Cạch…
– Thiệu Viễn à, cháu đã…
Cánh cửa phòng bệnh được Nghiêm Hi mở toang ra, kèm theo đó là giọng nói của bà ngoại Nghiêm và bảy người lũ lượt đi vào. Chỉ có Nghiêm Vũ Chấn và ông Nghiêm là ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang không chịu đi vào.1
Bước chân của ông bà ngoại Nghiêm, bà Nghiêm, ông Châu, ông bà Hoàng và Nghiêm Hi khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Khuôn miệng của bà ngoại Nghiêm cứng ngắt, ứ ớ bối rối xoay mặt ra ngoài.1
Trên giường bệnh, Châu Lạc Thanh và Mặc Thiệu Viễn đang hôn nhau, nhưng chỉ là môi chạm môi vì cả hai chưa ai đánh răng rửa mặt. Nhưng mà bị bắt gặp như thế này, cô chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.1
Hụ hụ…
– Mọi người mới đến ạ!
Châu Lạc Thanh lúng túng bước vội xuống giường, vuốt lại mái tóc đang bù xù của mình, e thẹn cúi đầu chào mọi người.
– Con đang mang thai, không được vội, lỡ ngã thì sao.
Bà Hoàng lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng. Thầm trách khi nãy vội vàng sơ ý không gõ cửa, nhưng cũng không ngờ Thiệu Viễn mới tỉnh lại mà cả hai lại bạo như vậy.1
– Dạ vâng, con vào phòng vệ sinh một lát.
Nhìn Châu Lạc Thanh bước vào phòng vệ sinh, mọi người cười rộ lên, đi lại sofa ngồi xuống gần giường bệnh của Mặc Thiệu Viễn.1
– Cháu đó, mới vừa tỉnh lại.1
Bà ngoại Nghiêm đi lại vỗ vào vai anh, anh mỉm cười nắm lấy tay bà.
– Cháu khỏe rồi ạ.
– Lạc Thanh đang mang thai, hai đứa làm gì cũng phải cẩn thận một chút!1
Bà Hoàng lên tiếng vừa nhắc nhở vừa trêu ghẹo.
Tuy Mặc Thiệu Viễn không phải là con ruột do bà sinh ra, nhưng tình cảm bà dành cho anh không thay đổi khi biết sự thật. Bà đã ngất khi hay tin anh bị tai nạn qua đời, nhưng cũng may Nghiêm gia đã sớm thông báo để hai ông bà không quá đau buồn.
– Con biết rồi mẹ.
Đôi mắt của Mặc Thiệu Viễn hơi đỏ nhìn mọi người.1
Lúc này, Châu Lạc Thanh mở cửa bước ra. Cô vẫn còn xấu hổ không dám nhìn thẳng ai, Nghiêm Hi lên tiếng nói với cô:
– Kiều Ân tỉnh lại rồi, còn có chị gái của chị ấy đến nữa.1
– Vậy à, để em qua thăm chị ấy.
– Khoan đã Lạc Thanh, con phải ăn gì đó chứ, mợ có nấu bữa sáng cho con và cháo cho Thiệu Viễn.
Bà Nghiêm giọng nói nhẹ nhàng, lấy thức ăn để lên bàn cho cả hai, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Nghiêm Vũ Chấn.
– Vũ Chấn đâu rồi? Sao không vào giúp Thiệu Viễn vệ sinh chứ?1
– Ba và anh hai sao không vào nhỉ?1
Nghiêm Hi nghiêng đầu thắc mắc nhìn ra bên ngoài.
– Không cần đâu, để vợ con giúp con là được rồi.1
Mặc Thiệu Viễn nhếch mép, nháy mắt với Châu Lạc Thanh. Cô đã ngượng, anh còn làm cho ngượng thêm, trừng mắt với anh cảnh cáo.
– Vợ à, mau giúp anh xuống giường. Anh còn yếu lắm!
Mặc Thiệu Viễn giả vờ nhăn nhó, gượng người ngồi dậy trông như rất yếu ớt. Lạc Thanh nghĩ anh yếu thật, quăng cái sự ngượng ngùng qua một bên đi đến đỡ anh.
Cả hai đi vào phòng vệ sinh, mọi người lại được một trận cười nghiêng ngã. Đi ra khỏi phòng không làm phiền đến đôi vợ chồng trẻ chăm sóc lẫn nhau.
Hơn nữa giờ đồng hồ bên trong phòng vệ sinh, hai vợ chồng mới đi ra ngoài. Nhìn không thấy ai ở đây, cô thở dài lấy cháo cho vào bát. Mặc Thiệu Viễn lại nghĩ ra một trò hay ho, dựa người về sau thành giường nhìn cô nói:
– Vợ à, em đút cho anh.
Châu Lạc Thanh lườm yêu anh, nhưng cũng nghe lời cầm bát cháo nóng hổi, thơm phức đi lại.
– Hôn một cái, ăn một muỗng!
– Anh đừng quá đáng, mọi người vào thấy thì sao? Khi nãy chưa đủ xấu hổ hay sao?
– Vậy thôi, anh không ăn. Để anh chết đói, để con chúng ta mồ côi ba đi.
Châu Lạc Thanh bậm môi, hậm hực tức giận không thôi. Lúc trước cô có làm nũng bắt anh đút, nhưng cô cũng đâu đưa ra yêu cầu quái ác này.
Chụt…
– Được chưa?
– —————
Sở Kiều Ân nằm dài trên giường. Ánh mắt mông lung, não nề nhìn lên trần nhà trầm tư suy nghĩ.
– Kiều Ân, em định như thế nào?
Sở Uyên, chị gái của cô vừa tới đây khi sáng. Tối qua, sau khi Vương Vũ thông báo, Sở Uyên liền gấp gáp đặt vé máy bay, bay tới thành phố S xem tình hình của cô.
– Đợi hoàn thành xong các thủ tục ly hôn, em sẽ về thành phố A.
Sở Uyên gật đầu, nắm lấy tay cô, đôi mắt đỏ hoe thương xót cho cô em gái nhỏ của mình.
Từ rất lâu Sở Uyên đã biết Mặc Đình Kiên ngoại tình và cũng nhiều lần khuyên cô ly hôn. Lúc đó cô nói rằng vì gia đình, nếu ly hôn Mặc Đình Kiên sẽ phá nát Sở Thị, nhưng Sở Uyên quá hiểu và biết cô chính là vì Mặc Thiệu Viễn.
– Ừ, chị sẽ ở lại với em.
– Không cần đâu, chị về chăm tiểu Tuyết đi, em tự lo cho mình được.
– Có anh hai em và ba mẹ chăm rồi…
Cốc cốc…
– Vào đi.
Cạch…
– Chào chị…
Châu Lạc Thanh mở cửa bước vào, mỉm cười cúi đầu chào Sở Uyên.
– Chị thấy thế nào rồi, chị Kiều Ân?
– Chị ổn rồi, không sao đâu em. Thiệu Viễn… đã tỉnh chưa?
Sở Kiều Ân hỏi xong liền cảm thấy hối hận. Do cô quá lo lắng và muốn biết tình hình của anh nên đã buột miệng hỏi Lạc Thanh.
– Anh ấy tỉnh lại khi tối, bác sĩ hiện tại đang làm kiểm tra. Anh ấy có nói… một lát sẽ đến thăm chị.
– Không cần đâu, chị bình thường mà. Thiệu Viễn mới tỉnh còn yếu, cứ nghỉ ngơi đi.
Sở Kiều Ân nhanh nhẹn từ chối. Hiện tại bắt cô đối diện với Mặc Thiệu Viễn còn hơn bắt cô đi chết. Khi trước không biết thì thôi, còn bây giờ gặp nhau biết nói gì đây, biết đối xử như thế nào đây?
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô đã không xuất hiện trước mặt của Lạc Thanh và Thiệu Viễn. Cô sẽ âm thầm nhìn anh, rồi âm thầm bỏ đi thật xa không bao giờ quay lại.
Nhưng người tính không bằng trời tính.