• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong căn phòng bệnh vip, Phó Tôn Trạch cứ ngồi ở ghế ngắm nhìn tiểu Quân, ánh mắt nghiêm nghị một giây cũng không rời khỏi người cậu.

Sở Kiều Ân đứng nhìn anh từ phía sau, lòng cô trở nên nhộn nhạo nao nao. Người đàn ông này rất thâm tình, thương con hơn tất cả, nhưng vậy sao mẹ tiểu Quân lại không cần, bỏ chồng bỏ con trông khi Phó Tôn Trạch rất tốt.

Hơn một tháng qua cô quan sát, nếu không đi làm thì Phó Tôn Trạch cũng đưa tiểu Quân đi chơi hoặc ở nhà. Dừng như anh không có khoảng thời gian riêng dành cho bản thân. Cuộc sống cứ xoay quanh công việc và tiểu Quân.

Sở Kiều Ân xoay người bước đi lại cửa sổ, ngước nhìn lên bầu trời.

Liệu đây có phải là ý trời hay không?

Cô rất muốn làm mẹ, tiểu Quân lại không có mẹ!

– Cô về nghỉ ngơi đi, hôm nay… cảm ơn cô!

Giọng nói của Phó Tôn Trạch kéo tâm trạng của Sở Kiều Ân về thực tại. Cô xoay cả người lại, đối diện với ánh mắt đỏ trạch, phức tạp, hỗn độn của anh.

– Tôi muốn ở lại!

Trời đã hừng hừng sáng, tiếng bước chân rộn rã cũng bắt vang lên sau một đêm yên tĩnh. Tiểu Quân đã tỉnh đang được bác sĩ khám lại, Phó Tôn Trạch như trút được nổi lo sợ từ đêm qua đến giờ.

– Không sao rồi, anh không cần quá lo lắng đâu.

Phó Tôn Trạch mệt mỏi gật đầu với bác sĩ, cả đêm anh không ngủ, thần sắc cũng kém đi hẳn.

– Cô giúp tôi trông thằng bé một chút, tôi đi mua cháo.

Phó Tôn Trạch nhìn qua y tá nói.

– Vâng.

Ánh mắt của cô y tá đó bẽn lẽn cúi xuống, ngại ngùng trông thấy. Khuôn mặt cũng hồng hồng khi đối diện tiếp xúc với một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm như Phó Tôn Trạch, đã vậy còn tài giỏi nhiều tiền.

Bác sĩ cùng với Phó Tôn Trạch mở cửa bước ra ngoài, bác sĩ thì rẽ trái anh thì rẽ phải. Đi được một đoạn, phía trước xa xa anh chợt nhìn thấy Sở Kiều Ân, tay cầm cặp lồng đang bước tới.

Bước chân anh dừng lại, ánh mắt thập phần khó tả nhìn cô. Vào lúc 5 giờ sáng, cô đột ngột bỏ đi không nói năng với anh một câu gì, anh cứ nghĩ cô mệt quá nên về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng hình như không phải như vậy!

– Tiểu Quân tỉnh chưa?

Sở Kiều Ân bước tới liền hỏi về tiểu Quân. Sắc mặt của cô mệt mỏi, nhợt nhạt chẳng thua kém gì anh.

– Tỉnh rồi!

– Còn nóng không? Anh bỏ đi đâu vậy?

Sở Kiều Ân giọng điệu như trách móc Phó Tôn Trạch, đôi chân bước đi, gấp gáp muốn vào với tiểu Quân.

Cạch…

Sở Kiều Ân mở cửa bước vào. Tiểu Quân đang nghịch điện thoại của Phó Tôn Trạch ở trên giường, nghe có tiếng mở cửa cậu ngẩng mặt lên nhìn người bước vào. Thấy cô, cậu mỉm cười dễ thương, nhưng rồi sục nhớ gì đó lại xụ mặt xuống buồn bã.

– Cô ra ngoài đi, tôi chăm thằng bé được rồi.

Sở Kiều Ân nhìn cô y tá nói.

– Luật sư Phó bảo tôi trông tiểu Quân.

Cô y tá hắt mặt, giọng nói ngang ngược với Kiều Ân.

Đêm qua cô ta đã nhận ra người đàn ông đưa con đến bệnh viện cấp cứu là đại luật sư tài ba Phó Tôn Trạch, hiện tại còn là phó tổng của tập đoàn Vũ Thị, xuất hiện rần rần trên tạp chí kinh tế. Thế nên cô ta đã lên mạng tra thông tin về anh, anh chưa từng kết hôn, cô ta nghĩ tiểu Quân chỉ là sự cố của tuổi trẻ và không đặt nặng vấn đề đó.1

Sở Kiều Ân nhếch môi nhưng không nói gì. Đi lại bàn đặt cặp lồng xuống, giọng nhẹ nhàng êm ái hỏi tiểu Quân:

– Em thấy trong người như thế nào? Có mệt lắm không?

– Có ạ!

Tiểu Quân giọng nhỏ như muỗi kêu, bàn tay ú nụ bấu bấu vào điện thoại của Phó Tôn Trạch.

Lúc này Phó Tôn Trạch cũng bước vào, anh không đi mua cháo nữa vì đã thấy Sở Kiều Ân đem đến.

Thì ra cô về là để nấu cháo mang đến!

– Cô ra ngoài đi.

Anh nhìn cô y tá nói.

Cô y tá cả người hậm hực bước ra ngoài. Vốn định nịnh nọt tiểu Quân để lấy lòng, nhưng chưa làm được gì thì Sở Kiều Ân đã vào phá đám.

Bên trong phòng bệnh chỉ còn ba người, Phó Tôn Trạch không nói gì mà ngồi xuống sofa lặng lẽ quan sát. Sở Kiều Ân lấy cháo cho vào bát, mùi thơm lừng lên trong rất ngon lành, cô đem đến ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh của tiểu Quân.

– Chị đút em ăn nhé, ăn xong thì uống thuốc, uống thuốc xong sẽ không còn mệt nữa!

Tiểu Quân ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt tròn xoe đã ươn ướt long lanh.

Cậu rất muốn chị xinh đẹp làm mẹ, nhưng bạn trong lớp nói rằng mẹ kế sẽ không thương cậu, sẽ đánh cậu, không cho ăn và vứt bỏ ngoài đường.

Vậy nên bây giờ cậu chỉ cần ba Tôn Trạch, không muốn có mẹ nữa!

– Há miệng ra nào, xem chị nấu có ngon không?

Sở Kiều Ân mỉm cười hiền hòa, thân thiện, chứa đầy tình thương với cậu. Cậu chần chừ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng ngoan ngoãn há miệng.

Sở Kiều Ân ân cần thổi nguội từng muỗng một đút cho tiểu Quân, trông cô không chút giả tạo và Phó Tôn Trạch nhìn thấy rõ. Đêm qua cô lo lắng đứng ngồi không yên, cả đêm không ngủ cùng anh để canh tiểu Quân, đã vậy còn chu đáo về nấu cháo.

– Tôi có làm bữa sáng cho anh, trong túi giấy.

Sở Kiều Ân vừa đút tiểu Quân vừa liếc mắt nhìn sang Phó Tôn Trạch. Anh cả kinh, sợ mình nghe nhầm nên lên tiếng hỏi lại:

– Cô nói gì?

– Đồ ăn sáng tôi để trong túi giấy!

– Cô ăn chưa?

– Tôi ăn rồi, hôm nay anh định đi làm không?

Phó Tôn Trạch cau mày nhìn cô, thân hình cao lớn đang dần tới gần cô.

Sở Kiều Ân sợ anh hiểu lầm, cho rằng cô nhiều chuyện nên lên tiếng nói tiếp:

– Hôm nay tôi rảnh, tôi có thể ở lại chăm sóc cho tiểu Quân. Anh có công việc thì cứ đi đi.

– Tôi có thể xin nghỉ!

Buổi trưa…

Sở Kiều Ân nheo mắt khó khăn tỉnh giấc bởi tiếng nói ồn ồn của người đàn ông và người phụ nữ. Tiểu Quân đang gối đầu trên cánh tay cô, dui mặt vào ngực mềm mại thơm tho, bàn tay ú nụ ngắn ngủn ôm chặt lấy eo cô ngủ say như sợ mất.

Lúc 8 giờ sáng, cô đã ra lệnh cho Phó Tôn Trạch về nhà nấu bữa trưa, còn cô thì ở lại chăm tiểu Quân. Lúc đầu anh thấy hơi ngại, không muốn làm phiền đến cô, nhưng thấy cô kiên quyết và tiểu Quân cũng đã bám cô trở lại nên anh chỉ biết nghe theo.1

Về nhà, anh tắm rửa sạch sẽ, bắt tay vào việc nấu bữa trưa cho cả ba. Xong xuôi anh lái xe đến bệnh viện, nhưng trên đoạn đường tới đây anh mới sục nhớ một chuyện, chẳng hiểu động lực nào anh lại tiếp tục lấy xe của Sở Kiều Ân lái đi.

Cánh cửa mở ra, một nam một nữ đi vào, họ vẫn còn đang trao đổi nói chuyện. Chân mày của Sở Kiều Ân chau lại khó chịu, pha một chút tức giận, đưa tay lên miệng như bảo cả hai im lặng.

Phó Tôn Trạch im bật khi nhìn thấy tiểu Quân đang ngủ và thái độ của Kiều Ân. Chỉ có người con gái kia là không để ý đến, mê muội chìm đắm nhìn anh ríu rít không ngừng.

– Sáng nay nghe anh gọi đến xin nghỉ học cho Thành Quân, tôi thấy lo lắm, nên khi dạy xong liền lái xe đến đây. Hy vọng em ấy mau chóng khỏe lại để còn đi học…

Khụ khụ…

Phó Tôn Trạch ho khan nhưng âm lượng rất nhỏ, hắt mặt về hướng giường bệnh.

Người con gái kia chính là cô giáo chủ nhiệm của tiểu Quân, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên trong sáng, trái ngược với nhan sắc sảo mặn mà từng trải của Sở Kiều Ân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK