Chẳng mấy chốc, cả gia đình bốn người đã ra khỏi nhà, đi đến nhà tổ nhà họ Hứa.
Nhưng trên đường đi, Lưu Lan tỏ thái độ không thân thiện cho lắm với Tô Thanh Phong.
Lúc bước vào nhà tổ nhà họ Hứa, trong phòng khách đã có rất nhiều người đang đứng.
“Mau nhìn kìa, đó không phải Tô Thanh Phong đi tù vì cưỡng hiếp chưa thành công sao? Cậu ta ra tù rồi à!”
“Cậu ta tạo tiếng xấu cho nhà họ Hứa chúng ta, vậy mà Hứa Uyển Đình còn cho cậu ta về nhà!”
“Nồi nào úp vung nấy thôi, tôi thấy cả gia đình này đều không phải người tốt lành gì cả!”
Mọi người đều tỏ ra lạnh nhạt, bàn tán xôn xao không nể nang gì.
“Bà cụ tổ chức hội nghị gia tộc chắc chắn là để hỏi tội! Địa vị của Hứa Uyển Đình vốn đã thấp rồi, có lẽ sau này ở trong mắt bà cụ, cô ta còn chẳng bằng địa vị của một con thú cưng đâu nhỉ?”
Lại có người hả hê nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Nghe thấy những lời khó nghe này, Hứa Uyển Đình không lộ ra biểu cảm gì, nhưng tay cô đã siết lại thật chặt.
Lưu Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Sau đó bà ấy nhìn về phía Tô Thanh Phong bằng ánh mắt căm phẫn.
Theo bà ấy, gia đình bà bị đối xử như vậy đều do Tô Thanh Phong gây ra.
Tô Thanh Phong đưa mắt nhìn về phía nhóm người vừa nói kia, phát hiện người cười vui vẻ nhất là Hứa Mỹ Mỹ và bạn trai cô ta, Lương Đông.
Anh bước thẳng tới gần hai người họ.
“Tô Thanh Phong, sao nào? Chúng tôi nói không đúng hả? Anh giận rồi à? Muốn đánh chúng tôi?”
Hứa Mỹ Mỹ cười khẩy.
Tô Thanh Phong lắc đầu, nhìn về phía Lương Đông: “Tôi chỉ tò mò trên đầu anh đã mọc đầy sừng, sao anh còn quen cô ta thôi?”
“Thằng rác rưởi, cậu nói bậy bạ gì đó? Ai mọc đầy sừng hả?”
Lương Đông nổi giận.
“Tô Thanh Phong, anh muốn bôi nhọ tôi nữa à! Câm miệng lại cho tôi!”
Hứa Mỹ Mỹ cũng sốt ruột quát.
Hôm qua cô ta đã hao tâm tổn sức lắm mới lừa gạt được Lương Đông.
Giờ Tô Thanh Phong lại lôi chuyện này ra, cô ta rất sợ Lương Đông nổi giận chia tay với cô ta.
Hơn nữa đang có rất nhiều người nhà họ Hứa ở đây, chuyện này bị lộ ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của cô ta.
“Chị Mỹ Mỹ, đầu mọc sừng gì thế ạ?”
Câu nói của Tô Thanh Phong khơi dậy lòng hiếu kì của mọi người, ai cũng tò mò hỏi.
Hứa Mỹ Mỹ đau đầu, bắt đầu giải thích.
Tô Thanh Phong mỉm cười, đi sang chỗ khác.
“Bà cụ tới rồi!”
Đúng lúc này, mọi người lại trở nên xôn xao.
Bà cụ nhà họ Hứa chống gậy đầu rồng chậm rãi bước vào phòng khách, trông rất tràn trề sức sống.
Bên cạnh bà ta còn có một thanh niên đi theo.
Người này chính là Hứa Minh Vũ.
Bởi vì anh ta mất bố mẹ từ nhỏ, lại còn là đứa cháu trai duy nhất thuộc dòng chính nhà họ Hứa, nên bà cụ yêu thương anh ta hết mực.
Anh ta và Hứa Mỹ Mỹ anh em ruột, con của con trai cả nhà họ Hứa.
Còn Hứa Uyển Đình là con gái của con trai thứ hai nhà họ Hứa.
Hai người bước lại gần chiếc ghế bành ở vị trí chủ toạ trong phòng khách, Hứa Minh Vũ nhanh nhẹn lấy vạt áo lau ghế, cười nịnh: “Bà nội, cháu mời bà ngồi ạ!”
Đứa cháu trai này lúc nào cũng hiểu chuyện như thế!
Bà cụ Hứa tỏ vẻ hài lòng, ngồi xuống.
Mọi người trong phòng khách cũng vội vàng đứng dậy, ngay lập tức yên lặng.
Uy danh của bà cụ Hứa rất cao, cả nhà họ Hứa không có ai là không sợ bà ta cả.
“Uyển Đình, cô ra đây!”
Bà cụ Hứa xụ mặt hỏi: “Tôi hỏi cô, Tô Thanh Phong làm nhà họ Hứa chúng ta bẽ mặt, tại sao cô còn cho cậu ta về nhà? Cô tưởng bà già tôi đây chết rồi hả?”
“Bà nội bớt giận ạ!”
Hứa Uyển Đình đứng ra, nhanh chóng giải thích: “Tội danh cưỡng hiếp bất thành của Tô Thanh Phong có thể không phải là thật. Anh ta đã nói với cháu rồi, lúc trước vì quyết định sai lầm của cháu làm công ty xảy ra vấn đề, đúng lúc có người đến tìm anh ta, yêu cầu anh ta nhận tội thay, thù lao sẽ là giải quyết giúp vấn đề của công ty cháu”.
“Rầm!”
Cây gậy chống đầu rồng của bà cụ Hứa đập mạnh xuống đất: “Vô lý! Chỉ vì lời nói từ một phía của thằng vô dụng này mà cô chịu tin cậu ta, để nhà họ Hứa tiếp tục bị bẽ mặt à?”
“Vậy nên cháu đã cho Tô Thanh Phong thời gian bảy ngày để chứng minh sự trong sạch. Nếu anh ta không chứng minh được, lúc đó cháu đuổi anh ta cũng đâu có muộn ạ!”
Hứa Uyển Đình cố hết sức giải thích.
“Không được!”
Bà cụ Hứa tỏ thái độ kiên quyết: “Tôi ra lệnh cho cô, ngay lập tức ly hôn với cậu ta, đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Hứa!”
Hứa Uyển Đình im lặng nghiến chặt răng.
Cô biết bà nội không hề tin tưởng Tô Thanh Phong.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của bà nội, sự trong sạch của một kẻ vô dụng không quan trọng.
Người nhà họ Hứa đều nở nụ cười mỉa mai, dáng vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lưu Lan nóng lòng sốt ruột, nghĩ thầm trong lòng: “Uyển Đình, con mau làm theo lời của bà cụ đi chứ!”
Một lát sau, Hứa Uyển Đình mới ngẩng đầu lên nhìn bà cụ Hứa: “Bà nội, thứ cho Uyển Đình không thể làm theo lời bà! Ít ra thì bây giờ Tô Thanh Phong vẫn là người nhà họ Hứa, con nghĩ vẫn phải cho anh ta cơ hội chứng minh mình trong sạch!”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không ngờ Hứa Uyển Đình lại dám làm trái mệnh lệnh của bà cụ!
Lưu Lan sốt ruột đến mức sắp nhảy dựng lên.
Bà cụ Hứa sầm mặt lại, đang định lên tiếng thì thấy Hứa Minh Vũ ở bên cạnh đã nói trước: “Hứa Uyển Đình, bà nội đã nể mặt cô rồi, cô đừng có mà không biết điều!”
Anh ta đi từng bước lại gần Hứa Uyển Đình, tiếp tục nói: “Tôi biết, chắc chắn vì cô cảm thấy mấy năm nay bà nội không coi trọng cô nên cô ghi hận trong lòng, muốn chống đối với bà nội!”
“Tôi không có!”
Hứa Uyển Đình giận dữ đáp.
“Cô khỏi cần cãi, Hứa Uyển Đình cô là một đứa ăn cháo đá bát”.
Hứa Minh Vũ cười cợt: “Cô đừng tưởng tôi không biết cái thằng nhà họ Dương kia đang theo đuổi cô, mấy đơn đặt hàng mà công ty chi nhánh cô phụ trách đã ký hợp đồng đều nhờ thằng nhóc đó giúp cô chứ gì!”
“Tôi đoán cô đã lên giường với cậu ta rồi, nếu không thì làm sao mà cậu ta giúp cô được?”
“Cô là một con điếm! Dan díu với thằng khác khi chưa ly hôn, rõ ràng đang bêu xấu thanh danh của nhà họ Hứa!”
Lời anh ta nói ra hệt như một quả bom nặng ký ném vào trong nước.
Cả phòng khách xôn xao.
“Thật sự không ngờ Hứa Uyển Đình lại là người như vậy đấy!”
“Ngoài mặt thanh cao lạnh lùng, bên trong lại là một con điếm ai cũng có thể làm chồng!”
“Loại người này không nên giữ lại nhà họ Hứa chúng ta, nếu không sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm mất hết danh tiếng của nhà họ Hứa đấy!”
Mặc dù họ biết Hứa Minh Vũ đang cố tình bôi nhọ nhưng vẫn dốc hết sức phối hợp anh ta.
Giờ phút này Hứa Uyển Đình tức điên người, nắm chặt hai tay.
“Hứa Minh Vũ, tôi biết anh ghen tị với năng lực của tôi, nhưng anh cũng đâu cần bôi nhọ tôi kiểu đó chứ!”
Cô lại nhìn sang bà cụ Hứa, kích động nói: “Bà nội, cháu muốn Hứa Minh Vũ xin lỗi cháu!”
Nhưng bà ta lại dửng dưng ngồi yên ở đó, không hề muốn trả lời.
Thấy thế, Hứa Uyển Đình bỗng nhiên cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Rất bất lực.
Bà ta vẫn cố ý thiên vị Hứa Minh Vũ!
Trong đám đông, Lưu Lan cũng tức tới mức run rẩy cả người, bà ấy liên tục nháy mắt ra hiệu cho Hứa Chí Quốc ở bên cạnh, hi vọng ông ta có thể nói giúp cho con gái ngay trước mặt bà cụ.
Dù sao bà ấy cũng không có quyền lên tiếng ở nhà họ Hứa, còn Hứa Chí Quốc là con trai ruột của bà cụ Hứa, ít nhất ông ta lên tiếng vẫn có chút tác dụng.
Hứa Chí Quốc định đứng ra, nhưng khi đối diện với ánh mắt của bà cụ Hứa, ông ta lại chột dạ cúi đầu.
“Ông sợ mẹ ông đến vậy à? Ngay cả dũng khí nói giúp cho con gái mình cũng chẳng có sao?”
Lưu Lan thất vọng, nhỏ giọng mắng.
“Vợ à, bà mới nói chuyện với tôi hả?”
Hứa Chí Quốc lại bắt đầu giả điếc.
Hứa Minh Vũ nhìn Hứa Uyển Đình, nở nụ cười rạng rỡ.
Như thể đang nói rằng ở nhà họ Hứa sẽ không có ai đứng ra giúp cô đâu vậy.
Nhưng lúc này, một người đột nhiên đi tới bên cạnh Hứa Minh Vũ.
Chính là Tô Thanh Phong.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, anh giơ tay lên tát thẳng vào mặt Hứa Minh Vũ.
Chát!
“Cái tát này, tôi đánh anh vì không biết giữ mồm giữ miệng, tự ý bôi nhọ người khác!”
Chát!
“Cái tát này, tôi đánh anh vì không nể tình máu mủ ruột rà, bắt nạt em gái mình!”
Chát!
“Cái tát này, tôi đánh anh vì không biết chừng mực, không xứng làm người!”