"Nhất định có cơ hội." Lý Nhược Băng vẫn giữ nét lịch sự, mỉm cười nhàn nhạt, nói hợp tác cũng chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi.
Công ty mỹ phẩm và công ty y học quả thật có cơ hội hợp tác, đó là trong lĩnh vực mỹ phẩm thuốc.
Trước mắt, Huyễn Thải Thời Thượng mới thành lập được bốn năm, dù phát triển nhanh chóng nhưng xét về năng lực nghiên cứu khoa học thì chắc chắn không thể nào so sánh được với y sinh Mục thị, Mục thị có khu nghiên cứu và phòng thí nghiệm cả trong và ngoài nước.
Cho nên, nếu như Huyễn Thải Thời Thượng thật sự muốn chen chân vào lĩnh vực mỹ phẩm thuốc trong tình trạng bản thân chưa đủ năng lực nghiên cứu, trái lại có thể liên kết với y sinh Mục thị.
Ngô Thần bước đến nghe được chút ít.
Liền đoán ra ngay, có vẻ Vạn Kiến Dân chủ động làm mối bắc cầu.
Vạn Kiến Dân cùng Lý Nhược Băng sớm đã là đối tác kinh doanh, đương nhiên rất thân thuộc, nhưng theo như Ngô Thần được biết, Lý Nhược Băng về cơ bản không hề có mối quan hệ gì với Mục Tứ Hải, không thể nói rằng hoàn toàn không quen biết đối phương, nhưng cũng chỉ là biết sự tồn tại của đối phương mà thôi.
"Đang nói gì vậy?" Ngô Thần đi đến bên bàn cười nói.
"Vị đây là..." Mục Tứ Hải nhìn về phía Ngô Thần.
"Ông chủ Mục, ông chủ Vạn, đây là bạn trai của tôi, Ngô Thần." Lý Nhược Băng giới thiệu.
"Ông Ngô à."
"Ông Ngô, hân hạnh."
Hai người đều bắt tay với Ngô Thần.
"Ông Ngô quả nhiên tuấn tú lịch sự, ha ha ha ha!"
"Cô chủ Lý thật có mắt nhìn đó, ông Ngô dáng vẻ sang trọng, xem ra là nhân tài xuất chúng..."
Độ nhiệt tình của hai người đàn ông trung niên này vượt qua sức tưởng tượng của Ngô Thần, rõ ràng có chút không ổn lắm, cứ cảm thấy hai người họ dường như biết được cái gì đó của Ngô thần, họ không có chút ngạc nhiên nào về thân phận bạn trai Lý Nhược Băng của Ngô Thần
"Vậy không làm phiền hai người hẹn hò nữa."
"Cô chủ Lý, hai người nói chuyện, chúng tôi đi trước nhé."
Hai người chỉ đi đến chào hỏi, nói xong liền bỏ đi.
Lại không phải đi lên ban công trên lầu hai, mà đi về hướng cửa chính, có vẻ là muốn bỏ đi. Ngô Thần nhìn về hướng rời đi của họ, liền hiểu ra ngay vì sao vừa nãy thái độ của họ lại kỳ lạ như vậy.
Bởi vì họ không phải vừa mới đến Lão Phẩm Hiên.
Mà đã ăn cơm ở lầu hai xong rồi mới đi xuống, lúc sắp rời khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Lý Nhược Băng, cho nên đi đến chào hỏi.
Rất hiển nhiên, trước đó lúc ngồi trên lầu, chắc chắn họ đã nghe thấy những chuyện xảy ra dưới lầu.
Tuy rằng Lỗ Quảng Niên không phải là người giàu có bậc nhất ở Đông Hải, nhưng ông ta chắc chắn là người có tiếng tăm nhất trong giới thương nghiệp Đông Hải! Bạn bè đông nhất!
Những chuyện vừa rồi dưới lầu...
Lưu Thái Tú đến kiếm chuyện với Lý Nhược Băng, bạn trai Lý Nhược Băng giận bỏ về, Lỗ Quảng Niên xuất hiện muốn phát tiết, lại bị Ngô Thần nhẹ nhàng giải hòa, còn đánh ngược lại vợ mình một bạc tay, còn xin lỗi toàn bộ thực khách ở lầu một.
Trong những nhà hàng đẳng cấp thế này, chỉ một chút ồn ào bất thường cũng sẽ đặc biệt thu hút sự chú ý.
Càng không cần nói đến thân phận của Lỗ Quảng Niên.
Cho nên Mục Tứ Hải và Vạn Kiến Dân mới không hề ngạc nhiên với thân phận của Ngô Thần, bởi vì bọn họ đã sớm ngồi ở lầu trên và biết được sự tồn tại của Ngô Thần.
Sợ là đã có nhiều phỏng đoán về thân phận của Ngô Thần, chỉ là giấu ở trong lòng không nói ra thôi.
Ngô Thần và Lý Nhược Băng lại ngồi đối diện nhau.
Buổi "hẹn hò" lần đầu tiên của hai người, buổi ăn này có thể nói là đầy trắc trở.
"Anh có quen họ không?" Lý Nhược Băng hỏi Ngô Thần.
"Mục Tứ Hải, Vạn Kiến Dân." Ngô Thần nói đúng tên họ của cả hai, trước đó Lý Nhược Băng chỉ gọi là ông chủ Mục và ông chủ Vạn, không hề nói tên của họ với Ngô Thần.
"Anh quả thật là một tình báo thương nhân." Câu nói này của Lý Nhược Băng không biết là đang chế nhạo hay tán thưởng, giọng nói rất thấp.
"Đương nhiên, tôi là tình báo chuyên nghiệp mà." Ngô Thần mỉm cười, cầm ly rượu lên.
Lý Nhược Băng cũng nâng ly lên.
Cạn ly.
Lý Nhược Băng ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, sau khi đặt ly rượu xuống lại cầm đũa lên, nhưng không gắp thức ăn, rồi lại để đũa xuống, cô chống khủy tay xuống bàn, nhìn xoáy vào Ngô Thần, hỏi: "Không có gì muốn nói với tôi sao?"
"Gì cơ?" Ngô Thần cười, một nụ cười rất cố tình, cố tình làm cho Lý Nhược Băng hiểu rằng mình đang giả ngốc.
"Anh nói gì với Lỗ Quảng Niên vậy?" Lý Nhược Băng thẳng thắng hỏi.
Cô không phủ nhận sự tò mò của mình! Quá tò mò rồi!
Ngô Thần lại một lần nữa cho cô thấy cái gì gọi là thần kỳ!
"Cô thật sự muốn biết sao?" Ngô Thần mỉm cười cầm lấy điện thoại, nhấn nhanh cái gì đó, tốc độ gõ chữ siêu nhanh.
Ting ting!
Điện thoại Lý Nhược Băng reo lên.
Cô mới cầm điện thoại lên, mày hơi nhíu lại.
Mặt đối mặt mà gửi tin nhắn?
Bấm mở tin nhắn ra, Lý Nhược Băng vừa đọc nội dung trong tin nhắn sắc mặt bỗng thay đổi.
‘Con trai của ông ta không phải là con ruột, quay về rồi nói.’
Ngô Thần nói cho Lý Nhược Băng biết, anh sẽ nói, bởi vì trước đó lúc ở bên ngoài cửa, Lỗ Quảng Niên đã ngầm đồng ý rồi.
Lý Nhược Băng ngước mắt lên nhìn Ngô Thần, sau đó bấm nhanh mấy cái vào màn hình điện thoại xóa tin nhắn đó đi.
Con trai của Lỗ Quảng Niên vậy mà lại không phải là con ruột của ông ta, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ là tin tức lớn gây chấn động.
Thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Cự Lực.
Lý Nhược Băng biết, chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ.
Ít ra cũng không thể nào lộ ra từ chỗ của cô, sẽ có lỗi với bạn bè.
Cô cũng hiểu tại sao Ngô Thần phải gửi tin nhắn rồi, bởi vì nơi đây là chỗ công cộng rất nhiều tai mắt, những lời này bị người ta nghe thấy thì không hay cho lắm.
"Chả trách ông ta đánh mạnh như vậy." Lý Nhược Băng nhắc nhẹ một câu, có vẻ lơ đễnh không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi một lúc sau cô mới định thần lại, đưa mắt nhìn Ngô Thần.
Ánh mắt lại rất khác.
"Có chuyện gì mà anh không biết không?" Lý Nhược Băng hỏi.
"Có, đương nhiên có." Ngô Thần cười nhạt nói: "Nhưng tôi cũng biết không ít chuyện, mỗi người đều có bí mật, tôi làm tình báo mà, phải hiểu biết bí mật của từng người, bao gồm những chuyện xấu hổ. Những người không có giá trị tôi sẽ không đi tìm hiểu, nhưng chỉ cần người có giá trị thì tôi đều sẽ làm! Đó là công việc."
"Vậy anh biết rõ bí mật của tôi chứ?" Lý Nhược Băng đưa mắt hỏi xa xăm.
"À ừm, đương nhiên." Ngô Thần mỉm cười gật đầu.
"Anh biết được... tất cả bí mật của tôi sao?" Lý Nhược Băng lại hỏi.
"Đúng vậy, không sai." Ngô Thần trả lời chắc nịch.
"Vậy anh nói xem, tôi có bí mật đáng xấu hổ nào không?" Lý Nhược Băng hỏi nữa.
Lý Nhược Băng trái lại muốn xem người đàn ông thần bí trước mặt mình, năng lực tình báo của anh ta rốt cuộc mạnh đến mức nào! Thật sự có thể biết được tất cả mọi chuyện sao? Biết được tất cả bí mật của một người? Sao có thể chứ?
"Cô thật sự muốn tôi trả lời sao?" Ngô Thần hỏi ngược lại một câu.
Lý Nhược Băng gật đầu không nói lời nào.
"Có, cô có!" Ngô Thần cho một câu trả lời chắc chắn.
"Là gì?" Lý Nhược Băng lại hỏi thêm lần nữa, kỳ thực cô cũng không nhớ mình có bí mật gì đáng xấu hổ.
"Vậy chuyện đó hẳn là vào mười năm trước, cô có còn nhớ mùa hè năm đó lúc cô mười bảy tuổi không? Cô gái bới tóc củ tỏi đó."
Lý Nhược Băng sững sờ, sau đó biến sắc.
Ngô Thần không nói thì cô cũng sẽ không nhớ ra ngay câu chuyện đó.