• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hai xe va chạm nhau, chiếc xe tải lớn đã dừng lại, đằng sau nó là một dấu phanh thật dài, có thể thấy tốc độ vừa rồi nhanh cỡ nào.

Chiếc xe BMW màu đỏ đã lật nghiêng nằm trong bồn hoa bên đường, đầu xe nát tan tành.

Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong đã lăn sang bên đường.

Toàn thân anh dính máu đầm đìa, trông y hệt người máu, nhưng anh vẫn ôm chặt Hứa Uyển Đình để bảo vệ cô.

Nhìn hiện trường tai nạn giao thông, Hứa Uyển Đình đờ đẫn không nói nên lời, nhưng cái ôm quanh người cô lại mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cô khẽ động đậy, phát hiện mình chỉ bị thương ở một cánh tay, hoàn toàn không bị thương nặng chút nào.

Vừa nhìn sang Tô Thanh Phong, mặt cô lập tức biến sắc.

“Tô Thanh Phong, anh sao rồi? Anh tỉnh lại đi!”

Trên mặt cô tràn đầy kinh hoảng, vành mắt đỏ hoe, trong đầu tái hiện cảnh tượng Tô Thanh Phong dũng cảm quên mình bảo vệ cô.

“Uyển Đình, anh không sao!”

Tô Thanh Phong mở mắt ra, nở nụ cười, máu chảy ra từ khoé miệng anh.

Nếu không nhờ có võ đạo hộ thân, khi bị xe tải loại lớn cỡ này đâm mạnh thì chắc chắn anh đã chết thẳng cẳng rồi.

“Anh đừng nói nữa! Cố gắng lên!”

Hứa Uyển Đình hết sức kích động, cô nhanh chóng gọi vào số cấp cứu.

Chẳng mấy chốc xe cứu thương đã đến đưa hai người tới bệnh viện.

Tô Thanh Phong được đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật.

Cánh tay của Hứa Uyển Đình không có gì đáng ngại, chỉ cần băng bó đơn giản là xong.

Ngay cả bác sĩ cũng phải tấm tắc bảo lạ, tai nạn giao thông thảm khốc đến vậy mà cô chỉ bị thương ngoài da vài chỗ, đúng là phúc lớn mạng lớn.

Nhưng chỉ có mỗi Hứa Uyển Đình biết, cô được như vậy là nhờ Tô Thanh Phong đã liều mạng bảo vệ cô.

Cô nóng lòng sốt ruột đợi trước phòng phẫu thuật của Tô Thanh Phong.

Chỉ nửa tiếng sau.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Mấy bác sĩ áo trắng bước ra.

“Bác sĩ, anh ấy… sao rồi ạ?”

Thời gian phẫu thuật ngắn như vậy, Hứa Uyển Đình có dự cảm xấu trong lòng.

Mấy bác sĩ không trả lời, tỏ vẻ kì quái.

“Lẽ nào anh ấy…”

Hứa Uyển Đình kinh hồn bạt vía, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Lúc này, Tô Thanh Phong nằm trên giường phẫu thuật được đẩy ra, anh nghển cổ lên, cười thật tươi nhìn Hứa Uyển Đình: “Uyển Đình!”

“Người bệnh bị thương nặng thế mà dấu hiệu sinh tồn lại phục hồi rất nhanh, đúng là kỳ tích! Người bệnh không cần phẫu thuật, chúng tôi chỉ tiến hành băng bó đơn giản thôi!”

Bác sĩ vô cùng kinh ngạc dẫn người đi.

Hứa Uyển Đình thầm mừng rỡ, hoá ra là do cô sợ chuyện không đâu.

Sau khi đưa Tô Thanh Phong vào phòng bệnh, cô trở lại với dáng vẻ lạnh lùng trước đó, hỏi: “Tô Thanh Phong, tại sao anh lại muốn cứu tôi vậy?”

“Bởi vì em là vợ anh”.

Tô Thanh Phong trả lời không chút do dự.

Hứa Uyển Đình không khỏi cảm động, nhưng vẫn lạnh giọng bảo: “Đừng tưởng anh cứu tôi thì tôi sẽ không ly hôn với anh!”

“Nhưng nếu anh đã nói là anh nhận tội vào tù thay người khác, tôi sẽ cho anh thời gian chứng minh rằng mình trong sạch!”

“Nếu anh không chứng minh được, vậy chúng ta cứ hẹn nhau ở cục dân chính đi!”

Cô là một người rất có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng tha thứ để một tên tội phạm cưỡng hiếp làm chồng mình, cho dù người này đã cứu mạng cô.

Tô Thanh Phong gật đầu.

“Uyển Đình, Uyển Đình à, con có sao không?”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu la đầy lo lắng.

Sau đó một cặp vợ chồng trung niên đi vào phòng bệnh.

Đó chính là bố mẹ của Hứa Uyển Đình, Hứa Chí Quốc và Lưu Lan.

Nhận được tin Hứa Uyển Đình gặp tai nạn giao thông, hai người đã vội vàng chạy tới.

“Mẹ, con không sao hết, chỉ bị thương ngoài da chút xíu thôi”.

Hứa Uyển Đình đáp.

Vợ chồng Lưu Lan đi tới trước mặt Hứa Uyển Đình, sau khi kiểm tra, xác định cô không có gì đáng ngại mới thở phào một hơi.

Lúc này họ mới để ý có một người khác đang nằm trên giường bệnh.

“Tô Thanh Phong!”

Lưu Lan mở to mắt: “Chẳng phải cậu đang ở trong tù à? Tại sao cậu lại ở đây?”

“Tính thời gian thì hình như hôm nay là ngày cậu ta ra tù”.

Hứa Chí Quốc ở bên cạnh nói.

Ra tù? Tai nạn giao thông?

Lưu Lan ngẫm nghĩ rồi bỗng quay phắt sang nhìn Hứa Uyển Đình, chất vấn: “Hôm nay con đi đón cậu ta ra tù? Trên đường về thì gặp tai nạn giao thông?”

Hứa Uyển Đình gật đầu.

“Ai bảo con đi đón cái thằng tội phạm cưỡng hiếp này hả? Cậu ta hại con chưa đủ sao mà con còn đi đón cậu ta, để cho cậu ta chết ở ngoài kia mới đúng chứ!”

“Cậu ta không chỉ là một thằng cặn bã mà còn là sao chổi nữa! Đi chung với cậu ta là gặp tai nạn giao thông liền kìa!”

Lưu Lan sa sầm mặt, mắng ầm lên.

“Mẹ, anh ta đã cứu con đấy! Nếu không có anh ta, chắc con cũng chẳng còn sống đâu!”

Hứa Uyển Đình nháy mắt ra hiệu cho mẹ mình đừng nói nữa.

Dù sao Tô Thanh Phong cũng đã liều mạng cứu cô, bây giờ nói những lời này có vẻ không ổn cho lắm.

Lưu Lan sửng sốt, căm phẫn nhìn Tô Thanh Phong, sau đó không mắng nữa.

“Uyển Đình, nguyên nhân xảy ra tai nạn giao thông là gì thế?”

Bà ấy tiếp tục hỏi.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, hai cảnh sát bước vào.

“Cô Hứa, chúng tôi đã điều tra ra được nguyên nhân tai nạn giao thông nên tới nói cho cô biết đây ạ”.

Một cảnh sát lên tiếng.

“Là nguyên nhân gì? Có phải có người muốn hại con gái tôi không?”

Lưu Lan vội vàng hỏi.

“Theo điều tra của chúng tôi chẳng qua là do tài xế xe tải này uống rượu bia khi lái xe thôi, không có nguyên nhân nào khác”.

Cảnh sát này trả lời.

Hứa Uyển Đình không có dị nghị gì với kết quả điều tra của cảnh sát cả: “Tôi biết rồi”.

“Tay tài xế này tệ thật chứ, lại đi uống rượu bia khi lái xe, suýt chút nữa lấy mất mạng của con gái tôi rồi! Hai vị cảnh sát, hai người nhất định phải nghiêm trị!”

Lưu Lan phẫn nộ nói.

“Chúng tôi sẽ xử lý theo quy định của pháp luật”.

Hai cảnh sát gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi xác định con gái mình không có gì đáng ngại, vợ chồng Lưu Lan cũng đi về.

Có điều trước khi đi, bà ấy cố tình dặn một câu: “Con không được đưa cái thằng tội phạm cưỡng hiếp này về nhà đấy”.

Về thương tích của Tô Thanh Phong, họ hoàn toàn không quan tâm.

Tô Thanh Phong thẫn thờ, trong đầu cứ nhớ lại cảnh tượng trước khi xảy ra tai nạn giao thông.

Khi hai xe sắp chạm nhau, anh đã nhìn thấy rõ vẻ mặt của tài xế xe tải.

Mặt tài xế đỏ bừng, quả thật có uống rượu, nhưng trong mắt ông ta lại có sát ý!

Anh xác định chắc chắn không chỉ đơn giản là uống rượu bia khi lái xe không thôi đâu!

Mà là… cố ý giết người!

Nghĩ tới đây, anh đã hạ quyết tâm phải điều tra ra được chân tướng.

Dám giết anh và Hứa Uyển Đình, anh nhất định sẽ bắt đối phương phải trả giá đắt.

Tô Thanh Phong định thần lại, nhìn thấy Hứa Uyển Đình còn ở trong phòng bệnh, thế là ngạc nhiên hỏi: “Em không đi à?”

“Tôi đi rồi, ai chăm sóc cho anh?”

Hứa Uyển Đình lạnh nhạt đáp.

“Cảm ơn vợ nhé!”

Tô Thanh Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, cười bảo.

Hứa Uyển Đình vẫn còn thấy không tự nhiên lắm với cách gọi này, bèn lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì nể tình anh đã cứu tôi, anh nghĩ tôi sẽ ở lại à?”

Thời gian thoáng cái đã tới chiều.

“Uyển Đình, anh muốn xuất viện!”

Tô Thanh Phong đột nhiên lên tiếng.

Trước mắt anh còn có rất nhiều việc cần làm, không muốn ở lại bệnh viện quá lâu.

“Anh chưa khỏi hẳn mà xuất viện cái gì?”

Hứa Uyển Đình giội cho một chậu nước lạnh: “Tôi cho anh thời gian một tuần để chứng minh trong sạch, thời gian này sẽ bắt đầu tính sau khi anh xuất viện”.

Tô Thanh Phong xé toạc băng vải trên người mình: “Uyển Đình, vết thương của anh đã lành hết rồi”.

Vừa nhìn sang Tô Thanh Phong, Hứa Uyển Đình lập tức sững sờ.

Bởi vì tất cả những vết thương của anh đều đã lành, chỉ còn sẹo mờ mờ.

“Sao có thể lành nhanh đến thế?”

“Chắc là do thể chất của anh khác với người bình thường”.

Tô Thanh Phong cười đáp.

Hứa Uyển Đình vẫn không yên tâm, sau khi đưa Tô Thanh Phong đi kiểm tra tổng quát, biết anh đã bình phục, cô mới làm thủ tục xuất viện.

Cửa bệnh viện.

“Về nhà với tôi đi!”

Hứa Uyển Đình thản nhiên nói.

“Nhưng mẹ bảo không cho anh về…”

Tô Thanh Phong ngạc nhiên.

“Trước khi chúng ta ly hôn, anh vẫn là chồng tôi, nhà họ Hứa vẫn là nhà của anh!”

Hứa Uyển Đình nói giọng kiên quyết: “Đi mua một bộ quần áo cho anh trước đã rồi về”.

Bây giờ Tô Thanh Phong đang mặc đồ mượn của bệnh viện.

Nửa tiếng sau, hai người đến con phố sầm uất nhất Giang Đô.

Cả hai một người đi trước một người đi sau bước vào trong một cửa hàng đồ nam.

Hứa Uyển Đình lập tức ngây ra.

Trong tầm nhìn của cô xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.

Hứa Mỹ Mỹ.

Em họ của cô.

Giờ phút này, cô ta đang khoác tay một người đàn ông mặc đồ đắt tiền lựa quần áo.

“Ơ kìa, đây không phải chị họ của tôi sao?”

Tất nhiên Hứa Mỹ Mỹ cũng nhìn thấy Hứa Uyển Đình, cô ta nói cạnh nói khoé.

“Đây là cửa hàng đồ nam, chị mua đồ cho ai thế?”

“Anh chồng phạm tội cưỡng hiếp của chị còn đang ở trong tù cơ mà, chị tìm bồ mới rồi à?”

“Để tôi xem xem thằng bồ mới của chị là ai nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK