Mục lục
Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Thượng Trạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Cốc Duệ Bác bước tới, Ngô Thần lập tức lễ phép đứng lên bắt tay với Cốc Duệ Bác. Cốc Duệ Bác thật sự vô cùng nhiệt tình, vừa lớn tiếng cười vừa bắt tay với Ngô Thần, tiếng cười đó thậm chí khiến người khác cảm thấy có chút gượng gạo.

Thực ra cũng khá ổn, nếu là một người trên dưới hai mươi tuổi cười nói lớn tiếng như vậy với người khác, đầy cảm giác cởi mở và hào phóng, sẽ cho một loại cảm giác không ăn nhập.

Nhưng Cốc Duệ Bác lại không phải người trẻ tuổi.

Anh ta lớn hơn Đinh Thụy Long một chút, đã ba mươi hai tuổi rồi. Lớn Lý Nhược Thái sáu tuổi, tuy anh ta trông trẻ hơn một chút, không giống già hơn Lý Nhược Thái bao nhiêu, nhưng khí chất thành thục vẫn có.

Cho nên tất cả trạng thái vẻ mặt mà anh ta thể hiện đều rất tự nhiên.

“Anh Ngô, đến Ma Đô sao không nói cho tôi trước một tiếng, để tôi còn cho người đi đón anh, hahaha” 

“Trông anh thật trẻ trung mà, đẹp trai lịch sự, đẹp trai lịch sự, hahaha…”

Quá nhiệt tình.

Cốc Duệ Bác chào hỏi Ngô Thần vài câu…May là Ngô Thần, nếu đổi lại là những người trẻ tuổi khác, e là sẽ nổi hết da gà.

Mao Như Tùng trong bàn làm việc càng mơ hồ hơn.

Trước đây Cốc Duệ Bác có đến qua một lần, nghe một cuộc điện thoại xong lại rời đi, lúc anh ta lần đầu đến, tuy không nói được gì với Ngô Thần, nhưng thái độ lúc đó không có như bây giờ.

“Lão Mao!” Cốc Duệ Bác lại nhìn Mao Như Tùng, giọng điệu vừa quen thuộc vừa có chút oán than: “Ông nhìn ông…thuộc hạ của tôi còn gọi điện cho tôi nói gì mà sát thủ, gì mà kiếm chuyện, sao anh Ngô có thể chứ? Đều là bạn bè cả mà!”


Nói đến nỗi Mao Như Tùng sững sờ, Mao Như Tùng phản ứng lại mới tiếp lời: “Hiểu, hiểu lầm rồi sao…hahaha…”

Mao Như Tùng nói xong cũng bật cười.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng hài hòa.

“Anh ngô vẫn chưa ăn cơm trưa mà nhỉ? Tới từ lúc nào vậy? Hay là…” Cốc Duệ Bác liếc nhìn đồng hồ, nói với Ngô Thần.

“Vẫn chưa ăn nữa.” Ngô Thần mỉm cười nói một câu.

“Vậy chúng ta tìm một nơi cùng ăn cơm đi, tôi mời anh, Lão Mao cũng đi cùng đi!” Cốc Duệ Bác nói xong còn ám chỉ Mao Như Tùng một cái, lại hỏi Ngô Thần: “Anh Ngô trước đây thường đến Ma Đô sao? Thích ăn món gì? Tôi sắp xếp.”

“Đều được, anh sắp xếp đi.” Ngô Thần nói rồi mỉm cười.

Nhìn thái độ của Ngô Thần, Cốc Duệ Bác cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Bất kể Ngô Thần có lợi hại có thần thánh đến thế hay không, chỉ cần Ngô Thần không phải đến kiếm chuyện thì mọi việc đều thuận lợi! Mặc dù Cốc Duệ Bác vẫn chưa biết Ngô Thần kiếm Mao Như Tùng để làm gì, còn dùng cả súng, nhưng bất kể là chuyện gì, thái độ lúc này của Ngô Thần đã thể hiện là có thể đàm phán.

Ít ra thì Cốc Duệ Bác anh đây sẽ nói sao cho hoà giải.

Từ lúc Cốc Duệ Bác vào văn phòng, còn chưa tới vài phút, cửa văn phòng lập tức mở ra, ba người cùng đi ra văn phòng.

Cùng đi xuống lầu.

Bất kể là hộ vệ của Cốc Duệ Bác hay là của Mao Như Tùng, và cả thủ hạ của anh ta, tất cả đều không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy ba người vừa nói vừa cười với nhau, tất nhiên cũng không thể làm điều gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng đi theo.

Lúc xuống lầu, Cốc Duệ Bác còn hỏi Ngô Thần một câu: “Anh Ngô đi xe tới hay là…”

“Đường sắt.” Ngô Thần trả lời lại.

Trong lòng Cốc Duệ Bác đã có tính toán   

Đến bãi đỗ xe, Cốc Duệ Bác mời Ngô Thần lên ghế sau của mình trước, một chiếc Mercedes-Benz Maybach chống đạn phiên bản đặt làm riêng, sau khi Ngô Thần ngồi vào thì anh lại giữ cửa và không lên xe, anh nghiêng người nói với Ngô Thần: “Anh Ngô…tôi muốn nói vài câu với Lão Mao, chúng ta đến nơi rồi hãy nói tiếp.”

“Anh bận đi.” Ngô Thần mỉm cười.

Cốc Duệ Bác lập tức đóng cửa xe, đi tới xe của Mao Như Tùng.

Anh ta chắc chắn muốn nói chuyện chi tiết với Mao Như Tùng, không những không che giấu Ngô Thần, mà còn để cho Ngô Thần biết, là đang thăm dò thái độ của Ngô Thần, càng có ý tâng bốc Ngô Thần, coi Ngô Thần là bạn bè.

Rất nhanh.

Đội xe lên đường.   

Phía sau chiếc Mercedes-Benz Maybach, là chiếc xe Rolls-Royce Phantom của Mao Như Tùng.

Có thể nói chiếc xe này của Mao Như Tùng vô cùng quý phái cao cấp, vì ông là một người rất thích phô trương bày vẽ.

Ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce.

“Anh rể của Lý Nhược Thái? Bạn trai hiện tại của Lý Nhược Băng?” Khi Mao Như Tùng nghe Cốc Duệ Bác nói xong, ông bèn làm ra vẻ mới vừa nhớ ra, nhưng giọng điệu vẫn không đúng lắm.

Bởi vì thái độ của Cốc Duệ Bác rất khác lạ.

“Anh Tiểu Cốc, cái tên Ngô Thần này còn có bối cảnh gì nữa không?” Mao Như Tùng thắc mắc.

“Anh Tiểu Cốc” là xưng hô giống như một biệt danh của Cốc Duệ Bác, phàm là những người ngang vế kết giao với anh ta, chỉ cần có quan hệ thân thiết với Cốc Duệ Bác, thì dù họ có lớn hay nhỏ tuổi hơn đều sẽ gọi anh ta như vậy.

Tên tuổi Ma Đô Anh Tiểu Cốc vẫn còn rất vang dội ở vùng đất Ma Đô này.

Nghe câu hỏi của Mao Như Tùng, Cốc Duệ Bác im lặng một lúc, anh ta rất kín miệng, những việc Lý Nhược Thái kể cho anh biết, đa phần đều không được và cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.

“Rất lợi hại, Thái cũng có chút sợ cậu ta.” Cốc Duệ Bác liếc mắt nhìn rồi thốt ra một câu.

Đủ rồi!

Sắc mặt của Mao Như Tùng thay đổi.

Lai lịch của Lý Nhược Thái ra sao, đương nhiên Mao Như Tùng biết rõ, hơn nữa Lý Nhược Thái là một thủ lĩnh vô cùng phô trương, tính tình nóng nảy, nhiều lúc Cốc Duệ Bác còn phải tâng bốc làm vui lòng Lý Nhược Thái cậu cả đời thứ ba của nhà họ Lý, vậy mà Lý Nhược Thái lại sợ…sợ Ngô Thần?

Suy đi nghĩ lại.

Ý nghĩ của Mao Như Tùng đột nhiên linh động.

Nếu Ngô Thần thật sự tài giỏi như vậy, đối với Mao Như Tùng mà nói thì đây là người đáng để ông chủ động kết bạn, thậm chí đi nịnh hót bợ đỡ anh ta.

“Ông đừng dò hỏi thêm nữa, anh ta không phải là người ông đắc tội được đâu.” Cốc Duệ Bác liếc nhìn Mao Như Tùng: “Lão Mao, nói về việc của ông đi, rốt cuộc chuyện sao vậy? Sao lại chọc phải cậu ta?”

“Không, người gây chuyện không phải là tôi….” Mao Như Tùng giải thích cho bản thân trước, rồi kế đến bèn bắt đầu nói rõ đầu đuôi sự việc.

Những gì có thể nói.

Đều nói hết ra.

Cũng không cần phải che giấu điều gì, bởi vì phần quan trọng nhất trong chuyện này, vụ Mao Như Tùng gài Đinh Thụy Long, là do Cốc Duệ Bác đứng sau lưng chỉ thị, việc này bản thân Cốc Duệ Bác đã biết.

Cốc Duệ Bác lắng nghe, lâu lâu lại xen vào hỏi một vài câu, sau khi nghe hết toàn bộ sự việc thì anh ta cảm thấy yên tâm hẳn.

“Vậy không sao…” Cốc Duệ Bác nói rồi lại tiếp tục hỏi: “Lão Mao, ông dự định sẽ làm gì?”

Thật ra anh có thể khuyên Mao Như Tùng nghe lời của Ngô Thần, nhưng vẫn phải xem thái độ của Mao Như Tùng trước đã, ông ta không phải là một nhân vật nhỏ, đôi bên lại thân thiết, Cốc Duệ Bác khó lòng ra lệnh cho ông làm việc, mọi thứ đều phải từ từ thương lượng với nhau cả.

“Đương nhiên là, giả mù rồi.” Nói rồi Mao Như Tùng không nhịn được bật cười.

Hai mươi mấy phút sau.

Nhà hàng Đào Nguyên, nằm ở ngoại ô Ma Đô, là nhà hàng Trung Hoa cao cấp số một số hai ở Ma Đô.

Đoàn xe đến nơi.

Mọi người đi lên lầu, cuối cùng chỉ có ba người Ngô Thần, Cốc Duệ Bác, Mao Như Tùng đi vào phòng riêng đã được đặt sẵn qua điện thoại lúc đoàn xe đang trên đường đến đây, nơi này trang trí rất phong cách, phòng riêng không quá lớn, nhưng bầu không khí và sự riêng tư rất tốt.

Gọi món.

Sau đó trò chuyện.

Chủ đề của cuộc trò chuyện do Cốc Duệ Bác dẫn dắt, với độ tuổi và xuất thân của anh ta, đương nhiên sẽ có rất nhiều điều để nói, nhưng lại không nói gì về việc của Mao Như Tùng, Đinh Thụy Long cho Ngô Thần, chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản, trên trời dưới đất mà thôi.

Cứ liên tục nhắc đến Lý Nhược Thái.

Cũng có nhắc đến Lý Nhược Băng.

Đương nhiên anh ta có quen biết Lý Nhược Băng, nhưng chỉ là quan hệ bình thường, nếu không có công việc thì không liên hệ tiếp xúc, lần gặp mặt trước, đã là chuyện của hai năm trước lúc mà anh ta đi Đông Hải làm việc, có dùng bữa chung với Lý Nhược Băng và Lý Nhược Thái.

Bữa ăn này kéo dài rất lâu.

Hơn một giờ trưa, vẫn chưa dùng xong cơm, Mao Như Tùng rời khỏi phòng riêng đi vệ sinh một lúc.

Trong phòng chỉ còn lại Ngô Thần và Cốc Duệ Bác.

“Anh Ngô, nghe Thái nói….” giọng điệu của Cốc Duệ Bác đột nhiên thay đổi, muốn nói gì đó, nhưng lại dừng lại, sau đó mới tiếp tục nói: “Anh Ngô có biết anh cả của tôi không?”

“Biết.” Ngô Thần mỉm cười.

“Vậy anh Ngô cảm thấy, tôi muốn xin chỉ giáo một chút, anh cảm thấy…tôi phải làm sao mới có thể thắng được anh trai tôi?” Cốc Duệ Bác hỏi.


Câu hỏi này của anh hàm chứa lượng thông tin vô cùng lớn.


Nếu là người không hiểu rõ anh ta, căn bản không tài nào hiểu được rốt cuộc anh ta đang nói gì.


Cốc Duệ Bác đang thử Ngô Thần, Lý Nhược Thái có đề cập đến gì mà “Chưa bói đã biết”, vậy thì quá khoa trương rồi, đương nhiên Cốc Duệ Bác sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi Ngô Thần ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.


Nhưng vấn đề này của anh ta, lại có thể xem là vô cùng phức tạp, hơn nữa phi thường khó giải quyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK