• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ru tiểu Quân ngủ xong, Sở Kiều Ân nhẹ nhàng xuống giường, đi một vòng quan sát xung quanh căn phòng. Tuy Phó Tôn Trạch là đàn ông, chăm con nhỏ, nhà không có người giúp việc nhưng cô nhìn thấy mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp, như có phụ nữ.

Hít lấy một hơi thật sâu, Sở Kiều Ân lấy hết can đảm bước ra ngoài gặp Phó Tôn Trạch. Từ lúc cô sang đây, anh lịch sự ra ngoài làm việc, để tránh cả hai ngượng ngùng khi tiếp xúc nơi riêng tư như vậy.

Nhìn người đàn ông đang chăm chú làm việc ở sofa, Kiều Ân mỉm cười nhẹ, vuốt vuốt lại mái tóc của mình đi lại ngồi xuống.

– Tiểu Quân ngủ rồi.

Phó Tôn Trạch ngước sang nhìn cô, khóe môi vẻ lên nụ cười, gật đầu.

– Cảm ơn cô, phiền cô quá rồi!

Lòng của Sở Kiều Ân băn khoăn muốn mở lời, nhưng lại sợ anh cho rằng cô là loại phụ nữ không đàng hoàng, bấy lâu nay lợi dụng tiểu Quân để tiếp cận với anh.

Phó Tôn Trạch nhận ra được sắc mặt của cô thay đổi, nét buồn đang vương trên mắt, hàng mi dài cong cong chớp chớp trông như đang đấu tranh tâm lý.

– Cô sao vậy? Có chuyện gì sao? Nếu cô không ngại có thể tâm sự với tôi!

Sở Kiều Ân ngẩng mặt lên nhìn anh, hai đôi mắt va chạm, xoáy sâu vào nhau như lần đầu cả hai đã gặp. Phó Tôn Trạch cảm nhận tim mình đang đập rất nhanh và mạnh, mất dần bình tĩnh.

– Anh biết quá khứ của tôi chứ?

– Biết!

Phó Tôn Trạch thẳng thắng, không chút do dự trả lời. Anh là người rất chu đáo, cẩn thận. Không có việc anh cho tiểu Quân tiếp xúc với người lạ mà chẳng quan tâm hay điều tra về người đó.

– Vậy anh… thấy tôi là người như thế nào?

– Rất tốt! Một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ… Tôi rất ngưỡng mộ!

Sở Kiều Ân mỉm cười, ánh mắt có chút hy vọng, cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề.

– Tôn Trạch, nếu anh không bận tâm tôi từng ly hôn thì chúng ta có thể cho nhau một cơ hội để tìm hiểu nhau, đi tới một mối quan hệ lâu dài. Thời gian tôi và anh quen biết nhau quá ngắn, thú thật tôi chưa thích anh, chỉ là một chút cảm tình vì cảm nhận anh là một người đàn ông tử tế. Nhưng chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, từ từ vun đắp. Nếu không hợp, không yêu thì có thể dừng lại và làm bạn.

Hốc mắt của Sở Kiều Ân đỏ lên dần, đây là lần đầu cô cam đảm nói ra hết lòng mình trước đối phương như vậy. Mấy năm sống trong địa ngục tăm tối đã dạy cô khôn lớn, trưởng thành, cô nhận ra một điều là sẽ không có cơ hội nào cho một người cứ im lặng, cứ đứng yên tại chỗ.

Cô lên tiếng nói tiếp:

– Nhưng nếu anh không sẵn sàng, không muốn tìm hiểu thì cũng không sao. Tôi không giận anh đâu, chỉ mong anh có thể cho tôi quan tâm đến tiểu Quân, vì tôi thật lòng thương thằng bé.

Phó Tôn Trạch cả người đông cứng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Sở Kiều Ân.

– Còn nữa, tôi không thể… mang thai!

Nước mắt đang vương trên khóe bất chợt rơi xuống, khó khăn lắm cô mới một lần nói hết. Nói tất cả, không giấu diếm để sau này cả hai không vì vấn đề này mà chia xa. Cô sợ lắm, sợ tổn thương, sợ bóng tối phủ lên cuộc đời cô một lần nữa.

– Anh cứ từ từ suy nghĩ và cân nhắc, tôi xin phép!

Sở Kiều Ân đứng dậy bỏ đi, rời khỏi căn hộ của Phó Tôn Trạch.

Anh vẫn cứ đờ người, toàn thân không nhúc nhích. Đang cố gắng tiêu hóa hết từng câu từng chữ mà cô vừa nói.1

30 phút sau…

Ting toang…

Sở Kiều Ân đang chìm trong những suy nghĩ thì chuông cửa vang lên. Trong đầu cô nghĩ ngay đến Phó Tôn Trạch, vì ngoài anh chẳng ai có khả năng đến đây vào đêm khuya như vậy.

Không làm cô thất vọng, khuôn mặt nam tính đầy sắc lạnh nghiêm túc, thân ảnh cao lớn của Phó Tôn Trạch hiên ngang đứng trước cửa. Anh hiện tại đã có câu trả lời, sợ đến sáng Kiều Ân sẽ trở mặt đổi ý.

Cạch…

– Tôi đồng ý!

– —————

Sáng sớm, hai ba con nhà họ Phó đã chạy sang căn hộ của Sở Kiều Ân ăn sáng. Phó Tôn Trạch còn có nhiều cử chỉ, ánh mắt thân mật với cô, làm cô chỉ có ngượng và ngượng.1

– Kiều Ân, trưa nay em giúp tôi đón tiểu Quân được không?

– Được!

Khuôn mặt của Sở Kiều Ân đỏ bừng, cúi đầu trốn tránh Phó Tôn Trạch.

– Chị cùng ba đưa em đi học được không ạ? Em thích!

Tiểu Quân chu môi, bàn tay mũm mĩm ngắn ngủn lay lay cánh tay của Sở Kiều Ân làm nũng.

– Được!

Phó Tôn Trạch nhếch môi. Tiểu Quân cũng thật ranh mãnh, cứ được nước lấn tới, nhưng mà anh thích!

Buổi sáng ngượng ngùng nhanh chóng trôi qua, Sở Kiều Ân cùng đi với hai ba con Phó Tôn Trạch. Tiểu Quân ngồi trong lòng cô mà mỉm cười tủm tỉm, hai chữ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt khôi ngô.

Tới trường, Sở Kiều Ân mở cửa cho cậu bước xuống và cô cũng bước theo, dắt tay cậu đi vào trong trường.

Phó Tôn Trạch vẫn ngồi trong xe, muốn nhìn ngắm khoảnh khắc hạnh phúc này.

Sở Uyên đưa tiểu Tuyết đi học, vừa bước ra cổng đã bắt gặp Sở Kiều Ân vui vẻ bước xuống từ trong một chiếc xe lạ cùng với một cậu nhóc. Quan sát kỹ thì đây là Thành Quân bạn học của tiểu Tuyết và người ngồi trong xe là Phó Tôn Trạch. Với thân phận là một người chị gái, cô không thể không lo lắng, nhưng đan xen đó là sự vui mừng.

– Kiều Ân, em đi cùng với luật sư Phó?

– Vâng… tiểu Quân, em vào lớp đi. Trưa chị sẽ đến đón!

Sở Kiều Ân ngồi xuống hôn vào gò má phúng phính của cậu, cậu vui vẻ gật đầu, ôm lấy cổ cô hôn đáp trả.

– Tạm biệt chị, em sẽ học ngoan ạ.

Đợi tiểu Quân đi được một đoạn xa, Sở Kiều Ân đứng dậy nhìn Sở Uyên, mỉm cười trấn an.

– Em lớn rồi, em biết mình đang làm gì mà!

– Em chịu mở lòng chị thấy rất vui, nhưng Kiều Ân à, em từng tổn thương, em nên thận trọng một chút.

– Vâng.

Buổi trưa, Sở Kiều Ân đứng trước cổng trường đón tiểu Quân tan học, cô đến sớm hơn 10 phút vì sợ cậu đứng chờ tội nghiệp. Cô đã nấu bữa trưa cho cả hai, ăn uống nghỉ ngơi đến đầu giờ chiều thì đưa cậu đi học. Tuy cô chưa quen với công việc bận rộn đưa đi đón về, nhưng chỉ cần có tình thương sẽ làm được mọi chuyện.

Đứng trước tầm mắt của cô là một người phụ nữ rất sang trọng quý phái, một thân đồ hiệu đang rất gấp rút, ló ngó nhìn xung quanh. Một năm ở đây, nhiều lần đưa đón tiểu Tuyết đi học nhưng cô chưa từng gặp người phụ nữ này. Linh cảm của cô dần dần bất an đan xen lẫn nghi ngờ.1

Từ bên trong trường, cô giáo, tiểu Quân và các bạn trong lớp lần lượt đi ra. Bảo vệ bắt đầu mở cổng, các phụ huynh bên ngoài đang nhốn nháo đón con và người phụ nữ đó cũng vậy.

– Chị ơi!

Thấy Sở Kiều Ân đứng bên ngoài, Tiểu Quân háo hức, nhanh nhẹn lon ton chạy ra.

Khi sáng Phó Tôn Trạch đã nói với cô giáo chủ nhiệm và bảo vệ trong trường cho Kiều Ân đến đón, nên họ cũng không ngăn cản.

Nhưng đang chạy ra thì tiểu Quân bị người phụ nữ đó ngăn lại, ngồi xuống, hai mắt rưng rưng nhìn cậu, lên tiếng hỏi:1

– Con là Phó Thành Quân phải không?

– —————

Thứ 6 mình ra chap tiếp nha, nếu viết kịp thì sẽ end luôn, còn không thì chủ nhật nhé mn🤭❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK