• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm tháng sau…

– Ba không thương con, ba chỉ đút cho mẹ…!

Tiểu Quân giãy nảy lên với Phó Tôn Trạch ở ngay nhà hàng, thu hút sự chú ý của nhiều người ở đây. Sở Kiều Ân ngồi kế bên chỉ biết cười thẹn thùng, trừng yêu với người đàn ông ngồi bên cạnh.

– Không những tự ăn, từ hôm nay con phải tập ngủ một mình. Có ai như con không, đã lớn rồi còn ngủ với ba, không thì chạy sang ngủ với mẹ. Thật hết nói nổi!

– Không, con không ngủ một mình được!1

– Thôi nào, hai người không biết mắc cỡ hay sao?

Sở Kiều Ân lên tiếng để hai người đàn ông này ngưng việc cãi nhau ở nơi sang trọng như thế này.

Từ ngày đó đến nay đã được năm tháng, mối quan hệ của cô và Phó Tôn Trạch đã được đặt tên. Khi cả hai tìm hiểu nhau được hai tháng, cảm thấy trong lòng mình đều có đối phương nên anh đã thức trắng hai đêm để nghĩ ra câu nói tỏ tình với cô, làm cô cảm động mà đồng ý. Trời cao không phụ người có lòng, anh mới nói mấy câu cô đã khóc như lũ lụt, sau đó cũng gật đầu đồng ý làm người yêu của anh.

Còn về Hàn Duệ, Sở Kiều Ân cũng đã khuyên anh nên cho cô ta đến thăm tiểu Quân khi nhớ. Dù sao cũng là mẹ ruột, thêm tình thương dù sao cũng tốt hơn hận thù.

Mỗi lần đến thăm, Hàn Duệ đều mua rất nhiều đồ chơi cho cậu xem như bù đắp, nhưng cậu chẳng mấy thích thú, cứ gầm rì không nói năng gì cả.

– Anh nói đúng mà, tiểu Quân đã gần năm tuổi rồi.

– Con không thèm ngủ với ba nữa, sau này con ngủ với mẹ xinh đẹp!

Tiểu Quân chu môi, gấp miếng thịt nhét vào miệng nhai nhai, nhướn mày chọc tức Phó Tôn Trạch.

Phó Tôn Trạch muốn đập đầu xuống bàn vì mất mặt. Đường đường là đại luật sư danh tiếng lừng lẫy, nhưng lúc nào anh cũng cãi thua tiểu Quân. Bao nhiêu năm ăn học đổ sông đổ biển hết rồi!1

– Mẹ xinh đẹp, tối nay con ngủ nhà mẹ nha.

– Được, con ăn nhiều vào đi.

Sở Kiều Ân dịu dàng gấp thức ăn cho vào bát của tiểu Quân, cậu vui vẻ gật đầu, ranh mãnh nhìn ba mình chọc ghẹo.

– Ngày mai em sang thành phố S ở vài hôm, bà bệnh nặng, Lạc Thanh vừa gọi cho em.

Động tác cầm ly nước lên uống của Phó Tôn Trạch bỗng nhiên ngưng lại, nhìn sang cô với ánh mắt không muốn cô đi.

Anh không ghen với chồng cũ của cô, mà lại ghen với Mặc Thiệu Viễn. Tuy bây giờ anh ta có vợ có con, nhưng ghen thì vẫn ghen thôi!

– Anh đừng vô lý, anh không hiểu con người của em hay sao?

Sở Kiều Ân rất thành thật và nghiêm túc trong mối quan hệ này. Cô không giấu diếm anh gì cả, dù là chuyện nhỏ nhất của lúc trước, kể cả chuyện cô bị Mặc Đình Kiên cưỡng hiếp ép buộc kết hôn.

– Anh có nói gì đâu!

Phó Tôn Trạch buồn hiu, cầm ly nước lọc lên uống cho hạ hỏa trong lòng.

– Ngày mai là thứ bảy, hay là em dẫn tiểu Quân theo cùng, cho anh đi bar cùng với Vũ tổng một hôm.

Sở Kiều Ân nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt ghen tuông, hờn dỗi của anh.

– —————

10 giờ tối…

Phó Tôn Trạch trầm ngâm ngồi ở sofa căn hộ của Sở Kiều Ân vẫn chưa chịu về. Tuy cả hai đang yêu nhau nhưng quyết định không sống thử. Anh muốn tôn trọng cô, không để cho mọi người đàm tiếu dè bỉu rằng cô đã ly hôn nên dễ dãi.

– Sao anh không về ngủ đi, cả ngày làm việc rồi.

Sở Kiều Ân ăn mặc giản dị đi ra, ngồi xuống gần anh. Cô vừa sắp xếp quần áo của mình và tiểu Quân vào vali. Nếu đi một mình thì cô ở khoảng một tuần, nhưng lần này có tiểu Quân nên chắc tối chủ nhật cô đã về.

Phó Tôn Trạch lặng người không đáp. Ánh mắt say mê đắm chìm vào gương mặt xinh đẹp, trắng mịn không tì vết của cô.

Qua một lúc, anh quyết định chơi lớn, ôm lấy mặt cô hôn sâu.

Cả hai chính thức quen nhau đã được ba tháng, nói không hôn nhau thì quá vô lý, nhưng chỉ dừng lại là áp môi mình lên môi đối phương hay hôn má chẳng hạn.

Sở Kiều Ân nhắm mắt ngồi yên cho Phó Tôn Trạch làm những gì anh thích. Anh đáng thương ở chỗ chả có kinh nghiệm trong việc này. Nụ hôn có chút trúc trắc, không mượt mà, không kỹ thuật nhưng cô cảm nhận rõ tình cảm của anh.

Thấy vậy, Kiều Ân hé miệng đáp lại, bàn tay đặt hờ lên ngực anh. Tuy cô và Mặc Đình Kiên là vợ chồng bốn năm, nhưng chẳng có việc hôn sâu này diễn ra.

Càng hôn, Phó Tôn Trạch càng hưng phấn, rạo rực trong lòng, bụng dưới cũng bắt đầu râm ran nóng lên, nhu cầu sinh lý trỗi dậy một cách mãnh liệt.

Bàn tay to lớn bắt đầu không đúng đắn, anh rà xuống thân hình hoàn hảo của cô, lăm le muốn cởi cúc áo pijama.

Một cúc áo được mở ra, lúc này Sở Kiều Ân mới cảm nhận được, mở to mắt kinh ngạc. Cúc áo thứ ba được mở ra, những hình ảnh lúc trước ùa về trong đầu khiến cô hoảng loạn sợ hãi thở gấp, dùng sức đẩy Phó Tôn Trạch ra xa.

– Đừng mà!

Sở Kiều Ân lấy tay lau miệng đã dính nước bọt, tay còn lại giữ chặt hai bên áo.

Phó Tôn Trạch thất vọng ngã người về sau. Tình cảm cô dành cho anh chưa đủ lớn hay cô vẫn còn nhớ thương Mặc Thiệu Viễn?

– Xin lỗi, anh vội vàng quá!

– Tôn Trạch…

– Em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh sẽ đưa em và tiểu Quân ra sân bay.

Đúng dậy bước đi rời khỏi căn hộ của Sở Kiều Ân. Nhìn vào bóng lưng anh, trái tim cô không kiểm soát được mà đau nhói, nước mắt tí tách rơi xuống từng giọt, mỗi lúc càng nhiều.

– —————

Đến thứ hai Sở Kiều Ân và tiểu Quân mới về lại thành phố B. Lý do vì cậu quá thích tiểu thiếu gia Mặc gia nên đòi ở lại, cứ đi theo nựng miết làm ai ai cũng buồn cười. Cậu không biết, còn bảo cô và Phó Tôn Trạch sinh em cho cậu, cô chỉ biết gượng cười đồng ý cho cậu vui.

Phó Tôn Trạch mấy hôm nay không gọi điện cũng không nhắn tin cho cô, chỉ gọi qua chiếc iPad của tiểu Quân, nhưng dặn dò vài câu rồi thôi.

Hơn 6 giờ tối, hai mẹ con xuống máy bay đứng chờ Phó Tôn Trạch đến đón, tiểu Quân mỏi chân liên tục cằn nhằn ba mình.

– Ba đúng là chậm chạp, làm việc gì cũng chậm chạp!

– Chắc là kẹt xe, đợi ba thêm một chút nữa.

Sở Kiều Ân phì cười, xoa xoa đầu cậu, dáng vẻ đáng yêu không thể nào tả được.

5 phút sau Phó Tôn Trạch mới đến, nhìn thấy thái độ lạnh lùng của anh làm lòng cô nao nao buồn buồn.

Về đến nhà, tiểu Quân lon ton chạy vào phòng ngủ trước, anh kéo vali đi phía sau Kiều Ân, suốt cả đoạn đường về cả hai không ai nói ai lời gì.

– Anh ăn tối chưa? Để em xuống bếp nấu.

Cô lên tiếng.

– Anh không đói!

Đặt vali vào góc tường, anh định quay bước đi về thì cô níu tay anh lại, lên tiếng hỏi:

– Anh giận em chuyện đó sao?

– Không, chỉ thấy em không yêu anh, em còn tình cảm với Mặc Thiệu Viễn!

Sở Kiều Ân lặng người mấy giây sau câu nói của anh. Sau đó nhướn người choàng tay lên cổ anh, tìm môi anh dây dưa.

Hơi thở của cả hai hòa quyện, Phó Tôn Trạch cứng đờ cả người không ôm cũng không đáp lại.

3 phút sau…

– Anh không biết hôn phải không?

Sở Kiều Ân giận dỗi đánh lên ngực anh.

– Từ lâu em đã không còn tình cảm với Thiệu Viễn. Em hiện tại… rất rất yêu anh! Tôn Trạch, cho em một chút thời gian, do em thấy sợ khi làm chuyện đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK