Bốn người đàn ông khí thế phi phàm sau lưng Tống Thượng Thiên nhìn Tô Thanh Phong bằng ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi nhận được lệnh của Tống Thượng Thiên, một người đàn ông cao gầy trong đó hờ hững nói: “Đối phó với cậu ta, một mình tôi là đủ!”
Trong mắt gã ta tràn đầy sự tự tin.
Dù Tô Thanh Phong đã đánh ngã mấy chục người bình thường, nhưng đối với bọn họ thì đây cũng là chuyện rất dễ dàng.
Đặc biệt là bọn họ từng trải qua vô số lần chém giết sinh tử, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú.
Nên muốn đối phó với một người trẻ tuổi, chỉ cần một người trong bọn họ là đủ!
“Chú Vương! Đánh nó đi, bắt nó lại cho cháu, cháu muốn nó cảm nhận cái gì gọi là tuyệt vọng!”
Tống Cương đứng thẳng người dậy, đứng một bên cắn răng nghiến lợi quát.
“Yên tâm! Sẽ bắt được cậu ta trong vòng ba chiêu!”
Người đàn ông họ Vương giơ ba ngón tay ra, coi trời bằng vung.
Vừa dứt lời, gã ta cũng ra tay nhanh như chớp, biến chưởng thành vuốt, giơ tay muốn bắt lấy cánh tay Tô Thanh Phong.
“Cút!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng quát một tiếng, đánh một chưởng về phía đối phương.
“Còn dám phản kháng à!”
Người đàn ông họ Vương hừ lạnh, tăng nhanh tốc độ tay.
Nhưng tốc độ của Tô Thanh Phong còn nhanh hơn cả gã ta, khiến sắc mặt người đàn ông họ Vương thay đổi.
“Ầm!”
Ngay sau đó, người đàn ông họ Vương bị đánh bay, đập thẳng lên vách tường trong phòng khách.
Mọi người xung quanh lập tức tỏ vẻ khiếp sợ.
Sao thực lực của người này có thể mạnh như thế?
Người đàn ông họ Vương bò dậy từ dưới đất, khoé miệng có máu chảy xuống, nét mặt trở nên nặng nề: “Thằng nhóc này hơi kỳ lạ, chúng ta cùng xông lên đi!”
Ba người đàn ông còn lại đồng loạt gật đầu, nhanh chóng chia thành bốn hướng tấn công Tô Thanh Phong.
Lần này bọn họ không dám khinh thường chút nào, đều sử dụng mười phần thực lực.
Chiêu thức mạnh mẽ, khí thế hùng hậu.
Thậm chí nơi nắm đấm đi qua còn xuất hiện cả kình khí.
Nhưng sắc mặt Tô Thanh Phong vẫn rất hờ hững, anh giẫm nhẹ mũi chân, người bay lên trời.
Tô Thanh Phong thực hiện một cú đá móc với bốn người trước mặt.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Bốn âm thanh liên tiếp vang lên, bốn người không có khả năng phản kháng, tất cả đều bắn ra ngoài như đạn đại bác rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
Một chiêu!
Chỉ với một chiêu!
Tống Thượng Thiên và Tống Cương đều trợn to mắt, há hốc mồm.
Trong lòng bọn họ có một cơn sóng dâng trào.
Những người này đều là binh vương giãi ngũ, từng là vương giả trong các lính đánh thuê, làm không biết bao nhiêu chuyện chấn động đất trời!
Đương nhiên thực lực vô cùng rõ ràng!
Nhưng bọn họ lại bị một tên ở rể vô cùng bình thường là Tô Thanh Phong đánh gục với một chiêu!
Giờ phút này, sự tự tin của bọn họ lúc vừa đến đều tan biến.
“Cộp, cộp…”
Tiếng bước chân của Tô Thanh Phong vang lên, anh từng bước đi về phía Tống Cương.
Tiếng bước chân này vang vọng bên tai Tống Cương tựa như bùa đòi mạng.
“Mày… đừng có tới đây, đừng có tới đây!”
Tống Cương tỏ vẻ sợ hãi, không nhịn được lùi về phía sau.
“Không phải mày muốn cho tao biết trời cao đất dày à?”
Tô Thanh Phong túm lấy cổ áo Tống Cương, xách anh ta dậy: “Bây giờ nói tao nghe xem cái gì là trời cao đất dày?”
Tống Cương đen mặt, khó chịu đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Trong lòng thầm thấy hối hận, anh ta không nên nói ra lời cảnh cáo này.
“Buông con trai tôi ra, cậu muốn gì tôi đều đồng ý với cậu!”
Thấy con trai gặp nguy hiểm, Tống Thượng Thiên chỉ có thể lên tiếng thoả hiệp.
Tô Thanh Phong ném Tống Cương xuống đất, tính toán thời gian, thời hạn bảy ngày còn lại năm ngày cuối cùng.
“Tôi muốn ông đưa Tống Cương đến sở tuần tra đầu thú trong vòng năm ngày, nói rõ chân tướng ba năm trước, ngoài ra còn phải bồi thường cho Hứa Uyển Đình!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tống Thượng Thiên thay đổi không ngừng, một lúc lâu sau ông ta mới cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với cậu!”
Tô Thanh Phong nhìn Tống Cương, trong mắt thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.
Sau đó, trong tay anh có ánh bạc loé lên, một cây ngân châm đâm vào trong cơ thể Tống Cương.
Kim vạn kiến phệ tâm!
Mỗi tối đều sẽ phát tác một lần, người bị ghim kim này sẽ đau đớn như bị chục nghìn con kiến cắn vào tim.
Tuy không chết nhưng lại có thể khiến người ta sống không bằng chết, tựa như hình phạt tàn khốc nhất thế gian.
“Mày… Mày vừa làm gì tao?”
Tống Cương cảm nhận được, anh ta ngơ ngác hỏi.
“Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ thôi, sau khi hoàn thành chuyện tao nói, tao sẽ giải trừ nó cho mày”.
Tô Thanh Phong cười sâu xa, xoay người rời đi.
“Bố, bố thật sự đồng ý với nó sao?”
Sau khi bóng dáng Tô Thanh Phong hoàn toàn biến mất, Tống Cương vội nói: “Một khi sự thật bị vạch trần, con chẳng những phải ngồi tù mà chắc chắn Chu Nguyên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tống của chúng ta!”
“Bố đồng ý với cậu ta cái gì! Đó chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi, nếu khi nãy không làm thế thì cái mạng nhỏ này của con cũng không còn rồi!”
Tống Thượng Thiên hừ lạnh, cất lời.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Khi nãy nó còn giở thủ đoạn gì đó trên người con ấy!”
Tống Cương vội hỏi.
“Đương nhiên là rửa sạch mối nhục hôm nay! Con quên chú hai của con rồi à? Từ khi con còn bé chú hai đã đến núi Thanh Thành tu hành võ đạo, một năm trước chú hai gửi tin cho bố nói chú ấy đã trở thành võ giả vô cùng cường đại trong truyền thuyết rồi!”
Tống Thượng Thiên tỏ vẻ vô cùng tự tin: “Tô Thanh Phong có mạnh đến mấy cũng chỉ là một người bình thường, chắc chắn không thể là đối thủ của một võ giả được!”
“Bố sẽ lập tức gửi tin cho chú hai của con, bảo chú ấy về giết chết tên khốn kiếp này!”
“Còn về thủ đoạn mà cậu ta nói có lẽ chỉ là hù doạ con thôi, nhưng cũng không nên xem thường, lát nữa đến bệnh viện kiểm tra!”
Nghe thấy thế, Tống Cương rất mừng: “Vâng!”
…
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tống.
Hứa Cường nóng nảy chờ đợi, thi thoảng đưa tay xem đồng hồ.
Tính toán thời gian, có lẽ Tô Thanh Phong cũng nên bị giết chết ném ra ngoài rồi chứ nhỉ!
Khi nãy anh ta còn thấy gia chủ nhà họ Tống dẫn người đến.
Tô Thanh Phong chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này cửa nhà họ Tống có tiếng động, Hứa Cường vội vàng đưa mắt nhìn sang.
“Két!”
Cửa mở, một bóng người chậm rãi đi ra.
Hứa Cường nhất thời ngây người.
Sao có thể!
Sao Tô Thanh Phong có thể đi ra trong yên ổn được?
Hoàn toàn khác với dự đoán của anh ta!
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
“Đưa tôi về!”
Vào lúc anh ta đang cảm thấy rất khó hiểu thì Tô Thanh Phong đã lên xe.
“Được… Được”.
Đầu óc Hứa Cường trống rỗng, anh ta khởi động xe.
Trên đường đi, anh ta hít sâu một hơi, không nhịn được hỏi: “Sao cậu… có thể ra ngoài được vậy?”
“Thì đi ra thôi”.
Tô Thanh Phong đáp.
“…”
Hứa Cường nhất thời cứng họng, tiếp tục nói: “Tôi hỏi cậu làm sao có thể yên ổn đi ra ngoài?”
“Tôi đàm phán với Tống Cương xong rồi”.
Tô Thanh Phong trả lời qua loa.
Xe chạy nhanh, cuối cùng dừng lại trước cổng nhà họ Hứa.
Hứa Cường thả Tô Thanh Phong xuống rồi vội vã chạy tới nhà tổ, muốn truyền tin tức này cho mọi người.
Hứa Uyển Đình và Lưu Lan ngồi cùng nhau trong phòng khách, lo lắng chờ đợi kết quả.
Thấy Tô Thanh Phong đi vào, hai người đồng thời sửng sốt.
Hứa Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cuối cùng Tô Thanh Phong cũng bình an trở về.
“Quả nhiên Lăng Phong không nói dối, thật sự đã giải quyết được mối nguy của nhà họ Hứa lần này rồi!”
“Nhưng chắc chắn là Lăng Phong đã phải trả giá gì đó mới cứu được tên vô dụng là cậu, đúng là không đáng!”
Đầu tiên là Lưu Lan vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lạnh lùng châm chọc Tô Thanh Phong.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong nhíu mày.
Anh hơi ngạc nhiên vì lời nói của Lưu Lan.
Sau đó, Lưu Lan lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lý Lăng Phong.
Bà ấy còn cố ý mở loa ngoài, muốn khiến Tô Thanh Phong khó chịu.
“Dì, cháu xin lỗi…”
Điện thoại vừa kết nối, Lý Lăng Phong đã áy náy nói.
Nhưng anh ta còn chưa nói hết đã bị Lưu Lan ngắt lời: “Lăng Phong, cháu xin lỗi cái gì chứ, cháu đã cứu nhà họ Hứa của dì rồi, còn tiện thể cứu cả tên vô dụng Tô Thanh Phong kia, dì cảm ơn còn không kịp!”
Lý Lăng Phong bối rối.
Tô Thanh Phong không bị sao cả?
Anh ta vốn cứ tưởng Lưu Lan gọi điện thoại cho mình là vì nhận được tin Tô Thanh Phong đã chết, muốn hỏi chi tiết việc trao đổi với nhà họ Tống.
Nhưng anh ta không ngờ Tô Thanh Phong lại trở về.
Lý Lăng Phong phản ứng rất nhanh, lập tức sửa lời: “Tô Thanh Phong không sao thì tốt! Dì cũng không cần khách sáo thế đâu, Uyển Đình đã lên tiếng, dù có liều mạng cháu cũng nhất định phải làm được”.
Anh ta cho rằng chắc chắn là nhà họ Tống nhân từ tha mạng cho Tô Thanh Phong.
Nhưng người nhà họ Hứa lại không biết, cho nên anh ta bèn ôm hết công lao vào mình.
“Được, ngày mai đến nhà dì ăn cơm, dì muốn cảm ơn cháu trực tiếp!”
Lưu Lan cúp điện thoại, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, rõ ràng là rất hài lòng về Lý Lăng Phong.
“Mẹ, mẹ đừng để anh ta lừa, Lý Lăng Phong chẳng giúp đỡ gì cả”.
Lúc này có một giọng nói vang lên.
Người nói chuyện đương nhiên là Tô Thanh Phong.
Cuối cùng lúc này anh cũng đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt trở nên lạnh như băng.