• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn một tháng đi làm ở tập đoàn Mặc thị nhưng Châu Lạc Thanh vẫn không gặp được tổng giám đốc, những cuộc hợp đều do phó tổng Mặc Đình Kiên, điều đó làm cô vô cùng tò mò và trong lòng có một loại cảm giác nôn nao, bức rức khó tả.

Châu Lạc Thanh cầm tách cafe đi về phòng làm việc, đi ngang qua hai nhân viên thì cô nghe loáng thoáng họ đang nói về tổng giám đốc, vì cũng đang tò mò nên cô đi chậm lại và cố gắng nghe xem họ đang nói gì.

– Trái tim tôi tan nát, chưa có cơ hội tiếp xúc với tổng giám đốc thì ngài ấy đã sắp đính hôn luôn rồi.

– Đúng là mơ mộng, nếu ngài ấy không đính hôn thì cũng không tới lượt chúng ta… người ta tôn quý thế mà, nhà nội là Mặc gia, nhà ngoại là Nghiêm gia, sinh ra đã ngậm thìa vàng.

– Tôi nói đùa mà… haha, mà Lý tiểu thư cũng rất xinh đẹp, đúng là một cặp trời sinh.

Nghe hai cô nhân viên nói như vậy, Châu Lạc Thanh cũng hiểu ra một ít. Chắc có lẽ tổng giám đốc bận việc đính hôn nên không có thời gian dành cho công việc, các cuộc hợp vì thế mà vắng mặt.

Đi vào phòng, Châu Lạc Thanh lại bắt gặp hai cô nhân viên trong phòng mình đang bàn tán việc đính hôn của tổng giám đốc, dường như tin đó đang hot tại nơi đây.

– Thật ganh tị với Lý tiểu thư, ước gì tôi cũng có người chồng vừa đẹp trai, vừa tài giỏi và vừa giàu như ngài ấy.

– Uống thuốc ngủ đi… haha…

– Ủa chị, sao hơn một tháng nay em không gặp tổng giám đốc vậy?

Châu Lạc Thanh đi lại tham gia, cô muốn biết Mặc tổng này là ai mà thần thần bí bí như vậy.

– Nghe trợ lý của ngài ấy nói là ngài ấy đi công tác, hình như ngày mai mới trở về. Mà tổng giám đốc cũng rất ít khi xuất hiện trước mọi người, ngài ấy sống rất kín tiếng, ngăn chặn các thông tin. Lúc trước bọn chị cứ nghĩ Mặc gia chỉ có một mình phó tổng, nhưng không ngờ còn có ngài ấy. Nghe đâu từ nhỏ ngài ấy đã sống bên nước ngoài, năm năm trước trở về điều hành tập đoàn.

Châu Lạc Thanh mang một đống suy nghĩ vào trong phòng làm việc. Chẳng biết sao cô cứ muốn tìm hiểu về người này, dừng như cô và Mặc tổng này có một chút liên quan.

Chẳng lẽ cả hai đã gặp nhau ở Mỹ mà cô không hay biết?

Cũng rất có thể vì Mặc tổng sống bên Mỹ từ nhỏ, năm năm trước mới về thành phố S.

Xua đi những chuyện linh tinh trong đầu, Châu Lạc Thanh cầm tách cafe lên uống, sau đó quay cuồng với đống công việc.

6 giờ tối, Châu Lạc Thanh tan làm liền lên xe lái về chung cư. Bỗng nhiên cô nhớ đến những lời Trình Ngữ Lam đã khuyên, bảo cô thử tìm Hoàng Thiệu Viễn, không chừng anh vẫn chưa có gia đình.

Trong lòng quyết tâm đối mặt, Châu Lạc Thanh đánh tay lái về hướng nhà trọ trước đây của Hoàng Thiệu Viễn. Nếu như anh chưa có bạn gái hay gia đình thì cô sẽ mặt dày xin anh tha thứ, níu kéo lại mối quan hệ của cả hai. Bây giờ cô đã hoàn toàn trưởng thành, làm chủ kinh tế, dù ba mẹ có đồng ý hay không đối với cô chẳng còn quan trọng, cô không còn là một Châu Lạc Thanh 18 tuổi bị ba cô và Hàn Quân Thụy lừa gạt.

Chiếc xe dừng trước dãy nhà trọ, Châu Lạc Thanh mở cửa bước xuống nhìn xung quanh nơi đây, trái tim cô bỗng nhiên co thắt, trong mắt có chút sương mờ bao quanh, cảm xúc đau đớn khó tả.

Bước chân chậm rãi đi vào bên trong. Đứng trước căn phòng trọ quen thuộc, Châu Lạc Thanh không kiềm nén nữa mà nước mắt tuôn trào rơi xuống. Những kỹ niệm vui buồn ùa về trong đầu, đặc biệt là đêm đó, đêm cô đã trao thân cho anh.

Bước tới gần, Châu Lạc Thanh nhìn thấy ổ khóa ở bên ngoài, chứng tỏ Hoàng Thiệu Viễn không có đang ở đây. Một là anh đi làm chưa về hoặc là anh đã dọn đi nơi khác. Tới đây, lòng cô càng thêm thôi thúc, giục giã gặp anh, dù là lời cay đắng cô cũng chấp nhận. Cô tin anh sẽ hiểu nỗi khổ tâm trong lòng của cô và tha thứ cho quyết định sai lầm của cô.

– Lạc Thanh, lâu quá không gặp con.

Chủ nhà trọ là dì Huệ nhìn thấy cô liền đi ra, bảy năm trước bà rất ngưỡng mộ tình yêu của cả hai, đặc biệt bà rất thích Châu Lạc Thanh vì tính cách dịu dàng, ngoan hiền và rất lễ phép.

– Dì Huệ, lâu quá không gặp dì, dì vẫn khỏe chứ?

– Vẫn khỏe! Dì có đọc tạp chí, trên đó viết rằng con đã ly hôn, có phải vậy không Lạc Thanh?

– Dạ, con ly hôn được năm năm rồi ạ. Mấy năm qua con vẫn luôn ở Mỹ, không về thành phố S nên không đến thăm dì.

Đôi mắt của dì Huệ đỏ au nhìn vào phòng trọ của Hoàng Thiệu Viễn. Thật tiếc cho một cuộc tình đẹp, đáng ngưỡng mộ. Không phải ai cũng có đủ bản lĩnh, dũng khí, quen một tiểu thư cành vàng lá ngọc.

– Dì à, Thiệu Viễn.. anh ấy… anh ấy vẫn còn sống ở đây chứ?

– À… khi con lấy chồng khoảng một tháng thì Thiệu Viễn đã dọn đi nơi khác, nhưng Thiệu Viễn nói với dì rằng không trả phòng trọ, hằng tháng sẽ nhờ người gửi tiền đến cho dì. Khoảng 2-3 tháng thì có về đây dọn dẹp, có khi còn về giữa đêm, những lúc đó dì thấy Thiệu Viễn rất buồn, hình như vẫn còn rất yêu con.

Khuôn mặt đã nhòe nước mắt, trái tim của Châu Lạc Thanh đau đớn với những lời nói của dì Huệ.

– Lạc Thanh, tuần sau đã đến ngày đóng tiền trọ. Nếu con cần, dì sẽ xin số điện thoại và địa chỉ của Thiệu Viễn cho con.

– Dạ, con cảm ơn dì rất nhiều.

Dì Huệ đứng nói chuyện và an ủi Châu Lạc Thanh một chút thì cũng rời đi, không làm phiền cô. Lạc Thanh chôn chân đứng nhìn vào phòng trọ với hàng ngàn nỗi đau đang bủa vây, nước mắt không rủ mà lần lượt rơi xuống, đau đớn vô cùng!

– Thiệu Viễn, em xin lỗi, đáng lẽ ra em nên về sớm tìm anh.

…—————-…

 

Mọi người nghĩ lễ 2/9 vui vẻ nhé❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK