• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày hôm sau, Châu Lạc Thanh đã dùng hết số tiền hai năm đi làm và số tiền dành dụm trước đó của mình mua một căn chung cư và một chiếc xe ôtô để thuận tiện cho việc đi lại.

Hôm nay cô chính thức dọn vào căn hộ mới mua, Trình Ngữ Lam tuy bận công việc nhưng cũng sắp xếp thời gian bên cạnh giúp đỡ, vì thấy cô một mình có chút tội nghiệp, không có mình cô cũng chẳng còn ai.

– Hazz hai tháng nữa mình mới đi làm. Thời gian này chắc mình ăn mì gói quá.

Châu Lạc Thanh ngồi phịch xuống sofa thở dài than thở với Trình Ngữ Lam.

– Tại sao cậu không đi làm bây giờ mà đợi hai tháng nữa?

– Mình muốn dành thời gian này để nghỉ ngơi, mấy năm qua mình đã vùi đầu vào công việc rồi. Mà Mặc Thị cũng không quá khắc khe, họ tôn trọng quyết định của mình.

Trình Ngữ Lam gật gật đầu như đã hiểu, nhưng ánh mắt tỏ ra sự không hiểu, nghi ngờ về tập đoàn Mặc thị.

Tập đoàn Mặc thị là tập đoàn lớn được thành lập gần 50 năm. Tại sao lại mời Châu Lạc Thanh về làm việc chứ? Còn chiều theo những yêu cầu mà bạn thân cô đưa ra, như vậy có quá vô lý rồi không?

Tuy Lạc Thanh là người tài giỏi, có kinh nghiệm, nhưng quả thật trên đời này người tài giỏi và có kinh nghiệm hơn Lạc Thanh rất nhiều.

Tại sao phải là Lạc Thanh?

– Cậu sao vậy?

Châu Lạc Thanh bật cười vỗ vào trán của Trình Ngữ Lam.

– Không sao! Cậu và mẹ cậu thế nào rồi?

Sắc mặt của Châu Lạc Thanh liền thay đổi, bầu không khí trở nên bi thương, nặng nề khi Trình Ngữ Lam nhắc đến mẹ. Từ nhỏ cô đã quen sống với ba, mẹ cô có quan tâm nhưng chỉ là những cuộc gọi điện thoại. Có khi cả năm cô còn chưa được gặp mẹ một lần, nhưng cô không trách bà, ba mẹ sống không hạnh phúc và chắc bà bận công việc nên không về được.

Nhưng đến khi cô và Hàn Quân Thụy ly hôn, bà không một lần đặt mình vào hoàn cảnh của cô, lúc nào bà cũng trách mắng cho rằng cô cố chấp, ngang bướng, nhưng bà đâu hiểu trong lòng cô khổ sở đến mức nào. Từ đó mẹ con xa cách lại càng xa cách hơn, xem chừng bây giờ bà còn không biết cô đã về thành phố S.

– Mình xin lỗi!

Ngữ Lam nắm tay cô an ủi, cô mỉm cười lắc đầu như bảo rằng mình không sao.

– Mình đã quen như vậy rồi!

Câu nói tuy nhẹ nhàng, nhưng trong lòng của Châu Lạc Thanh không nhẹ nhàng chút nào. Ai cũng cần có mẹ, đặc biệt cô còn là con gái, nhưng mỗi chặng đường trưởng thành của cô đều không có sự xuất hiện của người mẹ.

Tủi thân chứ! Nhưng biết làm sao bây giờ!

…—————-…

Ngày kết hôn của Trình Ngữ Lam đã đến, Châu Lạc Thanh mặc trên người chiếc đầm xẻ màu ánh kim, tóc xõa đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng trông vô cùng thanh lịch, nhưng cũng không kém phần gợi cảm, xinh đẹp.

Ngồi dưới bàn tiệc nhìn lên sân khấu, trên tay cầm ly rượu lắc lư theo giai điệu nhẹ nhàng của hôn lễ, trong đầu cô nhớ lại hôn lễ của mình vào 6 năm về trước. Lúc đó cô còn thảm hại hơn Ngữ Lam lúc này, vì lúc đó cô còn quá trẻ, không khống chế được cảm xúc bùng cháy trong lòng.

– Lạc Thanh, em về thành phố S khi nào?

Hàn Quân Thụy lịch lãm đi lại gần Châu Lạc Thanh, trong anh cực kỳ phong độ và cuốn hút. Tuy anh và cô đã ly hôn, nhưng anh vẫn không thể nào ngừng quan tâm về cô. Dù biết rõ mọi bước chân của cô, nhưng anh đang tìm cớ để tiếp xúc nhiều với cô, tham lam nhìn cô thật lâu. 6 năm qua, dù không công khai nhưng anh vẫn luôn âm thầm cho người bảo vệ cô, không cho phép người nào làm hại cô.

– Em về hơn một tháng rồi. Còn anh?

– Anh xuống máy bay khi sáng, chắc ở tầm hai hôm…

Châu Lạc Thanh gật đầu, đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, sau đó tiếp lời:

– Anh quen với Mộ Duật Hành à?

– Ừ, chỉ là quan hệ hợp tác. Lạc Thanh, tối mai em rảnh chứ? Anh muốn mời em đi ăn tối được không?

Trong mắt, khuôn mặt của Hàn Quân Thụy đầy sự mong chờ Châu Lạc Thanh gật đầu đồng ý. Đến hiện tại anh vẫn không thôi hy vọng mình có được trái tim của cô.

– Ngày mai em bận rồi, hẹn anh khi khác nhé!

Hàn Quân Thụy thất vọng tràn trề, dù biết cô lạnh lùng như vậy nhưng anh vẫn nuôi hy vọng. Hy vọng một ngày nào đó cô hiểu chân tình của anh, nhưng càng hy vọng thì càng thất vọng.

– Quân Thụy, em xin lỗi vì những chuyện trước đây. Lúc đó, em…

– Không cần xin lỗi anh, là anh đã sai.

– Anh là một người đàn ông tốt, anh xứng đáng được hạnh phúc.

Hàn Quân Thụy mỉm cười quay mặt sang hướng khác, hạnh phúc? Hạnh phúc với ai khi sáu năm qua trái tim anh đã trao cho cô, nhưng cô lại vô tình dẫm nát nó, không thèm một lần nhìn lại anh vì cô mà tổn thương như thế nào.

– Hàn tổng, lâu quá không gặp.

Một người đàn ông với phong thái sang trọng, khí chất ngời ngời đi lại gần cả hai, ánh mắt nhìn Châu Lạc Thanh có gì đó say mê đặc biệt.

– Mặc Đình Kiên, tôi không quen khi cậu lịch sự đâu.

Hàn Quân Thụy và Mặc Đình Kiên nhìn nhau mỉm cười. Cả hai học chung trường đại học với nhau khi Mặc Đình Kiên du học bên Mỹ, tuy không quá thân thiết nhưng cũng không phải là kẻ thù hay người xa lạ.

– Cậu về nước khi nào? Cậu và vợ cậu…?

Đuôi mắt của Mặc Đình Kiên khẽ nhếch lên, từng ngón tay gõ gõ nhịp nhàng vào ly rượu.

Châu Lạc Thanh cau mày, đảo mắt sang hướng khác cảm thấy có chút không thoải mái. Hàn Quân Thụy nhận ra liền lên tiếng giải thích.

– Tôi và cô ấy bây giờ chỉ là bạn bè. Tôi về khi sáng.

– Thế à!

…—————-…

Like, Vote ủng hộ Kỳ đi ạ❤

Bình tĩnh nhá mn😁

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK