• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như em nói không phải em, liệu anh sẽ tin chứ?”

Lê Thanh Tuyết thều thào lên tiếng, cô quá mệt mỏi khi chạy theo Từ Thiếu Bạch giải thích rồi. Trong lòng cô phần nào đã đoán được rằng, anh nhất định đứng về phía Thái Hy Tịnh, hơn nữa, hiện giờ, Lê Thanh Tuyết đang cực kỳ sầu não, nên cô lười nói nhiều. Chứng kiến Thái Hy Tịnh hao tâm tốn sức diễn kịch đổ tội cho Lê Thanh Tuyết như vậy đúng thật rất buồn cười.

Dù gì cũng nên khen ngợi cô ta một câu, quả không hổ danh là ảnh hậu trong giới giải trí, trình độ diễn xuất đã đạt đến mức thượng thừa, có thể đổi trắng thay đen được rồi. Thái Hy Tịnh đáng lý ra nên nhận thêm một giải Oscar nữa mới đúng.

Rõ ràng Lê Thanh Tuyết là người bị hại, nhưng Thái Hy Tịnh chỉ trong giây lát đã biến cô thành hung thủ.

Đúng thật là…

Từ Thiếu Bạch nhàn nhạt mở miệng, thái độ dửng dưng: “Làm người khác bị thương thì xin lỗi đi. Còn về việc em dám làm trái lời tôi nói, tôi sẽ tính sổ với em sau. Lê Thanh Tuyết, em đã biết cậy thế bắt nạt người khác rồi đấy! Tự xem lại bản thân mình đi. Đừng để tôi phải ra tay giải quyết thật nặng.”

Lê Thanh Tuyết có chút thất vọng, nhưng cô hoàn toàn chẳng bất ngờ chút nào. Quả nhiên anh đứng về phía Thái Hy Tịnh, nên dù cô có mỏi miệng giải thích thì vẫn chỉ phí công phí sức thôi. Tuy nhiên, chứng kiến Từ Thiếu Bạch nâng niu Thái Hy Tịnh, anh đau lòng khi cô ta bị thương như thế kia, nói không đau lòng thì chính là Lê Thanh Tuyết đang nói dối. Bao nhiêu năm hy sinh cho Từ Thiếu Bạch nhưng vẫn chả thể sánh bằng bạch nguyệt quang sáng ngời rực rỡ trong lòng anh. Thái Hy Tịnh đắc ý, thậm chí cô ta còn tặng cho Lê Thanh Tuyết ánh mắt khiêu khích cùng sự hả hê, người đàn ông đang quan sát vết thương trên tay cô ta làm sao mà thấy được.

Sống mũi Lê Thanh Tuyết cay xè, cô khịt mũi, cất giọng: “Từ Thiếu Bạch, em không làm gì sai, nên sẽ không xin lỗi đâu. Anh chẳng tin cũng được, em hết ý kiến!” Cô vẫn còn chút tôn nghiêm, đâu thể vì Từ Thiếu Bạch mà hủy hoại nốt chứ.

“Lê Thanh Tuyết!!!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, xem ra đã thật sự tức giận rồi. Anh hằn học hỏi: “Gan lớn lắm, bây giờ biết đối nghịch với tôi rồi cơ à? Rốt cuộc em có xin lỗi hay không?”

Mặc cho hốc mắt đỏ hoe, Lê Thanh Tuyết vẫn vô cùng kiên định: “Không!”

Giới hạn cuối cùng của Từ Thiếu Bạch đã triệt để bị phá hủy.

Bọn họ ầm ĩ đến mức nhân viên trong công ty vây kín ở đấy hóng hớt. Biết được chuyện xảy ra, cũng như mối quan hệ giữa Từ Thiếu Bạch và Thái Hy Tịnh cực kỳ tốt, nên ai nấy đều bênh vực cô ta, quay sang trách móc Lê Thanh Tuyết.

“Mặt dày thế! Làm người ta bị thương mà còn ngang ngược như vậy? Thảo nào đến bây giờ cô ta vẫn chưa tìm được chỗ đứng trong showbiz.”

“Người gì vậy trời? Biết điều thì mau xin lỗi đi chứ! Còn cố chấp đứng đấy, Từ tổng cũng dám cãi lại luôn.”

“Lê Thanh Tuyết này đúng là chẳng coi ai ra gì mà!”

“Chúc cô ta flop suốt đời!”

Bên tai hàng ngàn lời chỉ trích, cộng thêm áp lực vô hình mà Từ Thiếu Bạch gây ra, Lê Thanh Tuyết gần như đã bị người ta đẩy vào đường cùng rồi. Toàn thân cô run lên bần bật, sắc mặt nhợt nhạt, cả người chẳng còn sức lực, hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết. Bàn tay cuộn tròn nổi đầy gân xanh, trước mắt bỗng trở nên mờ ảo. Tuy vậy, Lê Thanh Tuyết vẫn nhất quyết không nghe theo Từ Thiếu Bạch.

Bởi, cô đâu có làm gì sai.

Sao phải cúi đầu trước kẻ khác?

Đúng lúc này, trợ lý của Lê Thanh Tuyết trở lại, cô bé trở nên hoang mang, hỏi: “Chị à, ở đây đang có chuyện gì thế? Mọi người vây hết ở kia rồi!”

“Thiếu Bạch, thôi bỏ đi!” Thái Hy Tịnh trong lòng sảng khoái nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bao dung: “Dù sao cô ấy cũng không có cố ý. Hơn nữa, em muốn đi xử lý vết thương trước, chuyện này đợi hôm nào mình ngồi xuống giải quyết, được chứ?”

Nghe thế, Từ Thiếu Bạch mới chịu dừng tay, anh ân cần nói với Thái Hy Tịnh: “Anh dẫn em tới bệnh viện kiểm tra.” Trước khi rời khỏi, người đàn ông buông lời cảnh cáo với Lê Thanh Tuyết: “Còn em, chúng ta chưa xong đâu. Về nhà đóng cửa suy ngẫm cho kỹ rồi đến gặp tôi.”

Mọi người cũng vì thế mà giải tán.

Lê Thanh Tuyết vật vã ngồi phịch xuống ghế, nước mắt không ngừng rơi xuống như mưa.

Cô ý thức được rằng, bây giờ bản thân mình đã hoàn toàn chẳng là cái thá gì cả.

Trông thấy vết thương trên tay Lê Thanh Tuyết, cô trợ lý lo lắng: “Trời ơi chị Lê, sao chị để tay mình như vậy chứ? Để em lấy hộp cứu thương băng bó cho chị.”

“Từ tổng cũng thật là, sao lại vô lý như vậy?” Cô nhóc tức thay cho Lê Thanh Tuyết, miệng liên tục oán trách.

Cái loại đàn ông thối!

Lê Thanh Tuyết bình tĩnh nói: “Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa. Kịch bản chị bảo em mang đến đâu rồi? Với cả em làm gì mà đi lâu thế?”

“Đây chị!” Trợ lý nhanh chóng đưa đồ mà Lê Thanh Tuyết cần cho cô, giải thích: “Em chạy đi mua cho chị ít thức ăn thôi, cả ngày nay chị chưa ăn gì rồi.” Nhắc đến kịch bản, cô nhóc hí hửng: “Bật mí với chị, đạo diễn có ý muốn chị vào vai chính đấy. Chị Lê à, chúc mừng chị, sắp được diễn vai nữ chính đầu tiên trong cuộc đời rồi.”

Lê Thanh Tuyết ngạc nhiên tột độ, cô nhướng mày: “Em nói thật?”

“Đương nhiên rồi!” Cô bé gật đầu lia lịa.

Lê Thanh Tuyết vui mừng nghiên cứu kịch bản, nỗi buồn cũng vì thế mà vơi bớt. Nội dung phim khá hợp ý cô, nếu đạo diễn đã ngỏ ý thì Lê Thanh Tuyết chẳng có gì để mà từ chối cả. Bao nhiêu nỗ lực đã được đền đáp rồi.

Tuy nhiên, vui mừng chưa được lâu, biến cố đã ập đến.

Khi Lê Thanh Tuyết đang nghỉ ngơi ở nhà, người đại diện gọi điện thông báo cho cô, video cô và Thái Hy Tịnh tranh chấp đã bị kẻ nào đó đăng lên mạng rồi. Đã thế đoạn phim còn bị cắt ghép, chỉ có đoạn Lê Thanh Tuyết làm Thái Hy Tịnh bị thương. Một chậu nước bẩn bất chợt từ trên trời rơi xuống người cô, người phụ nữ kia đông fan, nên hiện giờ trên Weibo đều là những lời mắng chửi Lê Thanh Tuyết.

Cái thứ gì đâu, làm người ta bị thương mà da mặt dày thế? Thái Hy Tịnh rõ ràng đối xử với cô ta rất tốt mà.

Đây là ai nhỉ? Người trong giới giải trí đúng chứ? Cô ta hình như là diễn viên, nhưng tôi chẳng thể nào nhớ được.

Dù cô ta có là ai đi chăng nữa, nhưng dám làm Tịnh Tịnh nhà tôi bị thương, cô ta nhất định không xong đâu. Tôi phải đòi lại công bằng cho Tịnh Tịnh.

Đúng đấy. Tịnh Tịnh hiền lành, nhưng fandom chúng tôi chẳng hiền đâu nhá. Kẻ làm chị bé bị bỏng, tôi mà gặp lần nào thì đánh lần đó.

Mau tẩy chay cô ta đi. Để loại người này ở trong showbiz thì sau này idol những nhà khác sẽ là người chịu đấy.

Thương cho Tịnh Tịnh. Giúp người ta hết mình, người ta đáp trả hết hồn.

Từ tổng đâu rồi, mau ra đòi công bằng cho vợ anh đi chứ!

Đúng đấy, Từ tổng mà ra tay, cô ta chắc chắn sẽ bị phong sát.

Lê Thanh Tuyết chịu đả kích không nhẹ, cô muốn lên tiếng giải thích, nhưng quản lý yêu cầu cô giữ im lặng, để cho mọi chuyện tự động lắng xuống. Nhưng theo tình hình hiện tại, Thái Hy Tịnh làm gì dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Cô ta mua một đống thủy quân để chèn ép Lê Thanh Tuyết cơ mà. Trong những lúc như này người con gái chỉ cô đơn lẻ loi một mình, chẳng ai bên cạnh để Lê Thanh Tuyết dựa vào.

May thay, khi trợ lý thông báo một tin đã xoa dịu tinh thần cô: “Chị Lê, đạo diễn bộ phim kia nói cuối tuần muốn gặp mặt chị, nếu được thì ông ấy sẽ ký hợp đồng luôn, chị hãy tươi lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK