Thậm chí mọi người còn chưa nhìn thấy Tô Thanh Phong ra tay như thế nào, cả đám đàn ông hung hãn này đã bị hạ gục!
Vương Tịch Nguyệt há miệng, không nói nên lời.
Tô Định Tây cũng đứng đực ra tại chỗ.
Tô Thanh Phong lợi hại như vậy từ khi nào thế?
Con ngươi của Trương Mãnh và tổng giám đốc Vương co rụt, họ không thể tin được.
Thằng nhóc trông có vẻ bình thường này là một người tập võ ư?
Họ biết mình đã đụng phải kẻ khó chơi.
Căng thẳng, sợ hãi!
“Mày vừa nói muốn làm gì em gái tao?”
Tô Thanh Phong đi tới trước mặt tổng giám đốc Vương, giơ tay vỗ vào mặt anh ta.
“Tôi… Tôi sai rồi, tôi xin lỗi em gái cậu, được chưa?”
Tổng giám đốc Vương biết người trước mặt mình không dễ chơi, bèn vội nhận lỗi, nói với Tô Định Tây: “Em gái à, anh xin lỗi nhé!”
“Chỉ nói xin lỗi thôi vẫn chưa đủ! Tao muốn một bàn tay của mày!”
Tô Thanh Phong lạnh nhạt nói.
Tổng giám đốc Vương thay đổi sắc mặt.
Anh ta không ngờ mình đã chủ động cúi đầu, đối phương vẫn không chịu buông tha cho anh ta, thế là anh ta nhanh chóng nhìn về phía Trương Mãnh với ánh mắt cầu cứu.
Trương Mãnh sầm mặt nói: “Cậu có hơi quá đáng rồi đấy! Tổng giám đốc Vương đã xin lỗi rồi, coi như xong đi! Người đứng sau lưng tôi có máu mặt lắm, không phải người cậu có thể đắc tội đâu!”
“Người có máu mặt?”
Tô Thanh Phong cười nhạo: “Được, anh tiếp tục gọi người đi! Hôm nay tôi phải lấy bàn tay của tên mập này cho bằng được!”
“Cậu cứ chờ đó!”
Gã ta lập tức gọi điện thoại: “Anh Dũng, có người gây sự ở chỗ em, anh qua đây xử lí giúp em với!”
Sau khi cúp máy, Trương Mãnh lộ ra vẻ châm chọc, nói với Tô Thanh Phong: “Oắt con, bảo tôi gọi người chắc chắn sẽ là chuyện mà cậu hối hận nhất trong đời!”
“Lát nữa anh Dũng tới thì cậu chết chắc!”
Anh Dũng trong lời gã ta là tâm phúc của sếp đứng sau lưng gã ta, cũng như phụ trách bảo vệ an toàn cho sếp.
Anh ta có mấy chục cấp dưới là vệ sĩ có tố chất cực cao, những người này đều là người tập võ.
Dù Tô Thanh Phong giỏi đánh nhau tới đâu cũng không thể là đối thủ của những người này được.
Nghe vậy, Tô Thanh Phong tỏ ra thờ ơ, không thèm trả lời.
Tô Định Tây thấy anh trai bảo vệ mình như vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Cùng với đó là nỗi lo lắng tột cùng.
Nếu đối phương đã dám nói hùng hồn như vậy, chắc hẳn sẽ mời đến nhân vật lợi hại hơn nữa.
Chỉ một lát sau, lại có một nhóm người đến karaoke Mộng Huyễn.
Người cầm đầu chính là Ngô Dũng.
Theo sau anh ta là một nhóm người đàn ông to lớn có khí thế bất phàm.
“Anh Dũng, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Trương Mãnh mừng rỡ, vội vàng đi qua đón.
“Cả Giang Thành đều biết cậu là người của tổng giám đốc Chu, ai còn dám gây sự ở chỗ cậu thế?”
Ngô Dũng lạnh lùng hỏi.
“Là cậu ta!”
Trương Mãnh chỉ vào Tô Thanh Phong, sau đó cười khẩy như thể đang nói là ranh con mày chết chắc rồi!
“Tôi đã xin lỗi cậu rồi mà cậu không chịu bỏ qua! Cục diện này đều do cậu tự tạo ra cả!”
Tổng giám đốc Vương cũng cười mỉa mai với Tô Thanh Phong.
Tô Định Tây và Vương Tịch Nguyệt đều bị khí thế của Ngô Dũng doạ sợ, cả hai người lo lắng nhìn Ngô Dũng.
Ngô Dũng nhìn theo hướng tay chỉ của Trương Mãnh, ngay sau đó anh ta ngây người.
Anh ta mới gặp Tô Thanh Phong mấy tiếng trước, sao có thể không nhận ra anh?
Anh ta không ngờ người gây sự này lại là Tô Thanh Phong!
“Chát!”
Ngô Dũng tát một phát vào mặt Trương Mãnh, mắng: “Thứ ăn hại, cậu gây ra hoạ lớn rồi đấy!”
“Anh Dũng, sao lại đánh em? Em làm sao ạ?”
Trương Mãnh đơ mặt.
Ngô Dũng không rảnh giải thích, bước nhanh tới bên cạnh Tô Thanh Phong, kính cẩn gọi: “Cậu Tô!”
Anh ta biết đối phương là người có thể chữa khỏi bệnh cho con gái ông chủ, rất được ông chủ coi trọng.
Nếu vì cấp dưới đắc tội đối phương dẫn đến con gái ông chủ không được chữa trị, trách nhiệm này ai gánh nổi?
Giờ phút này, cả căn phòng lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Sao có thể?
Sao Ngô Dũng lại gọi Tô Thanh Phong là cậu Tô?
Vương Tịch Nguyệt kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm.
Kể cả Chu Uy và Lý Hoành đang nằm dưới đất cũng như vậy.
Họ đều biết Tô Thanh Phong chỉ là một tên tội phạm hiếp dâm vừa mới ra tù, loại người này thậm chí còn chẳng bằng người bình thường, sao có thể được Ngô Dũng gọi là cậu Tô?
Hơn nữa, trông Ngô Dũng có vẻ rất tôn trọng.
Có nhận lầm người không thế?
Tô Định Tây cũng tỏ vẻ rất khó hiểu.
“Người của các anh được lắm, bắt nạt cả em gái tôi luôn!”
Tô Thanh Phong bình tĩnh nói.
Nghe vậy, trên lưng Ngô Dũng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta phẫn nộ quát: “Trương Mãnh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trương Mãnh chưa bao giờ thấy Ngô Dũng tức giận đến vậy, bèn nhanh chóng thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
Sau khi nghe xong, Ngô Dũng cũng biết được đầu đuôi câu chuyện, anh ta rất muốn giết Trương Mãnh luôn cho rồi.
Chuyện này đúng là lỗi của họ.
Cho dù ba người nhóm Đỗ Quân đánh khách hàng thì đáng lẽ phải gây sự với Đỗ Quân, không nên liên luỵ đến em gái của cậu Tô chứ!
“Thằng khốn này, quỳ xuống xin lỗi cậu Tô mau!”
Ngô Dũng lại đánh một phát thật mạnh lên người Trương Mãnh.
Trương Mãnh không dám chần chừ, lập tức quỳ xuống xin lỗi: “Cậu Tô, tôi sai rồi!”
Tô Thanh Phong không quan tâm, chỉ liếc nhìn tổng giám đốc Vương: “Tôi nói, tôi muốn lấy một bàn tay của anh ta!”
Trong lòng tổng giám đốc Vương đã vô cùng sợ hãi.
Anh ta biết, người mà đến cả Ngô Dũng cũng phải đối xử khách sáo như vậy, chỉ e là địa vị không phải lớn bình thường.
Bây giờ nghe thấy lời Tô Thanh Phong, anh ta liền quỳ phịch xuống đất xin tha: “Cậu Tô, xin cậu hãy bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi đi mà…”
Nhưng Tô Thanh Phong lại không hề dao động.
“Chặt một bàn tay của cậu ta!”
Ngô Dũng lạnh lùng ra lệnh.
Một khách hàng nhỏ so sánh với Tô Thanh Phong, đương nhiên không đáng kể gì.
Ngay sau đó, hai người đàn ông đi tới, không để ý tới sự chống cự của tổng giám đốc Vương, thẳng thừng chặt một tay của anh ta.
Tiếng hét thảm thiết vang khắp phòng.
“Định Tây, đi thôi”.
Sau đó Tô Thanh Phong kéo Tô Định Tây còn đang ngẩn người đi ra ngoài.
Khi Tô Thanh Phong ra khỏi quán karaoke, ba người nhóm Vương Tịch Nguyệt cũng đi ra theo.
Có Tô Thanh Phong ở đây, tất nhiên đám Ngô Dũng sẽ không ngăn cản nữa.
Lúc này ánh mắt Vương Tịch Nguyệt, Chu Uy và Lý Hoành nhìn Tô Thanh Phong đã thay đổi, hàm chứa cảm giác e sợ.
Họ hoàn toàn không ngờ người mà họ đều coi thường này lại có bản lĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn cứu được bọn họ.
Ngược lại, Đỗ Quân được họ sùng bái lại bỏ chạy như một con chó, không hề để ý tới sự sống chết của họ.
Tô Định Tây nhìn Tô Thanh Phong với vẻ mặt đầy phức tạp, không biết phải nói gì.
Suy cho cùng, người bị cô ấy hận suốt ba năm trời cũng đã cứu cô ấy vào ngày hôm nay.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới giả vờ lạnh nhạt nói một câu: “Đừng tưởng anh cứu tôi là tôi sẽ tha thứ cho anh! Trừ phi anh chưa từng làm cái chuyện phạm tội phạm pháp kia!”
Rõ ràng câu nói sau cùng không khó nghe cho lắm, vẫn còn nể mặt Tô Thanh Phong.
Nói xong, cô ấy dẫn đám bạn của mình rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của em gái, Tô Thanh Phong hơi bất đắc dĩ, cũng thấy khá vui mừng.
Mặc dù em gái chưa tha thứ cho anh, nhưng chung quy thái độ cũng nhẹ nhàng hơn.
Giờ đây con bé chỉ còn để ý tới tội danh kia của anh thôi.
Cũng may là khoảng cách chân tướng không còn xa nữa!
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Thanh Phong đột nhiên đổ chuông.
Cuộc gọi được kết nối, bên trong phát ra giọng nói nôn nóng sốt ruột của Hứa Uyển Đình: “Tô Thanh Phong, anh đừng trở về nhà họ Hứa, mau rời khỏi Giang Thành đi, càng xa càng tốt!”
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Thanh Phong thầm ngạc nhiên, trầm giọng hỏi.
“Anh đừng hỏi nhiều, đi nhanh lên…”
Hứa Uyển Đình còn chưa nói hết, giọng của mẹ vợ Lưu Lan đã vang lên: “Tô Thanh Phong, nếu cậu còn chút lương tâm thì mau về cho tôi! Nhà họ Hứa tôi bị cậu hại thảm rồi này!”
Tô Thanh Phong lập tức cúp máy, sau đó nhanh chóng đi đến nhà họ Hứa.