• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô yêu tôi hay yêu tiền, yêu danh vọng? Thái Hy Tịnh, từ yêu trong miệng cô rẻ mạt thật đấy. Đừng mang nó ra để làm trò tiêu khiển, phục vụ cho mục đích xấu xa.”

Diệp Chân Chân chứng kiến bọn họ cãi lộn qua lại, bực mình quát: “Được rồi đấy. Thái Hy Tịnh, mày tưởng bắt tao đến đây thì làm gì được? Khai đi, kẻ đứng sau lưng mày là ai? Đừng có đánh trống lảng nữa. Tao thừa biết, mày tốt nhất gọi hắn ta vào đây.” Sắc mặt Diệp Chân Chân trở nên nghiêm trọng, cô kỳ thật rất muốn biết đối phương liệu có phải người bản thân đang suy đoán hay không.

“Mày!!!” Thái Hy Tịnh bị chọc tức, cô ta nghiến răng nghiến lợi.

“Quả không hổ danh là Diệp tiểu thư thông minh, tài trí vẹn toàn.” Thanh âm vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó, một thân ảnh từ từ tiến vào, trên người hắn ta khoác chiếc áo vest lịch sử sang trọng, trên môi còn đọng một nụ cười: “Đã lâu không gặp, Diệp tiểu thư.”

Cô nàng cong môi cười: “Đúng thật là anh, Trần Kỳ Hưng, kẻ thù cũ.” Diệp Chân Chân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như thể muốn xông lên giết người.

Từ Thiếu Bạch hoang mang, tự hỏi rằng Diệp Chân Chân cùng người đàn ông kia rốt cuộc là có ân oán gì?

Trần Kỳ Hưng, hắn ta với anh trai cô Diệp Tri Nhân là kẻ thù truyền kiếp, không đội trời chung. Điều đặc biệt là vì Trần Kỳ Hưng liên tiếp thất bại dưới tay anh trai Diệp Chân Chân, trong lòng sinh ra oán hận đã lâu, nung nấu ý định trả thù, khiến Diệp Tri Nhân thân bại danh liệt. Khi còn ở nước ngoài, có lần cô từng bị tên khốn trước mặt bắt cóc, hăm dọa, mang ra để làm điều kiện trao đổi với Diệp Tri Nhân. Sau cái lần ám ảnh đầy kinh hoàng kia, Diệp Chân Chân quyết định học võ bảo vệ bản thân.

Mà quả thật mọi chuyện đúng như là cô dự đoán, Trần Kỳ Hưng là kẻ hỗ trợ cho Thái Hy Tịnh, hắn giúp cô ta vượt ngục, rồi giúp cô ta làm đủ chuyện ác. Xem ra Trần Kỳ Hưng vì hạ bệ Diệp Tri Nhân mà tốn chẳng ít tâm tư. Hơn nữa, cô còn khẳng định rằng, trước kia cũng do Trần Kỳ Hưng nên Thái Hy Tịnh mới được tham gia vào nhiều chương trình như show hẹn hò Diệp Chân Chân từng quay.

Thái Hy Tịnh ưỡn ẹo dựa vào người Trần Kỳ Hưng: “Anh tốn công ra đây làm gì? Mọi chuyện cứ để em giải quyết là được rồi.”

“Nếu Diệp tiểu thư đã có lòng thì đương nhiên phải xuất đầu lộ diện chứ.” Nụ cười trên khuôn mặt Trần Kỳ Hưng chứa đầy sự nguy hiểm: “Diệp tiểu thư, tôi cũng không muốn gây khó dễ gì cho cô đâu, tuy nhiên, tên Diệp Tri Nhân kia dồn tôi vào đường cùng, nên cô phải chịu khổ chút rồi.”

Diệp Chân Chân nhún vai, hờ hững đáp lời, đối diện với kẻ thù nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh: “Mấy người tưởng tôi đến đây mà chưa có sự chuẩn bị hả? Diệp Chân Chân tôi là ai chứ? Nói cho hai vị biết nhé, tôi cố tình để bị bắt đấy. Dù điện thoại có bị lấy mất nhưng trên người tôi còn cài định vị, chỉ cần anh tôi phát hiện ra thì cả Thái Hy Tịnh và Trần Kỳ Hưng anh xong đời. Đừng mang tôi ra đe dọa Diệp Tri Nhân, mấy người chưa chắc đã làm gì nổi tôi đâu.” Và bí mật nằm ở đôi khuyên tai Diệp Chân Chân đang đeo, cô chẳng ngu đến mức một thân một mình lặn lội đến nơi này.

“Thế thì thử xem.” Sắc mặt Trần Kỳ Hưng cau có: “Tới lúc Diệp Tri Nhân nhận được xác em gái thì chẳng biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”

“Anh đừng nói nhiều với bọn chúng, cứ trực tiếp dùng hành động.” Thái Hy Tịnh ngay lập tức gọi đám thuộc hạ vào, ngày này cô ta chờ lâu lắm rồi. Người phụ nữ ra lệnh bọn chúng tấn công Từ Thiếu Bạch cùng Diệp Chân Chân.

Cô liếc Từ Thiếu Bạch, nhắc nhở: “Mau lùi về sau, đừng khiến tôi vướng tay vướng chân.”

“Em định làm gì? Chân Chân, nguy hiểm lắm.”

Từ Thiếu Bạch chưa kịp nói hết câu, đám người trước mặt lao tới, Diệp Chân Chân cầm lấy sợi dây thừng, vung tay thật mạnh quật ngã từng tên một. Những tiếng vút vút vang lên trong không gian, ánh mắt người con gái đỏ ngầu, đằng đằng sát khí. Từ Thiếu Bạch làm trợ thủ, đánh ngã vài tên. Diệp Chân Chân thành công hạ hết một lượt, đai đen karate của cô chẳng phải để đấy trưng đâu.

Chứng kiến sự việc xảy ra, Thái Hy Tịnh run rẩy hoảng loạn, cô ta đưa tay che miệng. Diệp Chân Chân ngay lập tức vung tay đập thẳng dây thừng vào mắt Trần Kỳ Hưng, khiến hắn ta khuất tầm nhìn.

Tìm được cơ hội, Diệp Chân Chân hét lên với Từ Thiếu Bạch: “Chạy mau.”

Hai người nhanh chóng tẩu thoát.

Trần Kỳ Hưng phát điên, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, ngay lập tức ra lệnh: “Cái đám vô dụng, mau đứng dậy tìm hai đứa nó về đây.”

Rất nhanh, Từ Thiếu Bạch cùng Diệp Chân Chân bị truy lùng, hai người núp ở một bụi cây nhỏ. Người đàn ông quan sát trên tay Diệp Chân Chân xuất hiện vài vết thương đang chảy máu, anh quan tâm hỏi han: “Chân Chân, em bị thương rồi. Có khó chịu chỗ nào không?'

“Chưa chết được.” Cô nàng lười nhác trả lời, ngó nghiêng xung quanh quan sát: “Từ Thiếu Bạch, tôi yêu cầu anh bớt để ý những chuyện vặt vãnh giùm.”

Đối phương cắn chặt môi giữ yên lặng. Trong suốt quá trình lẩn trốn, Từ Thiếu Bạch luôn cảm thấy mình chỉ là một thằng đàn ông vô dụng, theo bên cạnh Diệp Chân Chân chỉ gây thêm phiền phức cho cô. Chẳng bảo vệ được người mình yêu thì thôi, ngược lại Từ Thiếu Bạch còn phải để cô ấy bảo vệ. Đúng thật như những lời Diệp Chân Chân nói khi nãy, anh chỉ khiến cô gặp thêm rắc rối thôi.

Chưa kịp thở, Diệp Chân Chân cùng Từ Thiếu Bạch phải đứng dậy tiếp tục chạy khi đám người kia đuổi tới. Hai người hết dừng chỗ này đến chỗ khác, nơi đây còn là rừng rậm, chẳng rõ phương hướng, thoát ra ngoài được là một chuyện vô cùng khó khăn. Đang cố gắng ổn định thì bên tai Diệp Chân Chân truyền đến âm thanh.

“Tao phát hiện ra dấu vết, bên này.”

Cùng với đó là tiếng súng đạn nổ vang trời.

Từ Thiếu Bạch hoảng sợ Diệp Chân Chân bị thương, anh cởi áo vest, trùm kín người che chắn cho cô. Hai người chạy bạt mạng, càng ngày, tiếng súng càng trở nên dày đặc và dồn dập. Mãi mới thoát khỏi sự truy đuổi, tới trước một hang động, Diệp Chân Chân phát hiện khuôn mặt Từ Thiếu Bạch trắng bệch chẳng còn giọt máu nào.

Cô hoảng hốt nhìn một lượt, phát hiện phần bụng người đàn ông đang chảy máu dữ dội, Diệp Chân Chân nhướng mày: “Từ Thiếu Bạch, anh trúng đạn à? Chẳng lẽ là lúc vừa nãy đỡ thay tôi?” Chất lỏng đỏ tươi ứa ra ngày càng nhiều hơn, lan ra khắp chiếc áo sơ mi Từ Thiếu Bạch mặc trên người.

Nhớ đến khi nãy, đúng thật là tình trạng Từ Thiếu Bạch chẳng ổn, hóa ra là trúng đạn.

“Anh ổn, em đừng lo cho anh.” Người đàn ông mất hết sức lực, hai mắt lờ đà lờ đờ, cố hết sức rặn ra từng chữ: “Em bình an là anh vui rồi.”

Ít nhất anh cũng bảo vệ được Diệp Chân Chân.

Anh không vô dụng.

Cô trừng mắt quát: “Anh câm miệng cho tôi. Nằm xuống, tôi giúp anh cầm máu.” Dù sao cũng là vì cứu Diệp Chân Chân nên Từ Thiếu Bạch mới rơi vào tình trạng này, dù ghét đến mấy cô vẫn phải ra tay giúp đỡ.

“Chân Chân… em… em đừng miễn cưỡng…” Từ Thiếu Bạch thở hổn hển: “Anh… anh không muốn… em… em động vào thứ bản… bản thân ghét bỏ…”

Cô nàng hừ lạnh, trực tiếp cởi áo Từ Thiếu Bạch ra, nghiến răng ken két: “Tôi bảo anh ngay lập tức ngậm miệng vào cho tôi. Từ Thiếu Bạch, anh bảo nghe lời tôi còn gì, giờ nghiêm túc thực hiện, cấm được phép làm trái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK