• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xin lỗi?

Chuyện này sao có thể?

Tống Cương làm chuyện gì có lỗi với Tô Thanh Phong ư?

Nhưng hai người họ có gặp nhau đâu!

Hơn nữa một người là cậu cả nhà họ Tống, một người chỉ là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Hứa, dù Tống Cương có làm thì cũng không cần phải tới nhà xin lỗi!

Người nhà họ Hứa ngơ ngác nhìn nhau.

“Cậu Tống, tôi không hiểu lời cậu nói cho lắm”.

Bà cụ Hứa thắc mắc hỏi.

“Vậy tôi sẽ giải thích cho bà”.

Tống Cương hài hước đáp: “Hôm qua thằng con rể nhà họ Hứa Tô Thanh Phong của bà tới công ty tôi gây rối một trận, làm công nhân viên của tôi bị thương”.

“Còn bịa một lý do, nói cậu ta vào tù là vì nhận tội thay tôi, tôi đã đồng ý giúp đỡ công ty nhà họ Hứa, chất vấn tôi tại sao lại thất hứa”.

“Cậu ta còn bảo hôm nay tôi phải tới nhà họ Hứa đích thân xin lỗi, nếu không sẽ giết cả nhà tôi!”

“Tôi sợ kiểu người máu mặt này lắm, vì vậy nên hôm nay tôi mới tranh thủ tới nhà xin lỗi đây này?”

Anh ta vừa nói xong, cả nhà họ Hứa đều im lặng như tờ, ai nấy cũng đều trợn mắt ngoác mồm.

Cuối cùng họ cũng biết cậu cả Tống đến không phải để xin lỗi.

Mà là tới để… hỏi tội!

Sao cái thằng Tô Thanh Phong này chỉ biết gây hoạ thôi thế! Còn dây vào cả cậu cả Tống!

Bà cụ Hứa sợ tới mức mặt mày tái nhợt.

Cái thằng Tô Thanh Phong này! Đúng thật là láo xược!

Bà ta lập tức hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Theo như bà ta nghĩ, vụ việc Tô Thanh Phong cưỡng hiếp bất thành không phải giả.

Nhưng anh không muốn bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa nên đã tìm một lý do như vậy.

Hứa Uyển Đình lại cho anh một cơ hội chứng minh mình trong sạch, Tô Thanh Phong bèn bịa ra một người nhờ anh nhận tội thay.

Nhưng không ngờ tên khốn này to gan đến vậy, dám bịa Tống Cương là người này, đây không phải gán tội bừa bãi cho người khác sao?

Điều quan trọng nhất là, cái thằng vô dụng này còn chạy tới công ty người ta gây rối một trận!

Muốn chết thì cũng đừng làm liên luỵ đến nhà họ Hứa chứ!

“Cậu Tống, chúng tôi không hề biết gì về chuyện này cả! Tất cả đều do thằng vô dụng đó tự quyết định, không liên quan gì tới nhà họ Hứa chúng tôi hết!”

Bà cụ Hứa nhanh chóng vạch giới hạn.

“Tô Thanh Phong đâu rồi?”

Tống Cương nhìn xung quanh, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.

“Cậu Tống, cái thằng vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi ra khỏi nhà họ Hứa rồi”.

Bà cụ Hứa vội vàng trả lời.

“Tôi không cần biết Tô Thanh Phong có bị mấy bà đuổi đi hay chưa”.

Tống Cương khịt mũi, đe doạ: “Nếu cậu ta đã bắt tôi tới nhà họ Hứa xin lỗi, vậy nhà họ Hứa bà phải đưa người tới nhà họ Tống cho tôi! Nếu không…”

Anh ta không nói tiếp nữa mà quay lưng dẫn người rời đi.

Trước khi đi, anh ta để lại một câu: “Tôi sẽ ở nhà họ Tống chờ!”

Sau khi Tống Cương đi, nhà họ Hứa lập tức nhốn nháo.

“Cái thằng sao chổi Tô Thanh Phong này! Gây rối ở nhà họ Hứa chưa đủ, lại còn tới công ty của cậu Tống quậy một trận!”

“Cậu ta bị điên rồi hả! Muốn chết thì cũng đừng kéo nhà họ Hứa chúng ta theo cùng chứ!”

“Vô tích sự, chẳng được trò trống gì, nhà họ Hứa chúng ta không chứa chấp nổi cậu ta!”

Mọi người căm tức mắng chửi, hận Tô Thanh Phong đến cùng cực.

“Yên lặng! Còn chê nhà họ Hứa chưa đủ ồn hả?”

Lúc này bà cụ Hứa đã ngồi xuống ghế bành, lớn tiếng quát.

Cả phòng khách nhanh chóng yên tĩnh.

“Hứa Cường!”

Bà cụ Hứa gọi.

“Bà nội, cháu đây ạ!”

Một thanh niên vạm vỡ đứng dậy.

Anh ta là con cháu dòng thứ của nhà họ Hứa, cũng là tay sai đắc lực của Hứa Minh Vũ.

“Cháu lập tức dẫn người đi tìm Tô Thanh Phong, trói cậu ta đưa tới nhà họ Tống!”

Bà cụ Hứa ra lệnh.

“Bà nội!”

Lúc này, Hứa Minh Vũ nhắc nhở: “Tô Thanh Phong khá giỏi võ, chắc không thể trói nó đưa đi được đâu ạ!”

Bà cụ Hứa tỏ ra khó xử, rơi vào im lặng.

Một lát sau, bà ta nhìn về phía gia đình Hứa Uyển Đình: “Nếu hoạ đã do mấy đứa gây ra thì phải do mấy đứa đền bù! Nếu không đưa Tô Thanh Phong đến nhà họ Tống thì mấy đứa cút ra khỏi nhà họ Hứa luôn đi!”

“Hứa Cường, cháu đi giúp bọn họ”.

Ở nơi khác.

Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, Tô Thanh Phong định về nhà thăm mẹ và em gái.

Đi tù ba năm, anh đã không gặp họ ba năm rồi.

Hôm qua ra tù, anh vốn đã định đi rồi, nhưng lại vì chuyện của Tống Cương làm trì hoãn.

Bỗng nhiên anh nhớ ra một chuyện cực kì quan trọng.

Đó là điều tra ra kẻ chủ mưu vụ tai nạn giao thông kia.

Anh không biết đối phương nhằm vào anh hay Hứa Uyển Đình.

Nếu không tìm ra được kẻ chủ mưu, rất có thể họ sẽ còn tiếp tục gặp nguy hiểm, anh thì không sợ, nhưng Hứa Uyển Đình sẽ nguy hiểm.

Cho nên anh quyết định phải tìm ra kẻ chủ mưu việc này càng sớm càng tốt, diệt trừ mối hoạ ngầm này.

Tên tài xế gây tai nạn hiện đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát.

Đi vào đồn cảnh sát, sau khi anh xuất trình thân phận người bị hại và yêu cầu nói chuyện với tài xế, cảnh sát lập tức đồng ý.

Mười phút sau, Tô Thanh Phong được đưa vào một căn phòng.

Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang cúi đầu ngồi trên ghế, hai tay bị còng.

Người này chính là tài xế gây tai nạn, Lưu Mãnh.

Ông ta ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tô Thanh Phong, con ngươi chợt co lại, nhưng lập tức trở lại như thường.

Có điều hành động này đã bị Tô Thanh Phong bắt gặp.

“Nói chuyện nhé?”

Tô Thanh Phong lạnh nhạt hỏi.

“Cậu là ai? Muốn nói gì với tôi?”

Lưu Mãnh mờ mịt.

“Ông muốn giết tôi mà không biết tôi là ai?”

Tô Thanh Phong nở nụ cười hờ hững.

“Cậu là người bị tôi đâm xe?”

Lưu Mãnh làm ra vẻ chợt hiểu: “Tôi không cố ý đâm cậu đâu, ngày hôm đó tôi uống nhiều quá thật mà! Tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi vì chuyện này thôi!”

“Không cần giả vờ trước mặt tôi”.

Tô Thanh Phong nói bằng giọng lạnh lẽo: “Ông chỉ cần nói cho tôi biết kẻ đứng sau sai khiến ông là ai thôi, tôi sẽ không tới làm phiền ông nữa”.

“Tôi không có nói dối thật…”

Lưu Mãnh vẫn ngoan cố.

Nhưng Tô Thanh Phong lại không đợi ông ta nói hết câu, một cây kim bạc chợt bắn ra từ trên tay anh rồi đâm vào người Lưu Mãnh.

Kim bạc là anh mua trên đường tới đây.

Nhị sư phụ dạy anh y thuật, nhưng nó không chỉ để cứu người mà còn có tác dụng khác.

Thuật chân ngôn.

Dùng kim bạc đâm vào huyệt vị đặc biệt nào đó là có thể khiến người trúng chiêu bị rối loạn tâm thần trong thời gian ngắn, từ đó nói ra sự thật.

Có điều, chiêu này chỉ có thể đối phó những người có ý chí tinh thần không quá mạnh.

Nhưng rõ ràng nó vẫn đủ để đối phó với loại người như Lưu Mãnh.

Một lát sau, hai mắt Lưu Mãnh bắt đầu trở nên mơ màng, mất tiêu cự.

“Kẻ đứng sau lưng ông là ai?”

Tô Thanh Phong ngồi thảnh thơi trên ghế, lạnh lùng hỏi.

“Là… Chu Nguyên”.

Lưu Mãnh đờ đẫn nói ra một cái tên.

“Tại sao ông ta muốn giết tôi?”

“Tôi chỉ nhận mệnh lệnh giết cậu, hoàn toàn không biết gì khác”.

Chu Nguyên?

Tô Thanh Phong xác định mình không quen biết người này, nhưng tại sao ông ta lại muốn giết anh?

Sau khi hỏi được địa chỉ nhà của Chu Nguyên, Tô Thanh Phong rời khỏi nhà tù, đi đến chỗ ở của Chu Nguyên.

Nửa tiếng sau, anh đến trước một căn biệt thự sang trọng.

Ở nơi đắc địa này, biệt thự chiếm diện tích hơn một nghìn mét vuông, đủ để thể hiện thân phận của chủ nhân căn biệt thự.

Anh gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông cao to vạm vỡ.

Cơ bắp cuồn cuộn như sắp căng rách cả chiếc áo vest, rõ ràng là một người có sức chiến đấu không tầm thường.

Anh ta là tâm phúc của Chu Nguyên, Ngô Dũng.

“Cậu tìm ai? Hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ”.

Ngô Dũng không cảm xúc hỏi.

“Tôi tìm Chu Nguyên”.

Tô Thanh Phong bình tĩnh đáp.

“Tổng giám đốc Chu không dặn là sẽ có khách, cậu đi đi”.

Ngô Dũng từ chối thẳng thừng.

“Cho cậu ta vào đi”.

Lúc này, một giọng nói trầm vọng ra từ trong nhà.

Nghe vậy, Ngô Dũng chỉ có thể dẫn Tô Thanh Phong vào biệt thự.

Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường ngồi trên ghế sofa đọc báo.

Khi nhìn thấy Tô Thanh Phong, cơ mặt ông ta banh chặt, ông ta lập tức nhếch môi cười khẩy.

“Chu Nguyên?”

Tô Thanh Phong lên tiếng hỏi.

“Là tôi”.

Chu Nguyên gật đầu.

“Là ông đã phái người giết tôi?”

Tô Thanh Phong lại hỏi.

“Đúng vậy, là tôi làm!”

Chu Nguyên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Phong như đang nhìn kẻ thù: “Cậu tới tìm tôi tính sổ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK