• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba cái tát liên tiếp đánh thật mạnh vào mặt Hứa Minh Vũ.

Hứa Minh Vũ ngã lăn ra đất, mặt sưng phù như đầu heo, trong miệng còn phun ra mấy chiếc răng dính máu.

Tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh này.

Ai cũng không ngờ tên ở rể bất tài Tô Thanh Phong này lại đột nhiên ra tay.

Tô Thanh Phong của trước đây là một người bị đánh không đánh trả, mắng không cãi lạ cơ mà!

Bao gồm cả Hứa Uyển Đình cũng khiếp sợ không nói nên lời.

Cô không ngờ Tô Thanh Phong sẽ giúp mình trong tình huống này, hơn nữa anh còn ra tay đánh Hứa Minh Vũ.

“Uyển Đình, từ nay về sau, anh sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em nữa!”

Trong đầu cô tự động nhảy ra câu nói mà Tô Thanh Phong đã nói với cô tối qua.

Anh nghiêm túc ư?

“Phản rồi, phản rồi, cái thằng rể rác rưởi cậu cắn ngược lại chủ rồi!”

Bà cụ đứng bật dậy, nghiêm nghị quát.

“Tô Thanh Phong, mày dám đánh tao á, tao sẽ giết mày! Không ai cứu được mày đâu!”

Hứa Minh Vũ từ dưới đất bò dậy, vô cùng tức giận.

Nhưng Tô Thanh Phong lại giơ tay bóp cổ anh ta, nhấc anh ta lên: “Xin lỗi Uyển Đình!”

“Xin lỗi bà mẹ mày!”

Hứa Minh Vũ liều mạng giãy giụa.

“Thằng ăn hại này còn dám hành hung nữa!”

“Người đâu, người đâu, bắt thằng khốn này lại cho tôi!”

Cuối cùng bà cụ không còn giữ được bình tĩnh như trước nữa, hét lên thật to.

Một lát sau, một nhóm vệ sĩ nhà họ Hứa đã nghe tiếng gọi chạy vào.

Đây là một nhóm đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng đều là người tập võ.

Vừa đi vào, họ đã lập tức ra tay với Tô Thanh Phong.

Tô Thanh Phong ném Hứa Minh Vũ xuống đất, lao qua đỡ đòn.

“Rầm rầm rầm!”

Một cú đấm hạ gục một người, chưa tới một phút, cả nhóm vệ sĩ này đều đã nằm la liệt dưới đất.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Sao Tô Thanh Phong có thể lợi hại như vậy?

Anh không phải kẻ bất tài ư?

Chẳng lẽ lao động cải tạo trong tù đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc của anh rồi?

Tô Thanh Phong khịt mũi, giẫm chân lên ngực Hứa Minh Vũ: “Xin lỗi đi!”

Hứa Minh Vũ đau đớn rên một tiếng.

Thấy cháu trai bị đau, lòng bà cụ Hứa nóng như lửa đốt, bà ta chống gậy bước nhanh qua.

“Không được động vào cháu trai tôi, thả nó ra!”

Bà ta giơ gậy lên định đánh Tô Thanh Phong.

Tô Thanh Phong đưa tay qua chộp lấy cây gậy, hơi dùng sức bẻ một phát.

“Cạch!”

Cây gậy đầu rồng bị gãy làm hai.

Bà cụ run lên, cuống quýt lùi về sau hai bước, không nói nên lời.

“Tôi bảo anh… xin lỗi!”

Ánh mắt của Tô Thanh Phong lạnh như băng, anh giẫm mạnh hơn.

“Tao…”

Hứa Minh Vũ vẫn còn muốn chống cự, nhưng khi va phải ánh mắt của Tô Thanh Phong, anh ta rùng mình như thể bị rơi vào hầm băng.

Đó là ánh mắt giết người!

Anh ta cảm giác Tô Thanh Phong muốn giết mình!

Trong lúc sợ hãi, anh ta vội vàng xin lỗi Hứa Uyển Đình: “Em họ, anh xin lỗi, anh sai rồi! Những lời anh nói vừa rồi chỉ là bịa đặt thôi!”

Hứa Uyển Đình nghệch mặt ra, có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Cô không thể ngờ được Hứa Minh Vũ lại xin lỗi mình!

Thấy đối phương nói xin lỗi, Tô Thanh Phong mới chịu thả chân ra với vẻ mặt vô cảm.

Hứa Minh Vũ há to miệng thở hổn hển, đứng dậy đi tới bên cạnh bà cụ Hứa, ấm ức nói: “Bà nội, bà phải đòi lại công bằng cho cháu!”

“Minh Vũ, cháu yên tâm, hôm nay bà sẽ không bỏ qua cho thằng điên này!”

Bà cụ Hứa đau lòng nhìn cháu trai của mình, quát: “Báo cảnh sát cho tôi, gọi cảnh sát tới! Tôi phải kiện thằng điên này tội cố tình làm người khác bị thương, cho cậu ta ngồi tù cả đời mới được!”

Bà ta lại nhìn sang gia đình Hứa Uyển Đình: “Cả bọn mày nữa! Tô Thanh Phong do bọn mày dẫn về, bọn mày cũng phải chịu trách nhiệm! Tao sẽ đuổi cả nhà bọn mày ra khỏi nhà họ Hứa!”

Bà ta vừa dứt lời, cả gia đình Hứa Uyển Đình đều biến sắc mặt.

“Bà cụ, lúc cháu trai bà tự tiện bôi nhọ Uyển Đình, bà thờ ơ. Bây giờ tôi dạy dỗ cháu trai bà, bà lại muốn quản, bà bị mù rồi à?”

“Hay nhà họ Hứa chỉ có mỗi Hứa Minh Vũ là con người, những người còn lại đều không phải con người?”

Tô Thanh Phong lạnh lùng chất vấn.

“Cậu…”

Bà cụ Hứa tức tối trong lòng nhưng lại không thể phản bác.

“Tô Thanh Phong, cái thằng hỗn xược này, còn dám cãi lời bà cụ nữa à! Mau dập đầu xin lỗi bà cụ rồi xin bà ấy tha cho đi chứ?”

Lúc này Lưu Lan không đứng yên được nữa, phẫn nộ quát.

Vừa rồi bà cụ nói là muốn đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Hứa.

Tô Thanh Phong ra mặt giúp con gái, bà ấy rất cảm động, nhưng nếu phải gánh chịu hậu quả là cả gia đình bị trục xuất khỏi nhà họ Hứa, bà ấy lại không muốn.

“Đúng đó, bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể cân nhắc không trục xuất nhà cô ra khỏi gia tộc!”

Bà cụ chớp thời cơ bước xuống, nói.

Tô Thanh Phong đứng thẳng lưng như cây lao, không đếm xỉa tới họ.

“Uyển Đình, mau bảo Tô Thanh Phong xin lỗi đi! Nhanh lên! Nếu không cả gia đình chúng ta sẽ xong đời mất”.

Vì không còn cách nào khác, Lưu Lan đành phải bảo Hứa Uyển Đình đi khuyên.

“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa, chuyện này không phải lỗi của chúng ta, con sẽ không bắt Tô Thanh Phong làm vậy đâu”.

Hứa Uyển Đình trả lời với thái độ kiên quyết.

Tuy Tô Thanh Phong ra tay hơi nặng, nhưng chung quy vẫn vì ra mặt giúp cô.

Cô sẽ không bao giờ làm ra hành vi qua cầu rút ván này.

Sau đó cô bước đến bên cạnh Tô Thanh Phong, nhỏ giọng nói: “Tô Thanh Phong, anh đi trước đi, để tôi ở đây ứng phó cho!”

Cô sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt đến mức không còn cơ hội cứu vãn.

“Có chuyện gì thì gọi cho anh”.

Tô Thanh Phong gật đầu, quay lưng rời đi.

Nhà họ Hứa không có người nào dám cản.

“Bà nội, trước đây bà từng thiên vị Hứa Minh Vũ vô số lần, cháu đều không so đo, cháu luôn làm theo bất cứ mệnh lệnh nào của bà! Nhưng hôm nay cháu sẽ không tiếp tục như vậy! Là do Hứa Minh Vũ làm sai trước, nếu bà muốn chúng cháu xin lỗi thì phải bắt anh ta xin lỗi trước!”

Sau khi Tô Thanh Phong đi, Hứa Uyển Đình nhìn về phía bà cụ Hứa, nói gằn từng chữ một.

Giọng điệu đanh thép, hùng hồn lý lẽ.

Sắc mặt bà cụ Hứa cực kì u ám.

Tại sao hôm nay đứa cháu rể vô dụng lại dám mạnh miệng cãi lời? Ngay cả đứa cháu gái thường ngày bà ta nói gì đều nghe nấy cũng không chịu nghe lời?

Đúng lúc này, mấy vị khách không mời mà đến bước vào trong phòng khách nhà họ Hứa.

Dẫn đầu là một thanh niên có nét mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.

Theo sau anh ta là mấy tên vệ sĩ mặc vest đeo kính râm.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Hứa đều đổ dồn vào họ.

“Là cậu cả nhà họ Tống, Tống Cương!”

Có người vừa nhìn đã nhận ra anh ta.

Nhà họ Tống, đó là gia tộc lớn ở Giang Thành, không phải gia tộc hạng ba như nhà họ Hứa có thể so sánh.

Chỉ là nhà họ Hứa không có quan hệ gì với nhà họ Tống, sao tự nhiên cậu cả nhà họ Tống lại tới thăm nhà họ Hứa?

Rất nhiều người cảm thấy thắc mắc.

“Cậu chủ nhà họ Tống, không biết cậu đột ngột đến thăm nhà họ Hứa là có việc gì không?”

Sắc mặt bà cụ Hứa lập tức trở lại bình thường, bà ta khách sáo hỏi.

Tống Cương mỉm cười, chậm rãi đáp: “Tôi tới nhà họ Hứa là để xin lỗi Tô Thanh Phong”.

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người nhà họ Hứa đều ngây ra như phỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK