Nét mặt Hứa Uyển Đình lập tức sa sầm.
Cô em họ này là con gái của bác cả, từ trước đến giờ luôn bất hoà với cô.
Trước đây khi cô có quyền có thế, đối phương không hề dám láo xược như vậy.
Nhưng kể từ ba năm trước lúc xảy ra chuyện đó, bà nội không còn coi trọng cô, Hứa Mỹ Mỹ cũng trở nên vênh váo đè đầu cưỡi cổ cô.
Thanh niên bên cạnh Hứa Mỹ Mỹ cũng nhìn thấy Hứa Uyển Đình, vẻ tham lam lộ ra trên mặt anh ta.
Anh ta tên Lương Đông, gia đình kinh doanh châu báu.
Nhắc tới nhà họ Lương, thực lực của họ ở Giang Thành mạnh hơn nhà họ Hứa một bậc.
Nhà họ Hứa có hai cô con gái đẹp, một là Hứa Uyển Đình, hai là Hứa Mỹ Mỹ.
Nhưng bất luận so sánh ngoại hình hay khí chất, Hứa Uyển Đình đều hơn hẳn Hứa Mỹ Mỹ.
Nếu không phải vì Hứa Uyển Đình đã kết hôn, hơn nữa có thái độ cương quyết, người đầu tiên anh ta chọn theo đuổi chắc chắn là Hứa Uyển Đình.
Lúc này Tô Thanh Phong bước tới bên cạnh Hứa Uyển Đình, anh nhíu chặt mày.
Rốt cuộc ba năm qua Uyển Đình đã phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Ngay cả Hứa Mỹ Mỹ cũng dám ăn nói kiểu đó với cô!
“Là anh, Tô Thanh Phong, anh ra tù rồi à!”
Hứa Mỹ Mỹ cực kì kinh ngạc thốt lên.
Sau đó cô ta nhìn sang Hứa Uyển Đình với vẻ mặt đầy khó hiểu: “Chị còn dám đi với anh ta hả? Bà nội mà truy cứu chuyện này, chị có gánh nổi không thế?”
Tô Thanh Phong cưỡng hiếp bất thành vào tù, Hứa Uyển Đình trở thành người bị hại lớn nhất trong chuyện này, đáng lý ra cô phải hận Tô Thanh Phong mới đúng.
Tại sao cô lại đi chung với Tô Thanh Phong?
Chuyện này cũng khiến cho nhà họ Hứa bị bẽ mặt, bà nội hận anh thấu xương, kiên quyết không cho phép anh quay trở lại nhà họ Hứa.
Hứa Uyển Đình phải biết mới đúng!
Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ta không thể hiểu được.
Chẳng lẽ đầu óc của Hứa Uyển Đình có vấn đề?
“Tôi sẽ giải thích với bà nội, không cần cô nhọc lòng đâu”.
Hứa Uyển Đình trầm giọng đáp.
Vừa dứt lời, cô kéo Tô Thanh Phong đi ngang qua Hứa Mỹ Mỹ, bắt đầu lựa quần áo.
Hứa Mỹ Mỹ rất bực mình, la lên: “Nhân viên đâu rồi?”
Một nhân viên nữ nghe gọi bèn chạy ra.
“Sao ai cũng vào cửa hàng các cô mua đồ được thế hả?”
Hứa Mỹ Mỹ chỉ vào Tô Thanh Phong: “Cái tên đó là… tội phạm cưỡng hiếp trong tù mới được thả ra đấy! Nếu để người khác biết các cô bán quần áo cho loại người này, chắc sau này sẽ không còn ai tới chỗ các cô mua đồ nữa đâu!”
“Hứa Mỹ Mỹ, cô!”
Hứa Uyển Đình tức run người.
Khi nghe thấy bốn chữ “tội phạm cưỡng hiếp”, nữ nhân viên tỏ vẻ kinh bỉ, bước vài bước tới trước mặt Tô Thanh Phong: “Này anh, cửa hàng chúng tôi không chào đón anh!”
Hứa Mỹ Mỹ nghểnh cao đầu, vô cùng đắc ý.
Lương Đông cười nhếch mép, cực kì tán thành với hành động của Hứa Mỹ Mỹ.
Theo anh ta nghĩ, một cô gái đẹp tuyệt trần như cô mà lại bị mù tìm một tên chồng bất tài, đáng bị người ta bắt nạt.
Nếu Hứa Uyển Đình có thể nhận thức được thực tế qua chuyện này, từ đó ly hôn với tên vô dụng này, anh ta sẽ đá Hứa Mỹ Mỹ ngay rồi theo đuổi Hứa Uyển Đình.
Hứa Uyển Đình lạnh lùng nhìn cô nhân viên, chất vấn: “Đúng là chồng tôi mới ra tù, nhưng quy định nào trong cửa hàng các cô nói người từng đi tù là không thể mua đồ ở đây vậy? Có cần gọi quản lý của các cô ra đây hỏi không?”
Nữ nhân viên lập tức im lặng.
Sở dĩ cô ta muốn đuổi đối phương ra ngoài chỉ vì ghét anh thôi.
Với lại đây là một cửa hàng quần áo cao cấp, tin tức một tên tội phạm cưỡng hiếp từng mua đồ ở đây mà truyền ra ngoài quả thật sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.
Nhưng đúng là trong cửa hàng không có quy định này.
Cô ta không chiếm lý trong chuyện này, nếu để quản lý biết được, cô ta nhất định sẽ bị phạt.
Thế là cô ta chọn cách chịu thua, tránh sang một bên.
Thấy Hứa Uyển Đình giải quyết được sự lúng túng khi bị đuổi ra khỏi cửa hàng, Hứa Mỹ Mỹ khịt mũi một tiếng, không hề định buông tha cho cô.
Hôm nay cô ta phải làm cho Hứa Uyển Đình bẽ mặt bằng được!
“Anh Đông, anh thấy bộ này thế nào?”
Cô ta chỉ vào một bộ quần áo, hỏi.
“Đẹp lắm”.
Lương Đông gật đầu.
“Lấy bộ này cho tôi đi”.
Nhân viên cho bộ quần áo này vào túi: “Thưa anh, bộ quần áo này có giá một trăm hai mươi nghìn, anh muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
Lương Đông hào phóng quẹt thẻ.
“Tô Thanh Phong, anh có mua nổi không?”
Hứa Mỹ Mỹ nhìn Tô Thanh Phong với vẻ mặt đầy khinh thường.
“Không mua nổi”.
Tô Thanh Phong trả lời đúng sự thật.
“Đàn ông đàn an mà chẳng mua nổi một bộ quần áo, rác rưởi! Nói chuyện với hạng người như anh, tôi còn thấy buồn nôn nữa kìa!”
Hứa Mỹ Mỹ lùi lại một bước, phẩy tay trước mũi cứ như thể chỗ Tô Thanh Phong đang đứng bốc mùi hôi thối vậy.
“Hứa Uyển Đình, mắt chị mù rồi nên mới tìm một tên rác rưởi như anh ta đúng không. Ở nhà ngoài cái giặt đồ nấu cơm ra anh ta còn biết làm gì?”
Cô ta ra vẻ kiêu ngạo, đổi chủ đề: “Nhìn anh Đông nhà tôi này, quản lý một công ty niêm yết, chưa kể có thân phận mà năng lực cá nhân lại còn vô cùng xuất sắc!”
Hứa Uyển Đình tức đến mức ngực phập phồng, nhưng lại không thể phản bác.
Cô không hận Tô Thanh Phong không có bản lĩnh, nhưng lại thấy rất bực khi bị Hứa Mỹ Mỹ ngồi lên đầu lên cổ.
Lương Đông nở nụ cười rạng rỡ, như thể đang nói với Hứa Uyển Đình rằng đây chính là kết quả khi cô chọn một tên rác rưởi.
“Mắt vợ tôi có tốt hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết ít nhất cô ấy vẫn tốt hơn người bên cạnh anh đây”.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Người nói chính là Tô Thanh Phong.
Người anh nói tất nhiên là Lương Đông.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Thằng vô dụng, anh có ý gì?”
Hứa Mỹ Mỹ lạnh giọng chất vấn.
“Một người bắt cá hai tay mà anh ta vẫn thích được, chẳng lẽ mắt không có vấn đề à? Hay là thích mọc thêm sừng trên đầu?”
Tô Thanh Phong hài hước nói.
Trong chín người sư phụ của anh, Tam sư phụ am hiểu phép thuật Huyền Môn.
Ông ấy không dạy anh gì nhiều, một trong số các loại phép thuật đó có tên là thuật vọng khí.
Vạn vật vạn sự đều mang trên mình một loại “khí” mà người thường không thể nhìn thấy được, ví dụ như tài khí đại diện cho sự phát tài, quan khí đại diện cho việc thăng quan tiến chức, đào khí đại diện cho nhân duyên,…
Chỉ cần nắm giữ thuật vọng khí là có thể nhìn thấy được chúng.
Lúc nãy anh có cẩn thận quan sát, phát hiện trên người Hứa Mỹ Mỹ có hai luồng khí màu hồng.
Luồng khí màu hồng này chính là đào khí, Hứa Mỹ Mỹ có hai luồng chứng tỏ cô ta đang có quan hệ mập mờ với hai người đàn ông cùng lúc.
Đây không phải là bắt cá hai tay sao?
Rõ ràng là một cô ả bắt cá nhiều tay!
Nghe vậy, trên mặt Hứa Mỹ Mỹ hiện lên vẻ hốt hoảng, nhưng cô ta bình tĩnh lại rất nhanh.
Cô ta nổi giận: “Đồ rác rưởi, anh nói tôi bắt cá hai tay? Có tin tôi xé rách miệng anh ra không hả!”
“Oắt con, cậu dám nói bậy bạ, đã nghĩ tới hậu quả chưa đấy?”
Lương Đông đe doạ, ánh mắt như dao.
Hứa Uyển Đình trầm giọng bảo: “Tô Thanh Phong, chuyện gì không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung!”
Cô biết rõ bản tính của Hứa Mỹ Mỹ, hở ra là sẽ đi mách lẻo với bà nội.
Tô Thanh Phong dửng dưng như không, cười nói: “Có đúng như vậy hay không thì anh có thể kiểm tra điện thoại của cô ta, tôi nghe nói nội dung trong điện thoại của mấy người bắt cá nhiều tay phong phú lắm đấy!”
Nhờ thuật vọng khí, anh còn nhìn thấy trên người Hứa Mỹ Mỹ toát ra khí đen, đó là vận xui, nó toả ra từ chiếc điện thoại cô ta đang cầm trong tay.
Nói cách khác, lúc này điện thoại của Hứa Mỹ Mỹ sẽ mang lại xui xẻo cho cô ta.
Kết hợp với tình huống hiện tại, bằng chứng Hứa Mỹ Mỹ bắt cá hai tay chắc chắn nằm trong điện thoại của cô ta.
“Anh… Anh nói vớ vẩn gì đó hả?”
Mí mắt Hứa Mỹ Mỹ giật liên hồi, khó lòng nào che giấu được vẻ bối rối trên mặt mình.
Dù thế nào cô ta cũng không thể hiểu vì sao Tô Thanh Phong lại biết được bí mật của cô ta.
Cô ta không có tài cán gì, chỉ giỏi dụ dỗ mấy tên ngốc là hay, bởi vậy cô ta không thể treo cổ trên một cái cây là Lương Đông thôi được, mà còn ngấm ngầm có dự bị.
Nhưng cô ta có nói với ai về chuyện này đâu!
Phản ứng của cô ta đều bị mọi người nhìn thấy hết.
Hứa Uyển Đình tỏ vẻ kì lạ.
Có khi nào những gì Tô Thanh Phong nói là thật không?
“Ting!”
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Mỹ Mỹ phát ra tiếng thông báo tin nhắn.
“Anh bạn trai khác của cô nhắn tin cho cô chứ gì!”
Tô Thanh Phong cười nhạo.
“Đưa điện thoại cho tôi!”
Lương Đông biến sắc mặt, chìa tay ra.
Anh ta làm vậy chỉ vì đã đâm lao phải theo lao.
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, nếu anh ta không làm như vậy thì có khác nào tự thừa nhận không?
“Anh Đông, em thật lòng với anh mà, lẽ nào anh không tin em?”
Mắt Hứa Mỹ Mỹ lập tức trở nên đỏ hoe, cô ta vô thức cất điện thoại vào trong túi xách.
Nhưng Lương Đông đã giật lấy điện thoại của cô ta trước.
Ứng dụng chat trong điện thoại hiện lên một tin nhắn giọng nói, người gửi là lốp xe dự phòng số hai.
Lương Đông sầm mặt mở tin nhắn.
“Cục cưng à, anh nhớ em quá!”
Trong điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông.
Quan trọng nhất là anh ta mở loa ngoài.
Tất cả mọi người đều nghe thấy.