“Alo cha nuôi...” Di động kết nối, Ngô Thần mơ hồ nghe thấy giọng nói ngọt ngào nọ trong tay. Lôi Thành cầm lấy điện thoại di động đưa về bên tai.
“Đại Bảo à, có nhớ cha không.”
“Có ạ.”
“Đừng trách cha nhé, con mới nổi tiếng có mấy ngày, đạo diễn bảo con diễn như thế nào thì con cứ diễn như thế ấy. Đó là anh em của cha, chắc chắn ông ta cũng là vì muốn tốt cho con.”
Ngô Thần nâng chén trà lên. Nhấm một ngụm nước trà yên lặng nghe Lôi Thành trò chuyện với Đào Mạn Ảnh, tuy rằng không biết cụ thể Đào Mạn Ảnh đã nói cái gì với Lôi Thành nhưng nhất định là cô ta làm nũng với Lôi Thành.
Nếu hiện tại có những người khác ở đây, chẳng hạn như fans của Đào Mạn Ảnh.
Nếu bọn họ có mặt ở đây và biết được người đàn ông trung niên mập phị mỡ thừa lôi thôi trước mặt Ngô Thần đây đang nói chuyện với ai, lại đang nói cái gì, chỉ sợ là muốn trực tiếp suy sụp, tự chọc mù hai mắt!
Cũng có khả năng là vài người có chút tính cách cực đoan sẽ dứt khoát nhảy lầu, fan não tàn cái gì cũng có thể làm được mà.
Bởi vì, hết sức không hài hòa.
Đào Mạn Ảnh là một người mà dựa theo tiêu chuẩn khắc nghiệt Ngô Thần cũng có thể đạt tới số điểm mỹ nữ đẹp tự nhiên, da trắng ngoại hình tốt chân cực dài. Hình tượng đẹp khí chất tốt, trước diễn được vai phu nhân, sau nhập được vai thiếu nữ.
Cô ta phù hợp với ảo tưởng về tình nhân trong mộng của phái mạnh.
Mà vị kim chủ Đào Mạn Ảnh đã theo mười năm, cũng chính là Lôi Thành trước mặt Ngô Thần lại là người phổ thông béo phị thô tục như vậy.
Ngoại hình không phải là vấn đề, đường nét khuôn mặt của Lôi Thành vẫn ổn, tuy rằng béo nhưng cái đấy không gọi là vấn đề. Chủ yếu là dáng vẻ và khí chất!
Thật sự là một trời một vực!
Nếu hai người đứng chung một chỗ, cũng không phải chỉ có thể hình dung là người đẹp bên cạnh quái vật thôi đâu, phải là bên cạnh mỹ nữ có một đống cứt chó thối.
Thật đấy. Không hề nói quá chút xíu nào!
Lôi Thành cho người ta cảm giác từ cái nhìn đầu tiên là ngay cả một người phổ thông hơi bình thường chút thôi cũng không bằng.
Nhưng…
Cảm giác là cảm giác!
Cảm giác là thứ có thể chủ động xây dựng nên!
Ngô Thần biết. Lôi Thành là cố ý làm như vậy.
Ngay cả không xem xét về vấn đề tiền bạc, Ngô Thần cũng cho rằng không phải Lôi Thành không xứng với Đào Mạn Ảnh mà là Đào Mạn Ảnh không xứng với Lôi Thành!
Nếu không có Lôi Thành thì Đào Mạn Ảnh có thể đã mờ nhạt trong biển người từ khuya rồi, có thể đã dựa vào vẻ ngoài mà trở thành thứ độc chiếm của một ông chủ lớn nào đó, muốn xuất đầu lộ diện là chuyện không thể, muốn nổi tiếng đến chói mắt lại càng không thể!
Ngô Thần từng xem ảnh chụp mười năm trước của Lôi Thành, trong ngàn năm luân hồi anh đã từng nhiều lần nhìn thấy, anh biết những năm về trước Lôi Thành vừa cao vừa gầy. Năm ấy khi 32 tuổi dáng vẻ đường hoàng trịnh trọng! Phong thái không hề tầm thường.
Là trận tai nạn xe hơi suýt chút giết chết ông ta vào mười năm trước đã thay đổi ông ta.
Hoặc là nói, là ông ta chủ động khoác lên mình màu sắc tự vệ để ngụy trang cho bản thân. Ông ta bắt đầu ăn uống quá độ, bắt đầu bao dưỡng phụ nữ, bắt đầu tiêu tiền như nước để nâng đỡ minh tinh, cũng bắt đầu trở nên thô lỗ.
Hết thảy những việc ông ta làm đều là một loại ngụy trang, là vì để bản thân tránh họa sát thân.
Mười năm này của ông ta có thể tóm gọn trong một chữ: Nhẫn.
Ông ta vẫn luôn nhẫn vẫn luôn chờ đợi một cơ hội có thể cho đối phương một kích trí mạng cực kỳ nguy hiểm trở lại.
Dù cho ông ta biết rằng có thể cả đời này cũng đợi không được.
Mà người muốn giết ông ta không phải ai khác lại chính là anh trai ruột của ông ta, con trai trưởng của Lôi Chính Huy - Lôi Hữu!
Lôi Thành là kẻ thất bại trong cuộc nội đấu gia tộc quá tàn khốc.
Vụ tai nạn xe hơi xảy ra vài năm trước kia chính là do Lôi Hữu sắp đặt, cả ba người chết một người trọng thương, Lôi Thành là người duy nhất sống sót, mà những người tử vong bao gồm người vợ chính thức đã kết hôn hai năm.
Lôi Thành chưa bao giờ thắng được Tổ Ca, không phải ông ta không có năng lực, với quan điểm của Ngô Thần, hai người đều rất ưu tú, ít nhất cũng là sức lượng ngang nhau.
Mà lý do Lôi Thành đấu không lại anh trai của ông ta là bởi vì Lôi Hữu lớn hơn ông ta rất nhiều tuổi.
Đó là vào những năm 1900 của thế kỷ trước, tình trạng kết hôn sớm diễn ra phổ biến, Lôi Chính Huy kết hôn đến mười lần. 19 tuổi đã có đứa con đầu lòng - chính là Lôi Hữu.
Mà chờ đến khi đứa con thứ hai - Lôi Thành - ra đời thì khi ấy Lôi Chính Huy đã lớn tuổi rồi.
Sự ra đời của Lôi Thành vào lúc ấy vốn chính là chuyện ngoài ý muốn.
Khi Lôi Thành còn đang học lớp 6 tiểu học thì Lôi Hữu cũng đã tốt nghiệp đại học, đến doanh nghiệp Hồng Phát làm việc.
Mà vào lúc Lôi Thành mới tốt nghiệp đại học thì Lôi Hữu đã là trợ thủ đắc lực của Lôi Chính Huy, là nòng cốt thứ hai của doanh nghiệp Hồng Phát.
Tuổi tác chênh lệch khiến cho hai anh em không thân thiết với nhau dù chỉ một chút.
Thậm chí Lôi Hữu vẫn luôn cực kỳ oán hận người em trai cùng cha cùng mẹ Lôi Thành này của mình!
Loại oán hận này có thể truy nguyên đến cái ngày ấy khi Lôi Thành mới được sinh ra. Sau khi sinh ông ta, mẹ của Lôi Thành vì băng huyết sau sinh nên đã chết trong phòng phẫu thuật ở bệnh viện huyện.
Không thể cứu được.
Đương nhiên, chuyện cũ năm xưa cũng không phải nguyên nhân chân chính khiến hai anh em trở mặt thành thù vào ba mươi năm sau, vụ tai nạn xe hơi của Lôi Thành mười năm trước ấy, nói đến cùng vẫn là bởi vì Lôi Thành đã từng bước một tạo dựng tiếng tăm tại xí nghiệp của gia tộc, càng ngày càng được Lôi Chính Huy coi trọng!
Thậm chí Lôi Chính Huy từng nói trước mặt mọi người trong đại hội cổ đông, chờ sau khi ông ta về hưu, xí nghiệp sẽ giao cho hai đứa con trai của ông ta cùng nhau điều hành!
Sự quật khởi nhanh chóng của Lôi Thành ở Hồng Phát đã trực tiếp uy hiếp tới địa vị của Lôi Hữu!
Cho nên nói trắng ra là, sở dĩ hai người trở mặt thành thù, vẫn là bởi vì vấn đề kế thừa gia sản trong tương lai.
Sau vụ tai nạn xe hơi ấy, nội bộ doanh nghiệp Hồng Phát đã trải qua hàng loạt sóng gió điều chỉnh nhân sự đầy biến động, thậm chí có một số người trực tiếp mất tích.
Sau khi Lôi Thành xuất viện còn từng cầm súng xâm nhập biệt thự của Lôi Hữu. Thiếu chút nữa đã trực tiếp bắn chết Lôi Hữu rồi, nhưng đã bị ngăn lại.
Mà tháng thứ tư sau vụ tai nạn xe hơi, nội bộ Hồng Phát đã có xu hướng bình ổn. Lôi Hữu thì chẳng mảy may việc gì.
Cũng không có cũng đủ chứng cứ để chứng minh kẻ chủ mưu đứng sau bức màn sắp đặt vụ tai nạn chính là Lôi Hữu, chỉ là cứ truyền ra như vậy.
Nhưng có một số việc căn bản không cần chứng cứ nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng!
Tựu chung thì Lôi Chính Huy vẫn là hướng về con trai lớn.
Thật ra ông ta cũng không bất công đến cái mức đấy, chỉ là ông ta đang suy xét cho xí nghiệp của gia tộc. Lúc ấy Lôi Hữu đã 40 tuổi, đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của Hồng Phát, mà Lôi Thành thì 29 tuổi, đó là năm thứ mười khi Lôi Thành tiến vào Hồng Phát.
Khi nhậm chức tổng giám đốc của Hồng Phát, Lôi Chính Huy đã rất lớn tuổi rồi.
Ông ta không biết mình còn có thể tự tay làm tiếp được mấy năm, chung quy là phải giao vị trí tổng giám đốc cho con trai.
Đứa lớn hay đứa nhỏ đây?
Chỉ có thể chọn một bỏ một! Hai anh em không thể bắt tay hợp tác tiếp nữa!
Cuối cùng, ông ta đã chọn người con trai cả lớn tuổi hơn, thành thục hơn, có mối quan hệ sâu rộng trong huyện và có cả sự quyết đoán.
Đây là toàn bộ nguyên nhân biến Lôi Thành thành bộ dạng hiện tại.
Ngủ đông…
Nhẫn…
Chờ đợi cơ hội…
Kỳ thật ở trong ngàn năm luân hồi, ban đầu Ngô Thần không chú ý quá nhiều đến Lôi Thành, ở Đông Hải, ông ta là một người từ ngoài đến, hơn nữa xưa nay khiêm tốn lại rất chú ý việc riêng tư cá nhân.
Nhưng theo Ngô Thần điều tra nhiều triệu phú càng ngày càng nức tiếng ở Đông Hải, anh dần dần phát hiện ra dường như rất nhiều trong số bọn họ đều lén lút qua lại với Lôi Thành.
Là lén lút!
Ngoài mặt không có bất cứ một cuộc giao lưu, sẽ không cùng xuất hiện ở bất kỳ dịp xã giao công khai nào, nhưng số lần lén lút gặp mặt lại không ít.
Nhưng cũng không có qua lại trên phương diện làm ăn.
Thật là kỳ quái!
Ngô Thần cảm thấy có điều gì đó không ổn bèn điều tra toàn diện Lôi Thành, sau đó anh biết được những việc mà Lôi Thành đã trải qua. Thậm chí trong quá trình điều tra anh còn từng đi qua thành phố Chuẩn Tây bám sát Lôi Hữu liên tục nhiều “ngày tháng”, cuối cùng điều tra ra được cụ thể chi tiết căn phòng bắt cóc của ông ta.
Hơn một kilômét, đi đường sắt cao tốc hơn hai giờ là có thể đến nơi.
Ngô Thần đã tra ra được hết thảy.
“Ha ha ha ha…” Cũng không biết Đào Mạn Ảnh lại nói gì đó mà Lôi Thành lại cười to vài tiếng. Rồi sau đó nói: “Được rồi được rồi Đại Bảo, là như thế này. Có chuyện này cần con xin phép rồi mau chóng về lại Đông Hải. Bên phía đạo diễn cha sẽ chào hỏi…”
“Đúng vậy. Rất gấp, cha đã nhận một cái đại ngôn cho con, là mỹ phẩm trang điểm.”
“Cha sợ gì vi phạm quy ước, cha đền bù tiền cho bọn họ là chuyện nhỏ thôi.”
“Ừm, được. Nào, hôn một cái! … Ngoan quá, cúp máy đi.”
Lôi Thành kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn Ngô Thần, cười nói: “Con bé đã đặt vé máy bay gần nhất, thành phố Mạn bay về nước, hơn 4 tiếng nhỉ… không có chuyến bay thẳng đến Đông Hải. Con bé phải đến thủ đô chuyển chuyến bay. Đoán chừng nửa đêm 12 giờ là có thể đến Đông Hải! Thế nào? Anh trai, tôi không khoác lác với anh đúng chứ? Ha ha ha ha ha....”
Lôi Thành nói xong tự mình lại phá ra cười.
Hoàn thành rồi!
“Phát sinh bức bách.” Ngô Thần mỉm cười với Lôi Thành, lại ánh mắt chợt lóe.
Nếu Lôi Thành có “thành ý” như vậy
thế thì dường như anh cũng nên bày tỏ phần nào.
Có thể nói cho ông ta biết một ít việc liên quan đến Lôi Hữu.