Một tuần sau.
Trong phòng tắm, Châu Lạc Thanh vừa mặc áo lót vào là cảm thấy khó chịu. Bầu ngực của cô tự nhiên bị đau, căng lên như bị sưng.1
Mặc Thiệu Viễn vừa mặc áo sơ mi vừa quan sát vợ. Thấy cô hơi nhăn mặt, anh liền lo lắng.1
– Em sao vậy vợ?
– Tại anh hết đó!
– Sao tại anh?1
Mặc Thiệu Viễn nghiêm túc xoay người Châu Lạc Thanh lại, cô liền chỉ tay vào ngực kết tội anh.
Chỗ này không phải tại anh thì còn ai vào đây!1
– Em chưa hết đau nữa sao? Đêm qua anh đâu có bóp, anh chỉ mâm mê một chút là ngủ rồi.1
Mặc Thiệu Viễn ra sức chối tội, nhưng rõ ràng là vậy mà. Đêm qua anh mới chạm vào là cô than đau, thế là anh đâu có nắn bóp gì, chỉ mâm mê nhũ hoa một chút rồi cũng đi ngủ.
Quả thật, thiếu là không ngủ được!1
– Còn mấy đêm trước?1
Châu Lạc Thanh hất mặt với anh, mặt anh liền biến sắc, cắn nuốt môi lưỡi đâu dám phản bác.1
– Sau này không cho anh đụng vào nữa đâu, có thích thì tìm người khác!1
Châu Lạc Thanh giận dỗi mặc áo sơ mi vào. Anh suốt ngày cứ như trẻ con, hết đòi chuyện này đến chuyện khác. Mấy hôm trước còn làm cô âm ỉ đau bụng, Mặc Thiệu Viễn khi lên giường cứ như thú dữ bị sổng chuồng.1
– Vợ à, hay là em tăng lên một size đi, có khi chặt quá lại đau.
Mặc Thiệu Viện hạ giọng dỗ dành, cô nghe như vậy thấy cũng có lý. Chắc phải rủ Trình Ngữ Lam đi shopping nữa rồi. Nói về nội y với váy ngủ thì chẳng ai rành bằng Ngữ Lam. Đi shopping với cô, lần nào cũng chạy vào đó lựa mấy giờ đồng hồ mới ra.
*Chụt1
– Em thấy chồng mình thông minh không hửm?1
Mặc Thiệu Viễn vòng tay ôm lấy eo cô, hôn vào gò má nụ hôn đầy nồng nàn.
– Đen tối thì có.
Châu Lạc Thanh bĩu môi, véo yêu vào mặt anh… Ơ khoan, hình như cô đang giận anh mà!1
– Tránh ra, bực bội!1
Châu Lạc Thanh vùng vằng rồi hậm hực bước ra ngoài. Mặc Thiệu Viễn trố mắt nhìn theo, bởi vậy, trước khi kết hôn dịu dàng bao nhiêu, bây giờ y như con sư tử.1
Nhìn hông anh đi, bầm hết rồi còn đâu!1
– —————
Sở Kiều Ân mang cơm trưa lên tập đoàn cho Mặc Đình Kiên theo lời của bà nội Mặc. Dạo này bà thấy tình cảm của cả hai càng lúc càng nhạt nên mới tạo cơ hội cho cả hai gần gũi, gắn kết.1
Mặc Thiệu Viễn và vợ thì bà rất yên tâm. Hai vợ chồng cứ như hình với bóng, anh anh em em, chồng chồng vợ vợ ríu rít suốt ngày.1
Đây cũng là lần đầu Sở Kiều Ân đến tập đoàn hơn 4 năm kết hôn với Mặc Đình Kiên. Nhưng khi nhìn thấy cô, nhân viên liền nhận ra cô là phu nhân phó tổng nên cũng không ai dám làm khó, ngược lại rất nhiệt tình chỉ đường.
Sở Kiều Ân mỉm cười dịu dàng cảm ơn, từng bước chân chậm rãi đi vào thang máy. Thang máy khép lại, nhân viên liền xúm lại bàn tán nhan sắc ngoài đời của cô. Ai cũng xuýt xoa khen ngợi, ganh tị với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của cô.1
* Ting
Thang máy mở ra, Sở Kiều Ân đưa mắt nhìn hai căn phòng duy nhất ở tầng cao nhất. Khi nãy họ nói phòng bên phải là của Mặc Thiệu Viễn, bên trái là của Mặc Đình Kiên.
Đứng nhìn vào phòng bên phải thật lâu, Sở Kiều Ân mỉm cười chua xót lắc đầu, đôi mắt bi thương long lanh.
Chấn chỉnh lại tâm trạng tệ hại của mình, Sở Kiều Ân sải bước về phòng làm việc bên trái. Đặt tay vào ổ khóa vặn nhẹ một cái, âm thanh ái muội phóng đãng bên trong lập tức truyền vào tai cô, đánh tan sức chịu đựng của một người phụ nữ.1
– Ưm~~ Kiên…nhẹ một chút…anh làm em sư*ng chết mất…ưm ~~1
– Ha…muốn sư*ng thêm nữa không… hự?
Dù không yêu Mặc Đình Kiên nhưng với tâm thế là một người vợ, Sở Kiều Ân cảm thấy đầu óc của mình thật choáng váng khi tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ truyền vào đại não.
Mở nhẹ cánh cửa nhìn vào bên trong, cô gái lõa lồ trần trụi nằm trên bàn làm việc của Mặc Đình Kiên, hai chân dang rộng. Còn anh, khuôn mặt bừng bừng hưng phấn, ánh mắt mê muội đầy dục vọng nhìn cô gái đang uốn éo thân thể.
Quay lưng bỏ đi. Sở Kiều Ân không khóc không phải vì nước mắt đã cạn, mà là vì vốn dĩ cô không yêu và cũng không thấy bất ngờ khi mình bị phản bội.1
Cô đã biết anh ra ngoài vụng trộm, lăng nhăng từ khi kết hôn với cô hơn một tháng. Trước đó anh từng phóng túng bên ngoài, cô lại xui xẻo là người mà anh nhắm trúng làm vợ. Khi kết hôn với cô, anh hứa rằng sẽ bỏ hết nhưng anh chẳng thể vượt qua được cám dỗ.
– Chị hai, chị lên tìm Mặc Đình Kiên?
Châu Lạc Thanh từ phòng làm việc đi ra, cô cảm thấy hơi khó thở nên ra ngoài đi dạo một chút cho thoải mái. Ai ngờ gặp Sở Kiều Ân ở đây.
– Ừ, chị có việc gấp, chị đi trước nhé.
Không đợi Châu Lạc Thanh trả lời, Sở Kiều Ân bỏ chạy mất hút, để lại cô hoang mang đứng đó.
Lạc Thanh liếc nhìn qua phòng làm việc của Mặc Đình Kiên, cô nghi ngờ đi lại.
Bước tới gần, tiếng rên rỉ d*m đảng của người phụ nữ làm cô suýt chút nữa té ngã.
Châu Lạc Thanh hé mở cánh cửa vốn dĩ khóa, cảnh tượng cô nhìn thấy y như Sở Kiều Ân vừa nhìn thấy.1
Trời ơi, mù mắt cô rồi!
– Chồng ơi, chồng ơi!1
Châu Lạc Thanh đi về phòng làm việc mách với Mặc Thiệu Viễn. Nhưng sắc mặt của anh và Vương Vũ rất căng thẳng, cô nhìn thấy cũng im bật không dám nói tiếp.1
– Cậu chắc chắn chứ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Giáng Lâm
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Tình Biến
4. Hơn Cả Hôn Nhân
=====================================
– Tôi đã điều tra rất rõ ràng!
– Cậu chuẩn bị xe đi, tôi sẽ đến đó!1
Vương Vũ gật đầu bước đi. Trong lòng của Lạc Thanh lo lắng xen lẫn bất an, khó chịu ở lồng ngực.
Đây có chăng là điềm báo?1
– Anh định đâu vậy?
Bước tới gần Mặc Thiệu Viễn, cô đưa tay sửa lại cổ áo và cavat cho chồng, để anh chỉnh chu nhất khi đi ra ngoài.
– Anh đi công việc, chắc khoảng đến tối mới về. Khi về kể em nghe!1
– Em đi cùng được không?
Ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh luyến quyến, trái tim như ai bóp nghẹn lại. Bất an bao trùm lấy cô.
– Không phải em nói mệt sao, hay là anh đưa em về nhà trước?
– Em không mệt nữa, cho em theo được không?
– Ui, vợ anh hôm nay sao lại trẻ con mít ướt đến vậy? Anh đi tí việc rồi sẽ về!1
– —————
7 giờ tối.
*Cạch
– Ngày chết của Mặc Thiệu Viễn sắp tới rồi, mẹ, kế hoạch của mẹ thật hoàn hảo.1
Mặc Đình Kiên cười lớn xoa xoa điện thoại trong tay, ánh mắt vui vẻ ngập tràn vì sắp tới Mặc gia không còn sự xuất hiện của Mặc Thiệu Viễn nữa.1
– Mẹ con mà, mẹ không ra tay thì thôi, ra tay thì hai mẹ con của nó phải đoàn tụ thôi!
Lý Tư Khiết nhếch miệng, cảm giác chiến thắng thật sảng khoái, giống như hai mươi mấy năm về trước vậy.
– 5 phút nữa sẽ có tin tốt!
Cả người của Sở Kiều Ân chấn động. Hai tay run rẩy, mặt mày xanh lét khi phát hiện ra Mặc Thiệu Viễn đã dính bẫy của mẹ con Lý Tư Khiết.1
Khép cửa lại bỏ chạy xuống cầu thang ngay chỗ khuất. Cầm lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó.
Một cuộc gọi kết thúc, cô bấm gọi thêm lần nữa. Cả người run run, tay chân luống cuống, nước mắt sợ hãi đã rơi xuống, miệng lầm bầm cầu nguyện bình an cho Mặc Thiệu Viễn.1
– Alo.
– Vương Vũ… quay xe lại… đừng đi tiếp nữa. Phía trước là cái bẫy!1