Nhược Băng sẽ lập tức đuổi đến đây! Xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!


Đợi sau khi cô đến, có lẽ sẽ rất thú vị đây.


“Anh không sợ cô ấy biết à?” Tô Thanh Ảnh cuối cùng cũng hỏi, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK