Mục lục
Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Thượng Trạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cư xử với người có tính cách khác nhau, thì phải dùng mánh khóe khác nhau, chuẩn bị cũng phải khác biệt.

Nhưng mà, Ngô Thần tiếp tục trò chuyện không phải là vì chuẩn bị đặc biệt cho người đàn ông trung niên này. Anh duy trì cuộc trò chuyện là vì Tô Thanh Ảnh, Ngô Thần để Tô Thanh Ảnh biết nội dung, nhân tiện, Lý Nhược Băng bên cạnh Tô Thanh Ảnh cũng sẽ biết.

Có thể nói là sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi liên tục.

Ông ta không biết người đang nói chuyện với Ngô Thần là ai, cũng không biết đối phương có ghi âm hay không. Nếu chuyện uy hiếp giết người bị nắm giữ chứng cứ, Ngô Thần không sao thì còn ổn, chứ nếu anh xảy ra chuyện gì, cho dù không phải ông ta làm thì cảnh sát cũng dựa vào chứng cứ mà điều tra ông ta.

Mà ông ta thì sợ nhất là bị điều tra.

“Này, cậu em… E là chúng ta có hiểu lầm gì đó…” Người đàn ông trung niên nhìn màn hình điện thoại của Ngô Thần rồi lại nhìn anh. Mới vừa rồi ông ta còn hung dữ, thế mà bây giờ không chỉ giọng điệu của ông ta trở nên mềm mại mà còn gọi “cậu em”.

“Xin lỗi đi!” Ngô Thần nhìn ông ta, nói.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên lại u ám hơn đôi chút, sau đó thì lập tức nặn ra một nụ cười: “Xin, xin lỗi cậu em, vừa rồi tôi cũng là vì…”

“Đến cả xin lỗi cũng không được chân thành.” Ngô Thần lại thản nhiên nói một câu.


Sắc mặt của người đàn ông trung niên lại bất thường.

Bốp!

Ông ta giơ tay lên vả vào miệng của mình một cái. Ông ta sợ chết, sợ chuyện năm đó bị người khác biết, cho nên ông ta chỉ có thể trấn an cảm xúc của Ngô Thần.

“Được rồi, nói chuyện chính thôi.” Ngô Thần mỉm cười nói, sau đó nhấp một hớp trà.

“Bạch Khải Phong muốn gì? Cậu muốn gì? Cần bao nhiêu tiền?” Người đàn ông trung niên hỏi, nhưng giọng điệu lại dịu hơn trước đó nhiều.

Bởi vì lúc Ngô Thần gọi điện thoại đến, anh có nói “Nghe nói mấy năm nay ông kiếm được không ít tiền”, người đàn ông trung niên nghĩ là anh muốn đòi tiền, cho nên ông ta hỏi ngay. Ông ta biết mình đang bị uy hiếp dọa dẫm, nhưng ông ta hết cách rồi.

Ông ta tìm Bạch Khải Phong rất nhiều năm nhưng vẫn không tìm được.

“Tiền nong thì sau này lại bàn…” Ngô Thần nói với tốc độ thong thả, anh nhìn người đàn ông trung niên: “Mấy năm nay ông cho người nhà của nạn nhân không ít tiền? Tính từ trong ra ngoài thì cũng được mấy chục vạn, sao vậy, cắn rứt lương tâm nên cầu xin sự tha thứ?”

Người đàn ông trung niên lại biến sắc.

Ông ta cho rằng Ngô Thần được Bạch Khải Phong sai tới, biết chuyện năm đó của ông ta. Nhưng bây giờ nghe Ngô Thần nói, anh không những biết chuyện năm đó mà còn biết mấy năm qua ông ta làm gì.

“Thật ra ông không nên làm vậy. Ông không cảm thấy đây là việc làm sai lầm đối với ông hay sao?” Ngô Thần lại mỉm cười nói: “Một khi chuyện của ông bị để lộ, thì chuyện ông lén đưa tiền sẽ trở thành chứng cứ…”

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Thần bằng ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

“Thật ra người như ông có thể lăn lộn đến mức này đã là chuyện không dễ dàng gì. Chuyện giết người mà ông cũng dám làm, không thể không nói, đúng là ông dám nghĩ dám làm, nhưng… Ông nên trân trọng tài sản và địa vị xã hội hiện tại của mình. Ông nói có đúng không?”

“Cậu nói số lượng đi!” Người đàn ông trung niên mở miệng.

Dùng tiền dẹp yên mọi chuyện! Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không được gọi là nghiêm trọng. Mặc dù ông ta biết có thể Ngô Thần sẽ lấy một số tiền rất lớn.

Ngô Thần nói mấy chuyện đó, nhưng ông ta không đáp lại anh một cách chính xác.

Bởi vì ông ta biết Ngô Thần đang nói chuyện với người nào đó, nếu ông ta trả lời thì không khác nào thừa nhận, đó là chứng cứ, cho nên ông ta không nói, ông ta vẫn còn sáng suốt.

“Ông cảm thấy tôi muốn bao nhiêu?” Ngô Thần lại cười khẩy hỏi ông ta.

“Một trăm triệu, đây là giới hạn của tôi.” Người đàn ông trung niên nói thẳng.

Thật ra đây không phải giới hạn, ông ta phải bỏ tiền mua mạng. Cho dù hai trăm triệu hay ba trăm triệu, khi không thể làm gì Ngô Thần thì ông ta cũng phải chấp nhận.

Tất nhiên ông ta sẽ không nói ra giới hạn thật sự.

“Một trăm triệu…” Ngô Thần lẩm bẩm, cười cười.

“Cậu còn sợ không đủ sao?” Người đàn ông trung niên cắn răng nói: “Đầu tiên thì tôi có tiền, nhưng toàn bộ tài sản của tôi không nhiều như cậu nghĩ. Một trăm triệu đủ để cậu sống không lo âu cả đời, cậu còn muốn bao nhiêu?

Ngô Thần mỉm cười nhìn ông ta, im lặng vài giây rồi nói: “Cũng không biết Tiền Như Phát bị chôn ở trong núi hoang đã yên nghỉ hay chưa.”

Người đàn ông trung niên lập tức biến sắc.

Ngô Thần biết là ông ta giết Tiền Như Phát, thậm chí còn biết là chôn ở trong núi hoang.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng đào thi thể lên, mấy chục năm qua rồi, dấu vết vốn có cũng đã mất. Nếu như cậu đi… thì sẽ có dấu vết mới.”

Ngô Thần thong thả uống một hớp trà, đặt tách trà xuống rồi nói: “Khoa học kỹ thuật tiến bộ, khả năng phá án của cảnh sát cũng mạnh hơn trước. Những bản án trước đây họ không phá được thì bây giờ có thể phá dễ dàng, ông nói có đúng không?”

Người đàn ông trung niên nghe xong thì đen mặt, từng giọt mồ hôi chảy trên thái dương.

“Một trăm năm mươi triệu.” Ông ta lại báo giá.

“Nghe nói dạo này chuyện làm ăn của ông chủ Diêu không được tốt cho lắm, nên chỉ có thể dựa vào việc làm giả sổ sách bù thiếu hụt. Thân là tổng giám đốc của công ty niêm yết, ông có biết hậu quả khi làm thế không? Người tình nhỏ giúp ông làm giả sổ sách có đang tin cậy không?” Ngô Thần lại cười hỏi.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Ngô Thần trọn vẹn mười mấy giây.

Hô hấp của ông ta trở nên nặng nề và gấp gáp.

Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy ông ta.

Mỗi lần Ngô Thần nói ra một sự kiện, thì ông ta càng sợ hãi thêm một phần. Cho đến giờ phút này, ông ta cảm thấy hoảng sợ! Dường như Ngô Thần biết tất cả mọi chuyện, không chỉ biết “chuyện lớn” năm đó của ông ta, mà còn biết hết mấy chuyện xấu khác.

“Đúng rồi, tôi còn nghe nói…” Ngô Thần lại muốn mở miệng nói gì.

“Đủ rồi!” Người đàn ông trung niên ngắt lời của Ngô Thần, nhìn chằm chằm anh rồi nói: “Hai trăm triệu! Không! Ba trăm triệu! Hiện tại tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, nhưng chắc chắn tôi sẽ đưa cậu! Ba trăm triệu! Nếu cậu muốn nhiều hơn thì tôi không có. Chỉ có bấy nhiêu đó.”

“Ông sẽ đưa tiền cho tôi thật sao?” Ngô Thần mỉm cười nhìn ông ta: “Bây giờ ông đang thầm nghĩ nên xử gọn tôi như thế nào, đúng không?”

“Không dám! Cậu lo lắng nhiều rồi, tôi chỉ muốn dùng tiền giải quyết.” Người đàn ông trung niên lập tức.

“Thật sao…” Giọng điệu của Ngô Thần làm ông ta không rõ là anh tin hay không. Nói rồi, anh chạm vào màn hình điện thoại di động.

Cúp máy.

“Cậu em, cậu ra giá, chỉ cần cậu nói cho tôi biết Bạch Khải Phong ở đâu, tôi sẽ đưa toàn bộ tiền cho một mình cậu.” Thấy Ngô Thần cúp điện thoại, ông ta lập tức lại gần nói nhỏ, lại muốn dụ dỗ Ngô Thần.

“Không vội, uống trà trước đã.” Ngô Thần mỉm cười cầm tách trà ra hiệu.

Một phút sau đó, hai người uống trà thật.

Người đàn ông trung niên đang rối bời, ông ta nghĩ rất nhiều, trà đưa vào miệng trở nên nhạt nhẽo, nhưng Ngô Thần nói không vội thì ông ta cũng không còn cách nào khác.

Kẽo kẹt!

Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, tắt điện thoại là dấu hiệu ngầm. Trước đó Ngô Thần có nói với Tô Thanh Ảnh, anh cúp máy thì hai người có thể đến.

Tô Thanh Ảnh vừa vào cửa cùng Lý Nhược Băng, khi cô ấy nhìn thấy người đàn ông đối diện Ngô Thần thì sững sờ.


“Tổng giám đốc Diêu?”


“Cô Tô?”


Người đàn ông trung niên lập tức đứng lên nhìn Tô Thanh Ảnh.


Hai người đều ngây ngẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK