• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Lạc Thanh và Mặc Thiệu Viễn vào phòng ngủ của bà nội Mặc, nhìn bà ngồi buồn tủi trên giường anh cảm thấy mình thật bất hiếu.

– Bà, cháu xin lỗi.

Mặc Thiệu Viễn ngồi xuống giường nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà, Lạc Thanh đứng bên cạnh quan sát, trong lòng thầm ngưỡng mộ vì anh quá hiếu thảo.

– Bà, cháu thành thật xin lỗi, tại cháu mà mọi chuyện mới thành ra như vậy.

– Không phải lỗi của cháu, cũng không phải là lỗi của Thiệu Viễn…Lạc Thanh, cháu đừng để những lời nói của Đình Kiên và Tư Khả ở trong lòng, ta thay mặt bọn chúng xin lỗi cháu.

Bà nội Mặc nhìn cô, hốc mắt đỏ au. Mấy năm về trước khi Mặc Thiệu Viễn chưa xuất hiện, bà vốn đã buông xuôi mọi thứ, không còn một tia hy vọng nào cả. Lúc đó Mặc Thị gặp không ít khó khăn, bà cũng không còn đủ sức khỏe để điều hành, cứ để mặc cho hai ba con Mặc Đình Kiên phá hoại.

Nhưng khi nhận lại Mặc Thiệu Viễn, Nghiêm gia giúp đỡ không ít. Phải nói, nếu không có anh, Mặc Thị cũng không còn tồn tại đến ngày hôm nay. Vậy nên Mặc Đình Kiên vốn không đủ tư cách và năng lực để tranh giành hay điều hành Mặc Thị.1

– Bà đừng nói như vậy ạ. Họ cũng không nói sai, cháu không trách!1

Châu Lạc Thanh cúi mặt, giọng nói nghẹn ngào tổn thương.

– Lạc Thanh, bà đã điều tra và biết rõ mọi chuyện. Bà rất khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu của cháu dành cho Thiệu Viễn, chẳng có mấy ai làm được như cháu…Thiệu Viễn sau này bà giao lại cho cháu chăm sóc!1

Bà nội Mặc đứng lại nắm lấy tay cô, khuôn mặt già nua của bà hiện lên hai chữ an tâm, khóe mắt trào xuống một giọt nước.

Đôi mắt của Châu Lạc Thanh cay cay, ôm lấy bà nội Mặc.

Mặc Thiệu Viễn mỉm cười, lòng như được an ủi. Lúc bắt đầu anh có chút e ngại, sợ bà nội Mặc không đồng ý, nhưng anh tin bà sẽ hiểu và không để cho anh phải khó xử.

– Hai cháu phải nhanh chóng kết hôn để bà còn có thể chứng kiến ngày hai cháu hạnh phúc, bà thật sự đã yếu rồi… khụ khụ.1

– Bà…

Châu Lạc Thanh vuốt vuốt lưng bà lo lắng.

– Dạ vâng, cháu và Lạc Thanh sẽ chuẩn bị.

– Được… được, chúng ta ra ngoài ăn tối. Lạc Thanh, có phải cháu đã đói rồi không? Mặc gia để cháu chê cười rồi!

Bà nội Mặc kéo tay của Lạc Thanh run run bước đi, cô mỉm cười lắc đầu vòng tay ra sau đỡ bà. Cô cũng nên tập làm quen dần dần, e là sau này những chuyện này sẽ thường xuyên lặp lại.

Phòng ăn lúc này chỉ có bà nội Mặc, Mặc Thiệu Viễn, Châu Lạc Thanh và Sở Kiều Ân. Nhìn xung quanh, bà lên tiếng hỏi:

– Kiều Ân, mọi người đâu hết rồi cháu?

– Ba mẹ bảo không đói nên không muốn ăn, còn Đình Kiên và Tư Khả thì ra ngoài rồi ạ.

Giọng nói của Kiều Ân vô cùng nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú nhưng phảng phất nỗi buồn. Từ ngày gả về Mặc gia, chưa một ngày cô cảm thấy hạnh phúc. Những chuyện Mặc Đình Kiên làm bên ngoài, cô biết hết nhưng đành nhắm mắt bỏ qua, Lý Tư Khiết vốn không xem cô là con dâu nên nói ra cũng chẳng có lợi ích gì, bà nội Mặc thì già yếu nên cô đâu dám than thở sợ bà phiền lòng.1

– Đình Kiên đi đâu? Tan làm thì phải ở nhà với vợ chứ, đi làm cả ngày rồi còn gì!1

– Con cũng không biết ạ, chắc là có công việc!

– Ừ Lạc Thanh, đây là Kiều Ân, là chị dâu của cháu…sau này hai cháu phải hòa thuận chung sống với nhau có biết không?

Châu Lạc Thanh mỉm cười ngoan hiền gật đầu, nãy giờ cô cứ quan sát Sở Kiều Ân. Đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, xinh đẹp tuyệt trần, trong sáng, nhưng đôi mắt hơi buồn. Giọng nói thì nhẹ nhàng pha lẫn chút ngọt ngào khiến người nghe cực kỳ dễ chịu, thoải mái và thu hút.1

Hừ…Mặc Đình Kiên sao lại có phúc như vậy? Có được người vợ tuyệt vời như thế này!1

– Chào em, sau này chúng ta đều là người một nhà!

– Vâng, những món trên bàn đều là chị nấu sao?

Châu Lạc Thanh có chút tò mò, từ lúc cô đến đây Sở Kiều Ân luôn ở trong bếp, vậy là những món này đều do Kiều Ân nấu sao?

Nếu thật là vậy thì ai đó giải cứu cô đi… huhu…cô lừa nấu ăn lắm, sau này không thể Kiều Ân nấu mà cô không nấu được!1

– Không em, nhà chúng ta có đầu bếp mà, chị chỉ phụ thôi, ở không chẳng có việc gì làm cũng chán lắm!

Khuôn mặt của Mặc Thiệu Viễn hiện lên ý cười, anh biết rõ Lạc Thanh đang nghĩ cái gì trong đầu. Nhưng mà ai nỡ để cô thức khuya dậy sớm cực khổ làm bếp chứ, dù cô muốn anh cũng không cho.

Hừ… anh chẳng có gì ngoài điều kiện, chẳng lẽ không thuê nổi đầu bếp hay người giúp việc.

– Ăn đi…ăn đi, sau này thời gian rảnh hai cháu có thể đi shopping, đi chơi chẳng hạn. Tư Khả thì…

Bà nội Mặc nói đến đó thì lắc đầu, không ai có thể làm vừa lòng Mặc Tư Khả, mấy năm qua không có bà chắc Kiều Ân cũng không sống nổi trong căn nhà này.

– Bà ăn đi ạ, khi trưa bà ăn rất ít.

Kiều Ân gấp thức ăn vào bát cho bà, cẩn thận lấy xương. Từ lâu, cô vốn dĩ xem bà như người thân ruột thịt của mình. Hôm bà nhập viện, cô giành trách nhiệm đem cháo đến cho bà. Cẩn thận tới mức nếm thử trước, sợ sảy ra sơ xuất mặc dù có khắp nơi trong nhà đều có camera.

– Á… Đình Kiên ~~ nhẹ một chút…ưm~~ người ta không chịu nổi… á ~~1

Người con gái mảnh mai nằm dưới thân của Mặc Đình Kiên rên rỉ hưởng thụ, câu lấy cổ anh cuồng nhiệt mút lấy anh môi. Cô gái này tên Lục Nhiễm là thư ký của anh, cả hai qua lại đã được ba năm lúc cô vừa vào tập đoàn Mặc Thị làm việc. Nhưng Lục Nhiễm cũng không phải là duy nhất, cũng chỉ là một trong những nhân tình của anh.1

Mặc Đình Kiên ra vào điên cuồng, đâm lút vào  bên trong chặt khít của Lục Nhiễm, bàn tay thô bạo bóp chặt lấy bầu ngực sưng to vì sung sướng của cô ta. Anh như trút hết những bức tức, câm hận với Mặc Thiệu Viễn khi nãy lên người của Lục Nhiễm.

– Á… sư*ng quá đi mất… ưm ~~

Mặc Đình Kiên hừ hừ trong cổ họng, khoan khái khắp cơ thể. Đây là những gì anh muốn  nhưng Sở Kiều Ân không đáp ứng được.1

Tô Nhiễm biết anh đang hưng phấn, càng chiều chuộng anh hơn. Đôi chân thon dài như dây deo quấn chặt lấy thắt lưng anh, cùng anh đưa đẩy.1

Trải qua một hiệp, Mặc Đình Kiên thoải mải nằm dài ra giường, người con gái bên cạnh không ngừng vuốt ve tranh thủ lấy lòng.

– Kiên~~ Đêm nay, anh ngủ lại với em được không? Người ta không nỡ xa anh!1

Lục Nhiễm cố ý dụi bầu ngực vểnh cao của mình vào người anh. Bàn tay bắt đầu hư hỏng lần mò xuống phía dưới vuốt ve cậu nhỏ, làm Mặc Đình Kiên thở dốc mất dần lý trí.

– Không được, vợ anh… ưm.1

– Đi mà, một đêm thôi, người ta sẽ chiều anh cả đêm, anh muốn tư thế nào người ta cũng đáp ứng nha ~~

Lục Nhiễm được nước lấn tới, mở chân ngồi lên ngay bên dưới của anh. Chủ động lấy bàn tay anh đặt lên ngực anh, không ngừng nhúng nhích chà xát thân dưới.

– Được, vậy thì cả đêm!1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK