• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng lưng Tô Thanh Phong đi vào, Hứa Cường cười châm chọc.

Đồ sao chổi!

Tự đâm đầu vào chỗ chết còn muốn liên luỵ nhà họ Hứa chúng tôi!

Hy vọng là đưa Tô Thanh Phong đến đây có thể khiến cậu cả Tống bớt giận.

Sau đó anh ta đi lên xe, đỗ xe ở một góc chờ đợi.

Anh ta cho rằng lát nữa Tô Thanh Phong sẽ bị ném ra ngoài như một con chó chết, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Cả nhà họ Hứa còn đang chờ tin ở nhà tổ, anh ta phải lập tức gửi tin về.

Phòng khách của biệt thự.

Tống Cương bắt chéo chân, ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ.

Có một người đàn ông đứng sau lưng anh ta.

Người này là cấp dưới tâm phúc của Tống Cương, Lưu Việt.

“Cậu chủ, anh chắc chắn nhà họ Hứa sẽ đưa người đến chứ?”

Lưu Việt nhìn đồng hồ, cất lời.

“Nhà họ Hứa chỉ là một gia tộc nhỏ, vẫn chưa có can đảm không nghe lời tôi, chắc chắn dù có trói lại bọn họ cũng sẽ đưa người tới cho tôi”.

“Một tên vô dụng cũng dám gây chuyện với tôi, đúng là chán sống!”

“Tôi sẽ cho nó biết kết quả của việc đắc tội tôi!”

Tống Cương cười châm chọc.

“Cậu chủ, Tô Thanh Phong đến rồi”.

Lúc này, một người đàn ông cao to đi vào, cất giọng cung kính.

“Dẫn vào đây”.

Tống Cương lạnh lùng cất lời.

Tô Thanh Phong nhanh chóng được dẫn vào phòng khách của biệt thự.

Nét mặt Tô Thanh Phong rất lạnh lùng, anh im lặng nhìn chằm chằm Tống Cương.

Tống Cương nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, ra vẻ cao quý hơn người.

“Để tao đoán xem, có lẽ lúc này mày đang tức giận lắm nhỉ?”

“Căm ghét vì tao không làm theo lời hứa, vì tao tạo áp lực với nhà họ Hứa, bắt bọn họ đưa mày đến đây, vì tao ức hiếp mày, khiến mày không còn đường nào để đi?”

“Nhưng cũng hết cách thôi, mày quá yếu, số phận của người yếu là sẽ bị người mạnh ức hiếp”.

Tống Cương nhấp một ngụm rượu vang, vừa cười vừa nói, tự cảm thấy mình đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Thanh Phong.

“Tức giận ư?”

Tô Thanh Phong lắc đầu.

Nụ cười cứng đờ trên mặt Tống Cương, anh ta thầm thấy ngạc nhiên: “Mày không tức giận?”

“Một tên vô dụng cũng đủ tư cách khiến tao tức giận à”.

Tô Thanh Phong hờ hững đáp.

“Đúng là giỏi ra vẻ!”

Tống Cương nhất thời sa sầm mặt: “Nghe nói mày đánh mười mấy nhân viên của công ty tao, mày cảm thấy mình ghê gớm lắm đúng không?”

“Tất cả vào đây!”

Anh ta vừa dứt lời.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Khoảng năm sáu mươi gã đàn ông cao to kéo vào bao vây lấy Tô Thanh Phong, đứng chiếm toàn bộ phòng khách.

Bọn họ cầm gậy sắt trong tay, khí thế vô cùng hung hăng.

“Giỏi đánh nhau lắm nhỉ? Tự tin lắm nhỉ?”

“Tao điều động tất cả tinh nhuệ của nhà họ Tống đến cho mày rồi đây. Tao muốn xem mày còn ghê gớm được nữa không!”

“Hôm nay tao muốn cho mày biết một đạo lý, nắm đấm ai to hơn thì người đó có tiếng nói hơn!”

Tống Cương đi qua đám người tới trước mặt Tô Thanh Phong, giơ tay đánh về phía mặt anh.

Anh ta cho rằng Tô Thanh Phong có thể một đấu với mười, nhưng có thể đấu với năm sáu mươi người không?

Anh ta muốn sỉ nhục anh trước.

“Bốp!”

Nhưng tay anh ta còn chưa đụng vào Tô Thanh Phong, Tô Thanh Phong đã ra tay nhanh như chớp, đánh anh ta ngã xuống đất chỉ bằng một nắm đấm.

“Mày nói đúng, nắm đấm ai to hơn thì lời người đó có tiếng nói hơn”.

Tô Thanh Phong hờ hững nói.

Tống Cương vô cùng đau đớn, trong lòng cũng giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, anh ta hét to: “Giết chết nó cho tôi!”

Tất cả những người đàn ông cao to ở xung quanh đều vung gậy sắt lao về phía Tô Thanh Phong.

Tô Thanh Phong không hề sợ hãi, anh vung chân về phía người gần mình nhất, lập tức đánh bay người đó.

Gậy sắt của mấy người đàn ông cao to chẳng mấy chốc đã đánh tới đỉnh đầu của Tô Thanh Phong, trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng Tô Thanh Phong lập tức tung ra mấy quyền, khiến mấy người họ bay xa mấy mét, sau đó rơi xuống đất ngất xỉu.

Tiếp đó, Tô Thanh Phong di chuyển trong đám người tựa như du long.

Tốc độ rất nhanh.

Khiến đám người hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua.

Mỗi khi anh đánh ra một quyền chắc chắn sẽ có một người ngã xuống.

Chưa đến một phút, tất cả những người đàn ông to lớn đã nằm hết dưới đất.

Thấy cảnh tượng này, Tống Cương ngây người.

“Sao có thể? Sao nó có thể lợi hại như thế được!”

Tống Cương vô thức nuốt nước miếng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Anh ta vốn cứ tưởng Tô Thanh Phong có thể đánh ngã mười mấy nhân viên đã là giới hạn rồi, nên vì để khuất phục Tô Thanh Phong, anh ta đã gọi tất cả tinh nhuệ của nhà họ Tống đến.

Nhưng không ngờ một đội hình như thế vẫn bị Tô Thanh Phong đánh gục trong một khoảng thời gian ngắn!

Kể cả cấp dưới Lưu Việt của anh ta cũng sợ đến mức ngây người, đứng im tại chỗ không dám động đậy.

“Chát!”

Tô Thanh Phong bước tới trước mặt Tống Cương, vung tay tát một cái: “Nói tao nghe xem, bây giờ đã có tiếng nói chưa?”

Tống Cương lập tức xoay mấy vòng, mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ.

Khi nãy anh ta nói với Tô Thanh Phong như thế, nhưng không ngờ lại bị đối phương trả lại nguyên văn.

“Mày đừng có đắc ý, có bản lĩnh thì để tao gọi thêm người đến đi!”

Tống Cương rất không cam lòng, gằn ra những lời này.

“Gọi đi, tao đợi”.

Tô Thanh Phong hờ hững đáp.

Nếu muốn đối phương nghe lời thì phải cho đối phương nhìn thấy sức uy hiếp mạnh mẽ, khuất phục đối phương, khiến đối phương thấy sợ hãi.

Tống Cương thật sự rất bất ngờ, không ngờ Tô Thanh Phong lại đồng ý, anh ta lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho bố mình.

Hai phút sau, cúp máy xong, sự tự tin của Tống Cương lại quay về, anh ta cười châm chọc: “Ranh con cứ đợi đó, đợi bố của tao tới, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là trời cao đất dày!”

“Chát!”

Tô Thanh Phong lại vung tay đánh tới: “Cái gì gọi là trời cao đất dày?”

“Mày…”

Tống Cương che gò má đã sưng to, tức đến mức suýt thì hộc máu, nhưng cũng không dám mạnh miệng nữa.

Anh ta chỉ có thể hừ lạnh trong lòng, nói thầm: “Đợi bố tao dẫn người tới, để xem mày còn dám phách lối như thế nữa không!”

“Trước khi người đến, mày quỳ xuống mà đợi cho tao!”

Tô Thanh Phong đạp cho Tống Cương quỳ dưới đất, sau đó nhàn nhã ngồi đợi trên sofa cao cấp.

Hai mươi phút sau.

Tiếng phanh xe dồn dập vang lên bên ngoài biệt thự nhà họ Tống, một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi vào biệt thự.

Bố của Tống Cương, Tống Thượng Thiên.

Sau lưng ông ta còn có mấy người đàn ông trung niên hung hăng đi theo.

Trong mắt mỗi người đều chứa đựng sự khát máu.

Nhìn thấy con trai mình bị đánh đến mức mặt sưng to, còn đang quỳ dưới đất, Tống Thượng Thiên sa sầm mặt.

“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi, bố phải trả thù cho con!”

Tống Cương lấy lại tự tin, vội vàng đứng dậy chạy tới sau lưng Tống Thượng Thiên.

Anh ta biết bốn người ở sau lưng bố đều là những người từng là binh vương, vũ khí giết người trên chiến trường, gần như đều là tồn tại một mình có thể đấu với trăm người.

Tô Thanh Phong có mạnh đến mấy cũng đâu thể mạnh hơn họ được?

“Đó giờ chưa có ai dám bắt nạt con trai của Tống Thượng Thiên tôi như thế đâu! Cương Nhi, con yên tâm, có bố ở đây, hôm nay chắc chắn cậu ta không còn đường sống rời khỏi nơi này!”

Trong mắt Tống Thượng Thiên tràn đầy sát khí, ông ta phất tay với bốn tên đàn em: “Bắt sống cậu ta, tôi muốn để Cương Nhi tự tay hành hạ cậu ta đến chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK