“Chân Chân… em tìm Thái Hy Tịnh bởi vì chuyện trên mạng sao? Bình tĩnh chút!”
Dù cho ánh mắt Diệp Chân Chân có rùng rợn cỡ nào, Từ Thiếu Bạch quyết tâm giữ chặt tay cô, gặng hỏi cho bằng được. Thông tin đang lan truyền trên Weibo, Từ Thiếu Bạch vô tình đọc được, những lời mắng chửi mà cư dân mạng dành cho cô gái đang đứng trước mặt anh vô cùng khủng khiếp, cho rằng Diệp Chân Chân sẽ giống như trước đây, bị đả kích nặng nề. Từ Thiếu Bạch không thể ngờ được rằng thái độ cô hoàn toàn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn đến đây tìm Thái Hy Tịnh tính sổ.
Từ Thiếu Bạch vốn dĩ đã muốn đi thăm Diệp Chân Chân nhưng khó tìm được địa chỉ cô đang ở, may mắn là người con gái ấy chẳng gặp phải chuyện gì bất trắc cả. Mà khá ngạc nhiên đấy, Thái Hy Tịnh dám gây ra rắc rối lớn như vậy. Tham vọng trong lòng cô ta lớn hơn so với những gì Từ Thiếu Bạch tưởng tượng.
Cô ta thay đổi quá lớn, giống cái cách Diệp Chân Chân đang nhìn anh lúc bấy giờ.
Hai từ Chân Chân vang lên bên tai, khóe môi cô nàng giật giật, đôi mắt tràn ngập khinh bỉ, vẻ mặt khó coi tột độ, mỉa mai lên tiếng nhắc nhở: “Từ tổng, tôi và anh hình như không thân nhau lắm đâu nhỉ? Anh gọi thẳng tên tôi như thế để người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm đấy. Tôi chưa đủ rắc rối à? Cảm phiền anh hãy gọi họ tôi, Diệp tiểu thư hoặc cô Diệp, mong anh nhớ cho. Còn bây giờ, gọi Thái Hy Tịnh ra đây, còn không tôi đập nát công ty anh!” Người con gái trừng mắt nhấn mạnh câu cuối, hàm ý đe dọa biểu đạt vô cùng dễ dàng.
Thái Hy Tịnh tính được nước lấn tới à?
Để đấy.
Diệp Chân Chân chơi với cô ta đến cùng.
“Chân… Diệp tiểu thư, em bình tĩnh chút!” Trong lòng Từ Thiếu Bạch cảm thấy vô cùng mất mát, tuy nhiên, anh chả dám làm càn, thanh âm có chút tủi thân, ánh mắt ửng đỏ dán chặt lên người Diệp Chân Chân: “Thái Hy Tịnh là nhân viên dưới trướng công ty tôi, cô ấy khiến danh dự của em bị tổn hại, tôi nhất định xử lý tới cùng, cho em một câu trả lời. Giờ em ngồi xuống nghỉ ngơi uống ly nước được chứ?”
Từ Thiếu Bạch sợ cô đứng lâu, bị mệt. Kỳ thực, anh cực kỳ muốn quan tâm đến người con gái trước mặt, nhưng hễ thấy anh, Diệp Chân Chân ngay lập tức như con nhím xù lông mà tránh xa. Từ Thiếu Bạch chỉ đành từng bước đến gần cô vậy.
Vốn dĩ là có ý tốt, tuy nhiên những lời ấy vào tai Diệp Chân Chân lại mang một ý nghĩa khác. Cô cười khẩy, vung tay thật mạnh, hất văng Từ Thiếu Bạch ra. Khoanh tay trước ngực, Diệp Chân Chân nhàn nhạt mở miệng: “Hơ hơ, Từ tổng, anh buồn cười quá nhỉ? Anh cho rằng tôi sẽ tin anh à? Đừng đem lý do vớ vẩn đấy ra để tôi từ bỏ. Từ tổng yêu Thái Hy Tịnh đến bất chấp tất cả cơ mà, làm sao anh dám tổn hại đến vợ chưa cưới của mình chứ? Để anh làm cùng lắm là văn bản thanh minh thôi, nghĩ tôi dễ lừa lắm sao? Tôi nhắc lại lần cuối, Thái Hy Tịnh đang ở đâu, đưa tôi tới gặp cô ta!” Khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Chân Chân thật sự muốn tặng cho người đàn ông đang đứng đối diện mình một tràng pháo tay nồng nhiệt cùng nụ cười mỉa mai đấy.
“Không phải!” Từ Thiếu Bạch vội vàng phủ nhận, anh định đến gần Diệp Chân Chân giải thích, nhưng lập tức bị ánh mắt cảnh cáo đằng đằng sát khí kia chặn đứng. Từ Thiếu Bạch chỉ biết đau lòng giải thích: “Anh với Thái Hy Tịnh hoàn toàn chỉ là mối quan hệ giữa sếp với nhân viên thôi. Diệp tiểu thư, quả thật anh muốn đòi công bằng cho em, em đừng nghi ngờ anh mà.” Người đàn ông mong chờ, thấp thỏm đánh mắt tới chỗ Diệp Chân Chân.
Hóa ra đây chính là cảm giác đau đớn tột cùng khi không được người mình yêu tin tưởng, Từ Thiếu Bạch dần dần được nếm trải nó. Anh chỉ muốn vì Diệp Chân Chân làm chút gì thôi mà, tuy nhiên, cô không cho là như vậy, khẳng định Từ Thiếu Bạch vì bảo vệ Thái Hy Tịnh.
Nhớ đến thời điểm trong quá khứ, có lần Lê Thanh Tuyết bị bạo lực mạng vì khiến Thái Hy Tịnh bị thương, anh chẳng những giống như cư dân mạng quay sang chỉ trích, yêu cầu cô xin lỗi mà còn ghét bỏ nhìn Lê Thanh Tuyết. Hiện tại, Từ Thiếu Bạch cực kỳ muốn đánh cho bản thân một trận, tại sao hồi đó anh ngu ngốc đến thế chứ? Chắc hẳn Lê Thanh Tuyết buồn lắm, buồn hơn những gì anh đang trải qua gấp mười lần.
Làm ơn!
Tin tưởng anh đi mà!
Từ Thiếu Bạch tha thiết hy vọng.
Diệp Chân Chân nhún vai, chế giễu: “Không tin! Đặc biệt, tôi còn rất chê anh đấy. Cút ra xa một chút, đừng khiến không khí xung quanh tôi bị ô nhiễm.” Cô nàng vẫn vô cùng hờ hững, chả thèm để tâm đến cảm giác hiện tại của đối phương ra sao.
Trái tim Từ Thiếu Bạch như thể bị đâm một phát thật mạnh, vô cùng tê tái khiến sức lực trong người bị rút cạn toàn bộ. Cuối cùng, vẫn là không chịu tin, còn muốn anh cách xa mình ra. Tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch không làm được.
Nhân viên vây quanh căng thẳng thay cho hai người, bọn họ nghe đối thoại thôi mà run lên cầm cập.
Đúng lúc ấy, Thái Hy Tịnh đến nơi, trông thấy Diệp Chân Chân, chả hiểu sao tự dưng cô ta cảm thấy sợ hãi. Bước chân bất giác lùi về phía sau.
Cô ta lắp ba lắp bắp: “Cô… cô… sao cô… lại… lại ở đây…?
Chết Thái Hy Tịnh rồi. Mọi người đồng loạt nghĩ.
Đến Từ Thiếu Bạch Diệp Chân Chân còn chưa sợ huống chi là một Thái Hy Tịnh nhỏ nhoi. Thôi thì tự bản thân cầu phúc đi.
“Tôi không thể ở đây hả?” Tìm được người cần tìm, Diệp Chân Chân ngay lập tức tiến đến gần Thái Hy Tịnh, bóp chặt gương mặt co rúm của cô ta, gằn mạnh từng chữ: “Thái Hy Tịnh, hình như lần trước tôi cảnh cáo cô chưa lọt vào tai nhỉ? Cô cho rằng hắt cho tôi chậu nước bẩn thì tôi sẽ chẳng làm gì được cô à? Ngây thơ quá rồi đấy, đã bảo là đừng chọc tới tôi, lần trước ăn đánh chưa đủ hả? Có cần tôi tặng thêm không?”
Càng nhìn, Diệp Chân Chân càng thấy người phụ nữ trước mặt ngứa hết cả mắt. Đánh cô ta vừa đau vừa bẩn tay, tuy nhiên, ngu dốt quá vẫn phải đánh.
Thái Hy Tịnh sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng lên tiếng: “Diệp Chân Chân, đây là công ty tôi đấy. Từ Thiếu Bạch còn đang ở kia, cô dám làm gì tôi? Anh ấy không bỏ qua cho cô đâu.” Đến lúc này, cô ta vẫn chưa hiểu rõ mình đang rơi vào tình trạng như thế nào.
“À thế à? Tôi tưởng ảnh hậu hoạt động trong nghề lâu năm như cô thông minh lắm mà nhỉ? Hóa ra đầu chỉ để mọc tóc thôi hả?” Liếc qua Từ Thiếu Bạch đang cụp mắt xuống dưới đất dường như đang rơi vào trầm tư, Diệp Chân Chân phì cười: “Ai dám xen vào tôi đập kẻ đó nhừ tử. Lần trước cô thấy tôi đá Từ Thiếu Bạch rồi còn gì, hay là cô quên rồi?” Cô nàng cợt nhả, đôi mắt sâu thẳm dọa người.
Thái Hy Tịnh thở dốc, cô ta hết đường lui rồi, run rẩy nói: “Cô… cô muốn gì…?”
“Chẳng có gì nhiều đâu! Đơn giản thôi!” Khuôn mặt Diệp Chân Chân lạnh đi vài phần: “Ngay lập tức đăng tin thanh minh chuyện cô bày ra trên mạng. Thái Hy Tịnh, tôi cho cô thời gian đúng một ngày để làm điều đó, còn tiếp tục ngang ngược tôi sẽ ra tay mạnh hơn.” Con đường cuối cùng dành cho Thái Hy Tịnh, tốt nhất hãy nắm bắt cho tốt.
Người phụ nữ liên tục lắc đầu, kêu cô ta thanh minh thì chẳng khác nào tự vả vào mặt bản thân mình. Thái Hy Tịnh tỏ ra cứng đầu: “Cô còn làm quá, tôi sẽ lên mạng bóc phốt cô những chuyện cô làm ngày hôm nay. Diệp Chân Chân, fan tôi đông, tôi đủ sức hạ bệ cô xuống.”