Mục lục
Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Thượng Trạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những phím đàn đen trắng đan xen với nhau sinh ra những nốt nhạc đẹp đẽ và giai điệu động lòng người, giống như mặt trời lúc hai giờ ba mươi phút chiều, uể oải, thong thả, chảy chầm chậm men theo vòng cung cổ xưa và tao nhã của nó.

Tiếng dương cầm sáng rực, giống như thủy triều tràn ngập khắp nơi, điền vào mọi khoảng trống trên thế giới.

Những ngón tay nhẹ nhàng nhảy múa trên phím đàn, trượt từ âm trầm sang âm bổng, mở một ra một khung cảnh với con đường sắc hồng tuyệt đẹp, rồi lại từ âm bổng rơi xuống, giống như những viên ngọc trai rơi khắp sàn nhà, tuy vỡ vụn nhưng lại tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

Ngón tay của Ngô Thần không ngừng vuốt ve các phím đàn piano.

Cơ thể anh nhẹ nhàng đung đưa theo tiết tấu, đôi mắt khẽ nheo lại, như mở như nhắm, như thể cả người đang đắm chìm trong giai điệu động lòng người mà anh đang chơi.

Lý Nhược Băng cầm hai tay hai ly rượu sâm panh, bước chân không tạo ra tiếng đi tới bên cạnh đàn piano, cô ta nhẹ nhàng dựa vào piano, đặt ly rượu sâm panh đang cầm bên tay trái lên nắp trên của cây đàn piano trong tầm với của Ngô Thần.

Cô ta nhấp một ngụm sâm panh trên tay, Lý Nhược Băng dùng tay kéo lại quai hàm, nghiêng đầu Ngô Thần đang say sưa với diễn tấu của mình.

m thanh của tiếng đàn như tiếng suối trong veo đang chảy róc rách.

Lý Nhược Băng nhìn vào ánh mắt Ngô Thần, dần dần có thêm một ánh sáng riêng biệt. Cô ta không thể không thừa nhận, lần nào Ngô Thần cũng khiến cho cô ta bất ngờ.

Trong suốt hai bảy năm cuộc đời của cô ta, cô ta cũng từng gặp qua không ít đàn ông đặc biệt, mà Ngô Thần, tuyệt đối là người đặc biệt nhất trong số đó!

Hiện tại cô ta không dám nói là không có chuyện gì mà Ngô Thần không biết.

Tuy rằng Ngô Thần cũng không thể hiện quá nhiều, nhưng mỗi lần, Ngô Thần đều có thể ở một thời điểm thích hợp, ở nơi thích hợp mà làm ra chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Thật ra bản nhạc piano mà Ngô Thần đang chơi rất nổi tiếng, cực kỳ nổi tiếng! nổi tiếng đến nỗi hầu như ai cũng biết!


Bởi vì bản nhạc piano cổ điển này đã được các đài truyền hình lớn trong nước sử dụng làm nhạc nền trong các loại chương trình tạp kỹ, chương trình thời sự, phim và chương trình truyền hình.

Mặc dù không có nhiều người biết tên của bài hát này, nhưng chỉ cần nghe thấy nó, sẽ cảm thấy gần như rất quen thuộc!

Quá quen thuộc rồi!

Tuy nhiên quá quen thuộc có một nhược điểm là sự nhàm chán, dù đó là bài hát yêu thích của cậu, nếu cậu đặt bài hát này làm đồng hồ báo thức hoặc nhạc chuông điện thoại di động, ước tính trong vòng một năm, cậu sẽ thay đổi nó, hơn nữa cũng sẽ bao giờ nghe lại bài hát này.

Nghe nhiều sẽ nhàm chán, sẽ cảm thấy tầm thường.

Tuy nhiên phải, sức hấp dẫn của một ‘nghệ sĩ dương cầm’, không phải là điều mà máy phát trực tiếp có thể thay thế được!

Ngô Thần không phải là nghệ sĩ dương cầm, không có tên tuổi này.

Nhưng một người từng học qua piano như Lý Nhược Băng có thể đủ để phán đoán rằng, trình độ piano của Ngô Thần cực kỳ cao, ít nhất cũng cao hơn hẳn bản thân cô ta.

Tóc Lý Nhược Băng đen thẳng, cô ta nghiêng đầu, đột nhiên vuốt lại tóc một chút, bởi vì chỉ cần nghiêng đầu thì sợi tóc sẽ rũ xuống che mất khuôn mặt của cô ta, nên cô ta đã dùng tay vuốt tóc ra phía sau lưng.

Ngô Thần không nhìn cô ta.

Sự tập trung biểu diễn của anh đã đến mức có thể phớt lờ mọi thứ xung quanh, thậm chí là Lý Nhược Băng, người đẹp nghiêng nước có thể đạt tới 9 điểm theo tiêu chuẩn khắc nghiệt, có thả thính với anh, anh cũng có thể có mắt như mù.

Lý Nhược Băng lại uống thêm ngụm sâm panh, miệng thở ra hơi rượu, cô ta nhắm mắt lại giống như đang dùng tâm để nghe.

Đã rất lâu rồi cô ta chưa thư giãn như vậy.

Không có sự lừa dối lẫn nhau trong thương trường!

Không có áp thực từ gia tộc!

Không công việc, không phiền não.

Chỉ có âm nhạc làm người ta say mê.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Tiếng piano đột nhiên dừng lại.

Lý Nhược Băng mở mắt như tỉnh dậy sau cơn mơ, nhìn Ngô Thần: “Cậu đúng là đa tài đa nghệ, ‘Ballade pour Adeline’của Richard Clayderman, đàn rất hay, tại sao không đàn nữa?”

Không phải Ngô Thần đã đàn xong, mà là đột nhiên dừng lại, phía sau vẫn còn một đoạn ngắn nữa.

Tang tang tang!

Ngô Thần ngẫu nhiên nhấn phím vài lần, nói: “Cây đàn piano này nên được chỉnh âm rồi, có lẽ cô cũng nghe ra.”

“Ừ...” Lý Nhược Băng do dự, nói thật ra thì cô ta không nghe ra âm nào không chuẩn.

Ngô Thần đánh giá thấp bản thân, đánh giá cao Lý Nhược Băng.

Lý Nhược Băng đã từng học đàn piano, hơn mười năm trước đã thông qua kiểm tra cấp độ rồi, nhưng đã quá lâu không đụng tới, còn Ngô Thần... quỷ mới biết kỹ thuật của anh cao tới mức nào! Anh không tự mình biết được, bởi vì không có vật so sánh!

Lý Nhược Băng rất ít sẽ có lúc xấu hổ như vậy, nhưng cô ta cũng không quá quan tâm, giơ tay lên ra hiệu: “Sâm panh của cậu.”

Ngô Thần đứng dậy cầm ly sâm panh, nhẹ lắc một chút.

“Cạn ly?”

“Cạn ly.”

Keng!

Sau khi hai người chạm ly sau thì uống một hớp.

“Cậu đang thả thính tôi sao?” Lý Nhược Băng lại nhìn Ngô Thần, trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại có chút cười như không cười.

Nói chuyện rất thẳng thắn, từ ngữ không lòng vòng!

“Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?” Ngô Thần cười hỏi ngược lại Lý Nhược Băng.

“Cậu là một doanh nhân tình báo, những gì cậu nói bởi chính cậu, tôi thực sự tin vào điều đó, bởi vì cậu biết rất nhiều điều, và tôi tin rằng cậu hiểu tôi, vì vậy... cậu đã chọn sâm panh loại tôi thích, cậu biết tôi từng học piano, vì vậy cậu đã chơi piano...”

“Có lẽ giữa chúng ta đang có chút hiểu lầm.” Ngô Thần lại cười nói: “Bà chủ Lý, cầu xin cô đừng có quá tự biên, chúng ta là quan hệ hợp tác, không phải sao? Cô đã đưa cho tôi hai nghìn vạn, vì thế hôm nay tôi mới tới đây, từ trước đến đến nay tối đối với khách hàng đều rất nghiêm túc, nếu như cô cho rằng đang thả thính cô, thì tùy cô.”

“Vậy nên, cậu đang coi tôi là khách hàng, cậu chỉ là vì khiến cho khách hàng hài lòng?”

“Có vấn đề gì sao? Không lẽ cô sẽ bày ra bộ mặt nghiêm khắc với đối tác kinh doanh sao? Cô vui, tôi vui, mọi người đều vui, như vậy tôi mới có càng nhiều tiền hơn, cô nói có phải không?”

Người ‘yêu tiền’ cũng phải ra dáng người yêu tiền.

“Nói không sai.” Dường như Lý Nhược Băng thật sự tin lời quỷ nói của Ngô Thần, còn cười gật đầu.

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa.

Là vệ sĩ cầm quần áo tới, bởi vì quần áo của Ngô thần có vết máu, vì thế lúc ở phòng bao, Lý Nhược Băng đã phân phó vệ sĩ đi mua.

Một lần mua hai bộ, ước tính đã tiêu hơn mười mấy vạn.

Vệ sĩ tay trái tay phải đều xách theo một bộ quần áo tây, Lý Nhược Băng để cho Ngô Thần chọn, cuối cùng Ngô Thần chọn một bộ màu xám bạc.

Ngô Thần vào nhà tắm thay quần áo, đến khi anh thay xong và bước ra một lần nữa thì đã thấy Lý Nhược Thái đã có mặt, xem ra chuyện của Thẩm Quang Niên đã xử lý xong.

“Buổi trưa rồi, đi ăn cơm trưa trước.” Lý Nhược Băng lên tiếng trước, vừa chỉnh lại quần áo cho Ngô Thần vừa nói.

Câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan có nhà hàng, nhưng ba người bọn họ không định ăn ở câu lạc bộ, bởi vì không có gì ngon để ăn, cho dù đồ ăn của câu lạc bộ có bắt mắt đi chăng nữa, cũng không bằng nhà hàng chuyên nghiệp.

Cuối cùng ba người đi đến một nhà hàng Master Western ở trong thành phố.

Lý Nhược Băng là hội viên ở đây, bất cứ lúc nào cũng có chỗ.

Ba người ở trong phòng riêng trên tầng hai, tùy ý gọi vài món, trong lúc chờ đợi làm thức ăn thì bắt đầu nói chuyện.

“Anh rể, anh cảm thấy... nên làm gì Thẩm Quang Niên mới hợp lý?” Lý Nhược Thái nhẹ giọng hỏi, ‘anh rể’ gọi đã thuận miệng rồi.

Lúc trước Ngô Thần không cho cậu ta động vào Thẩm Quang Niên, nói rằng không được động ở trong câu lạc bộ, vì thế Lý Nhược Thái đã thả người đi, nhưng cậu ta biết, chuyện này không thể cứ thế mà kết thúc.

Không động vào Thẩm Quang Niên, là bởi vì ở trong câu lạc bộ rất phiền phức.

Không phải phiền phức của Ngô Thần, mà là của Lý Nhược Thái.

Hiện tại phiền phức của cậu ta đã đủ rồi, vì thế cần kiềm chế.

“Anh ta trộm nhiều tiền như vậy, hoạt động kinh doanh đã có vấn đề, ép chết anh ta.” Ngô Thần sắp xếp dụng cụ ăn, sau đó bày ra, không ngẩng đầu lên mà nói.

Thẩm Quang Niên vô tội sao?

Thật ra không hề vô tội một chút nào, bởi vì anh ta có quan hệ với nhà họ Vi, người thứ ba của nhà họ Vi chính là lãnh đạo cũ của bố vợ Thẩm Quang Niên.

Nhà họ Lý và nhà họ Vi luôn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, vậy nên... Ngô Thần đã chọn Lý Nhược Băng làm nhân lực đầu tiên của mình, vậy thì anh nhất định phải hướng về nhà họ Lý.

“Tôi hiểu rồi.” Lý Nhược Thái gật đầu.

Không cần hỏi quá chi tiết, cậu ta cũng biết có nhiều cách đối phó với Thẩm Quang Niên loại ‘nhân vật nhỏ’ này, chỉ là không biết cách nào hợp lý, trong thời kỳ đặc biệt này, cậu ta chỉ sợ bản thân manh động.

“Anh rể, chuyện đóng cửa...” Lý Nhược Thái lại hỏi.

“Nếu như cậu không tiếc, thì hãy phóng hỏa câu lạc bộ Hoàng Quan...” Ngô Thần ngẩng đầu nói.

Lý Nhược Thái kinh ngạc, Lý Nhược Băng cũng vậy, hai chị em đều nhìn Ngô Thần.

Đốt?

“Việc lắp đặt thiết bị cho câu lạc bộ Hoàng Quan, ban đầu đã tốn 5 tỷ, nói đốt là đốt?

“Đốt một chút là được, tốt nhất là lên được tin tức, như vậy cậu có lý do hợp lý tạm dừng kinh doanh để chấn chỉnh, sửa chữa lại một lần nữa sẽ không có ai nghi ngờ cậu...” Ngô Thần nói.

Sau đó Ngô Thần lại nói chi tiết làm thế nào với Lý Nhược Thái, chủ yếu là vấn đề thời cơ, lúc nào thì trộm chứng cứ, lúc nào thì giết Tạ Hổ, lúc nào đốt câu lạc bộ, trình tự tuyệt đối không thể sai!

“Tôi đi nhà vệ sinh một chút.” Ngô Thần nói xong nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đứng lên.

“Tìm thấy không? Hay là em...” Lý Nhược Bằng lo lắng hỏi.


“Em nghỉ ngơi đi, anh biết.” Ngô Thần ấn vai Lý Nhược Bằng ngồi xuống.


Lúc Ngô Thần đã rời khỏi phòng riêng.


Lý Nhược Thái quay ra nhìn cánh cửa đã đóng, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đã dần xa, xác định Ngô Thần đã đến nhà vệ sinh, cậu ta lập tức quay đầu lại, nói nhỏ với Lý Nhược Băng: “Chị! Rốt cuộc thằng cha này là ai? Chị tìm đâu ra vậy?”


Tuy rằng gọi anh rể, nhưng Lý Nhược Thái vẫn như cũ vô cùng nghi ngờ Ngô Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK