Sau khi nhập xong dãy số, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thần, đợi anh nói xong xuôi tất cả mới cầm máy điện thoại lên gọi đến số của Tưởng Xuyên, đồng thời mở loa ngoài.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Alo?" Tưởng Xuyên nghe máy, tuy nhiên ông ta không để lộ bất kỳ thông tin nào, thật ra trong lòng ông ta rất kinh ngạc, ông ta biết rõ số điện thoại này, chính là số máy "an toàn" mà ông ta đã chuẩn bị từ trước, chắc chắn người dùng chỉ có thể là lão Đao.
Nhưng chẳng phải lão Đao chết rồi sao? Tưởng Xuyên không chắc lắm, không phải sim của lão Đao bị người của Lý Nhược Thái lấy mất đấy chứ?
Giọng nói hơi trầm, còn có chút run rẩy, ông ta đang rất yếu, rất đau.
"Lão Đao à? Cậu còn sống sao?" Tưởng Xuyên kinh ngạc.
"Là tôi, may mắn tôi được cấp cứu tỉnh lại, sau đó bèn trốn khỏi bệnh viện." Lão Đao giải thích.
"Cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tưởng Xuyên hỏi: "Các cậu không đánh lại được Ngô Thần, sáu thằng thanh niên mà không đánh lại được một tên nhãi ranh Ngô Thần? Tất cả đều bị bắt mà còn có kẻ sống được sao?"
"Không chỉ có mình Ngô Thần mà còn có bọn vệ sĩ của Lý Nhược Băng tới giúp, cơ mà quả thật Ngô Thần rất có khả năng đánh, để xảy ra việc này chính là do sơ suất tình báo bên các ông." Lão Đao rất biết diễn, vừa nói nghe ngó hiểu lại vừa toàn những lời tục tĩu.
Tưởng Xuyên thử tưởng tượng cuộc sống mà bọn lão Đao đã trải qua.
Chẳng phải tất cả đều ở trong thang máy sao? Không gian chật hẹp như vậy thì làm sao còn chứa thêm người nữa?
Chẳng lẽ là sau khi mọi người vào trong thang máy, Ngô Thần đã vì bức ảnh đáng sợ kia nên mới cô ý bày ra hiện trường như vậy?
"Đúng rồi, Tưởng Xuyên, lúc chúng tôi hành động, bởi vì khó thoát thân nên tôi từng thử kẹp chặt lấy Lý Nhược Băng, khiến cô ta bị thương, chắc là sẽ không có vấn đề gì chứ?" Đột nhiên lão Đao hỏi.
"Cậu nói gì vậy?" Tưởng Xuyên lập tức bị chấn động.
"Thì là, kẹp Lý Nhược Băng một lát..." Lão Đao nói.
"Cậu đúng là! Đệch mẹ, cái đồ con ngựa này! Con mẹ nhà cậu!" Tưởng Xuyên gần như nổi trận lôi đình, ông ta tức giận gầm lên: "Không phải tôi đã cảnh cáo là cậu không được động vào Lý Nhược Băng rồi sao? Nếu cô ta và Ngô Thần ở cùng nhau thì tuyệt đối không được động đến cô ta!"
"Dù sao tôi cũng đã động đến cô ta... giờ vẫn còn sống đây thôi!" Lão Đao không để ý tới mấy tiếng mắng chửi vừa rồi của Tưởng Xuyên, anh ta có thể gọi ông ta một tiếng: "Ông trẻ.", đó là bởi vì ông ta có thể giao việc kinh doanh cho anh anh, hồi trước thì gọi như vậy.
"Cậu thật là..." Tưởng Xuyên lại định mắng nhiếc, ông ta sắp phát điên đến nơi rồi, bởi vì ông ta có thể lường trước được hậu quả, nhà họ Lý chắc chắn sẽ tìm nhà họ Đinh tính sổ, mà người đứng ra chịu trận không phải Đinh Thụy Long mà chính là Tưởng Xuyên, ông ta sẽ là người phải chết.
"Ông trẻ, phiền ông tôn trọng tôi một chút." Lão Đao bị mắng nhiếc thậm tệ, đương nhiên sẽ không mấy vui, bèn gằn giọng nói: "Tôi nhận tiền làm việc, tình báo bên ông bị sai, còn trách gì tôi? Để tôi cảnh cáo ông, tất cả những chuyện dơ dáy của nhà họ Đinh mấy người, tôi đây nắm rõ hết. Vả lại chuyện của Ngang Thôn hồi trước cũng là nhờ tôi giấu nhẹm đi giúp các người, các người thật sự nghĩ rằng tôi không điều tra ra sao? Nếu không phải vì nể tình nghĩa giữa chúng ta thì tôi đã sớm bán đứng các người."
"Tinh Xuân, cậu biết sao?" Đột nhiên Tưởng Xuyên lên tiếng cắt ngang lời lão Đao, giọng điệu ngạc nhiên.
Ngay lập tức sắc mặt lão Kỷ thay đổi, anh ta lại liếc Ngô Thần một cái.
Nói dối thành công rồi?
Phản ứng của Tưởng Xuyên đã chứng minh lời nói của Ngô Thần là sự thật.
Thật ra Tưởng Xuyên là một người rất kín miệng, nhưng bây giờ tâm trí ông ta đang vô cùng hỗn loạn, hơn nữa, ông ta cũng không để ý mấy bởi vì ông ta biết, một khi lão Đao làm Lý Nhược Băng bị thương thì cuối cùng hậu quả sẽ do Tương Nhi của ông ta phải chịu.
Nếu ông ta làm việc chu đáo dưới trướng người nào đó trong nhà họ Đinh.
Nhưng ông ta làm việc cho Đinh Thụy Long, cho nên đã sớm hiểu rõ tính cách và tác phong làm việc của anh ta rồi, hễ xảy ra chuyện gì, nếu phải trả giá cho người khác thì Đinh Thụy Long luôn đổ trách nhiệm lên đầu Tưởng Xuyên, giết ông ta, hại ông ta phải chết, sau đó sẽ coi như trả xong món nợ cho nhà họ Lý.
Dù ông ta làm tốt hay không tốt nhiệm vụ được giao thì cuối cùng cũng không thể sống yên ổn.
Tưởng Xuyên đã nghĩ tới chuyện tháo chạy, nhất thời ông ta không còn nghĩ cho nhà họ Đinh nữa.
Điện thoại đã được mở loa ngoài, cho nên Ngô Thần nghe được rất rõ đoạn hội thoại giữa hai người họ.
Lúc lão Đao liếc qua anh, anh đã đưa tay ra ngỏ ý muốn cầm điện thoại một lát.
Lão Đao lập tức nhoài người ra, đưa điện thoại cho Ngô Thần.
"Cậu..." Tưởng Xuyên trầm mặc một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
"Tưởng Xuyên à." Ngô Thần vừa cười vừa nói.
Tưởng Xuyên lặng người, sao lại thành người khác rồi? Còn có người ngoài ở đó sao, ông ta nhanh nhạy cảm nhận được giọng nói này thật quen thuộc, hình như ngày hôm qua đã từng nghe rồi thì phải.
"Ngô Thần, cậu với lão Đao..." Tưởng Xuyên kêu lên kinh ngạc rồi lại ngưng bặt, ông ta nhớ tới chuyện lão Đao còn chưa chạy thoát được, nghĩ tới lão Đao đã liên kết với Ngô Thần, nhớ lại những việc đã từng thuê lão Đao làm, nếu bị Ngô Thần phát hiện ra thì nhà họ Đinh...
Lão Đao vốn vô cùng uy tín, sao giờ lại thế này.
Tưởng Xuyên nghĩ không thông, mà giờ nghĩ cũng muộn rồi.
"Không phải Đinh Thụy Long đang ở Nam Quảng sao? Có phải anh ta về để gặp ông cụ Đinh không?" Ngô Thần mỉm cười, hỏi.
"Cậu..." Tưởng Xuyên không nói được câu nào, bởi vì Ngô Thần nói đúng.
Tối qua lúc Tưởng Xuyên trở về Nam Quảng thì Đinh Thụy Long đã không còn ở đó nữa, nghe người khác nói là, anh ta về gặp ông cụ Đinh có chuyện quan trọng.
Tưởng Xuyên cũng không biết đó là chuyện gì, nhưng ông ta đoán có liên quan đến Ngô Thần, có điều vấn đề cũng không ghê gớm lắm.
Giờ thì ông ta đã hiểu rồi, tối qua suýt nữa người xảy ra chuyện không chỉ là Ngô Thần mà còn có cả Lý Nhược Băng. Vậy thì mọi chuyện đã hoàn toàn không giống nhau được nữa! Ngô Thần không phải người nhà họ Lý, nói không chừng nhà họ Lý còn mong anh chết, bởi vì anh làm ảnh hưởng tới hôn ước giữa nhà họ Lý và nhà họ Đinh, nhưng nếu làm hại đến Lý Nhược Băng thì quả thực là đã phá vỡ giới hạn cuối cùng! Thậm chí còn khiến hai nhà Đinh- Lý quay ra thù hằn nhau!
Ngô Thần làm thế này là cố ý nhắc nhở ông ta, để ông ta chú ý tới.
Cơ thể Tưởng Xuyên dần phát run vì cảm thấy lạnh... Mọi chuyện do ông ta lên kế hoạch từ trước lại đều do ông ta phá vỡ hết cả, ông ta càng hiểu ra chính mình sẽ trở thành vật hy sinh để làm nguôi cơn giận của nhà họ Lý. Chỉ cần Đinh Thụy Long quay trở về Nam Quảng thì rất có khả năng anh ta sẽ giết chết ông ta.
"Chúc ông may mắn vậy." Ngô Thần nói xong một câu này lập tức cúp máy.
Tưởng Xuyên không gọi đến nữa.
Ông ta sẽ không nói nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm nay cho bất kỳ ai.
Bởi vì ông ta đã nhận ra bản thân chỉ là vật hy sinh, là vật tế, ông ta trung thành với nhà họ Đinh, nhưng giờ thì ông ta sẽ không trung thành với bọn họ nữa, ông ta không muốn chết, ở nước ngoài, trong tài khoản ông ta còn rất nhiều tiền chưa tiêu, còn vợ và con, con trai còn đang học đại học bên Mỹ.
Tưởng Xuyên đã đồng hành với Đinh Thụy Long ngót nghét mười năm rồi! Bởi vì ông ta hiểu quá rõ nên mới có thể chắc chắn bản thân sẽ bị giết chết.
Cho nên hiện giờ điều duy nhất ông ta nghĩ đến chính là nhanh chóng thoát khỏi cái gì mà anh em, thuộc hạ với tất cả những người nhà họ Đinh, tránh xa, vứt bỏ tất cả! Ông ta muốn chạy trốn, chạy càng nhanh càng tốt, phải nhanh chóng ra nước ngoài!
Sau khi cúp máy, Ngô Thần lại lấy điện thoại, mở mục tin nhắn ra, soạn một mẩu tin nhưng không gửi đi.
Anh đưa lại điện thoại cho lão Đao.
"Trên này là địa chỉ căn phòng nơi Tưởng Xuyên cất giấu nhiều tài khoản và chứng minh thư giả mạo mà hồi trước ông ta dùng để làm việc, tất cả đều ở trong ngăn kéo tủ." Ngô Thần nhìn lão Đao rồi mỉm cười: "Nếu Tưởng Xuyên muốn trốn ra nước ngoài thì ông ta chắc chắn sẽ tới địa chỉ này, và sẽ đi một mình tới lấy đồ đạc, anh sắp xếp cho mấy tên đàn em tới đó mai phục trước, có thể sẽ tóm được ông ta."
Khắp Vân Nam hay Nam Quảng đều có đàn em của lão Đao hoạt động.
Lão Đao là một người thường xuyên thay đổi số điện thoại, một thời gian dài không liên lạc thì rất khó có thể liên lạc với anh ta, nhưng thông qua em trai của anh ta thì vẫn biết được cách thức liên lạc với lão Đao.
Cho nên anh ta mới sắp xếp vài người ở Nam Quảng.
Đều là những tên đầu gấu nham hiểm!
Lão Đao lấy điện thoại, nhìn địa chỉ được ghi lại trong tin nhắn chưa được gửi đi, anh ta nghĩ ngợi một lúc, vừa định bấm dãy số.
"Nhanh! Chính là chỗ này... tầng năm!"
"Nhanh lên chút!"
"Thằng nhãi! Cẩn thận một chút."
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, hình như là có một nhóm người đang chạy đến, còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ, xem ra bọn họ đang chạy tới chỗ này.
Ngay lập tức, sắc mặt lão Đao thay đổi, anh ta nhìn Ngô Thần.