“Cô… cô…”
“Cái gì? Thái Hy Tịnh, tôi khuyên cô tốt nhất nên ngậm mồm vào, đừng để tôi lôi hết những việc làm dơ bẩn của cô phơi bày hết ra bên ngoài, tới lúc đó sự nghiệp cô đi tong đấy.”
Khuôn mặt Diệp Chân Chân bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, thanh âm tràn ngập sự đe dọa, ánh mắt nhìn chằm chằm Thái Hy Tịnh hận chẳng thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Tội ác cô ta làm trong quá khứ, gần như Diệp Chân Chân đã biết hết toàn bộ, cũng nắm trong tay kha khá bằng chứng, chỉ là cô chưa có ý định vạch tội Thái Hy Tịnh ra thôi. Chơi với người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình trò mèo vờn chuột vui hơn nhiều.
Sắc mặt Thái Hy Tịnh trắng càng thêm trắng, hơi thở cô ta ngày một nặng nề hơn. Bàn tay bất giác cuộn tròn thành nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào trong da thịt làm cô ta cảm nhận được một trận đau đớn, tê dại toàn thân. Chẳng cách nào tin được Diệp Chân Chân hóa ra chính là Lê Thanh Tuyết, tuy nhiên, tính cách hai người quá đỗi khác nhau, trong khi Diệp Chân Chân thông minh, sắc sảo, đặc biệt vô cùng liều lĩnh thì Lê Thanh Tuyết hoàn toàn trái ngược, nhút nhát, điềm tĩnh, yếu đuối.
Điều dọa Thái Hy Tịnh sợ nhất lúc bấy giờ chính là những lời đe dọa từ Diệp Chân Chân. Đối phương rốt cuộc đã biết được những gì rồi? Chẳng lẽ là toàn bộ mọi chuyện? Nếu như bị Diệp Chân Chân phơi bày toàn bộ thì Thái Hy Tịnh coi như chấm dứt sự nghiệp. Cô ta liếc nhìn xung quanh cầu cứu, tuy nhiên, đáp lại người phụ nữ chỉ là sự ghét bỏ từ những người có mặt ở đó, họ cảm thấy ghê tởm trước những hành vi Thái Hy Tịnh gây ra.
Khoảnh khắc này, cô ta tuyệt vọng đến cùng cực.
Cộng đồng mạng tiếp tục sửng sốt.
Nữa hả, Thái Hy Tịnh còn làm chuyện gì xấu xa à? Tôi không tin nổi cô ta ngoài mặt thánh thiện nhưng hóa ra lại là con rắn độc.
Chứ còn gì nữa. Trông thái độ trên mặt Thái Hy Tịnh rõ rành rành rồi ấy. Hẳn đã bị Diệp Chân Chân nắm thóp triệt để. Nhưng cũng vừa Thái Hy Tịnh nha, ai kêu làm chuyện xấu, giờ hay chưa. Tôi ngồi đây hóng Diệp Chân Chân lột mặt nạ cô ta ra.
Diệp Chân Chân có thể nói hết một lượt cho mọi người hóng cùng được chứ? Chúng tôi nóng lòng lắm rồi. Còn chuyện gì nữa, công bố luôn đi.
Tán thành. Nay ăn dưa một thể cho đã. Hơn nữa, tôi ghét Thái Hy Tịnh nên càng muốn ngồi đây xem tội ác cô ta gây ra. Diệp Chân Chân sắc mặt nghiêm trọng như vậy chắc hẳn không bình thường chỉ là bắt nạt đâu.
Tạm gác vấn đề ấy sang một bên, cho hỏi Thái Hy Tịnh đã xin lỗi Chân Chân nhà này chưa?
Mặt cứ trơ ra vậy trời.
Ngoài lề chút, nghệ danh trước đây Diệp Chân Chân dùng là Lê Thanh Tuyết à? Hẳn là cô ấy đã từng đóng phim, tôi phải xem mới được sau chuỗi drama liên tục này.
Lầu trên chờ tôi với, tôi đồng hành cùng bạn.
Ế, tôi search ra thật nè. Có phim luôn. Công nhận hồi xưa Diệp Chân Chân đẹp kiểu thơ ngây thật đấy. Nhan sắc nổi bật tuy nhiên vì bị Thái Hy Tịnh chèn ép nên chả thể nổi được.
Thật tiếc cho tài năng ấy. Số xui thật, bây giờ mới được biết tới. May mà bộ phim kia được giao cho Diệp Chân Chân chứ chẳng phải Thái Hy Tịnh, còn không thì thảm. Mà nhờ Diệp Chân Chân mới thành công đấy, thần thái đỉnh của chóp.
Tán thành với lầu trên. Ông trời may chẳng phụ lòng người, thành quả hiện tại Diệp Chân Chân nhận được từ những nỗ lực trong bảy năm. Đáng khâm phục.
Vì mọi chuyện xảy ra liên tiếp, hashtag được đẩy lên dồn dập khiến Weibo sập trong chốc lát, livestream bị tắt, Thái Hy Tịnh thở phào, cô ta coi như thoát được một kiếp. Tuy nhiên, đối diện với Diệp Chân Chân trước mặt, cô ta bỗng dưng cảm thấy sợ hãi. Đó chả còn là cô gái từng bị Thái Hy Tịnh đè đầu cưỡi cổ, ức hiếp nữa rồi, uy lực Diệp Chân Chân thật sự quá lớn.
Chả buồn để ý đến Thái Hy Tịnh đang suy nghĩ điều gì, Diệp Chân Chân khoác tay An Lư Nguyện, cô vô cùng vui vẻ trước những lời thán phục từ người bạn thân: “Cậu ngầu lắm. Nhưng thương thật, cậu bị Thái Hy Tịnh chèn ép thấy sợ luôn. Loại người đấy chả biết lương tâm còn miếng nào không nữa.” Nhắc đến Thái Hy Tịnh, khuôn mặt An Lư Nguyện đen kịt, cô nàng nghiến răng nghiến lợi.
Hám fame.
Mặt dày.
Trơ trẽn.
Đó là tất cả những gì An Lư Nguyện dùng để miêu tả người phụ nữ độc ác kia.
“Giờ mình ổn hết rồi, Thái Hy Tịnh hiện tại thách dám đụng tới mình đấy.” Quét ánh mắt lạnh như băng qua đối phương, Diệp Chân Chân lắc đầu, cười cười: “Rác rưởi chỉ mãi là rác rưởi thôi, để tâm chi cho mất công. Cứ đợi đi, quả báo dành cho cô ta sắp đến rồi.” Lời nói chứa đầy ẩn ý, dường như Diệp Chân Chân đang định hành động vô cùng quyết liệt.
Thanh âm vô tình lọt vào tai Thái Hy Tịnh dọa cô ta thiếu chút nữa rớt tim ra ngoài, vội vàng kiếm cớ chạy thật nhanh về phòng.
An Lư Nguyện bĩu môi, khinh thường hừ lạnh nhìn theo Thái Hy Tịnh. Đợi người phụ nữ ấy biến mất khỏi tầm mắt, cô nàng mới tò mò hỏi: “Cậu cho mình biết chuyện lúc nãy cậu đề cập với, Thái Hy Tịnh còn gây ra tội gì với cậu đúng chứ? Mình đang sôi máu với ả ta lắm rồi, nhân tiện đây để mình dạy con nhỏ đấy bài học ra trò.” Cô phát bực, cơn giận tích tụ dành cho Thái Hy Tịnh ngày càng nhiều lên.
Hơn nữa còn động tới bạn thân cô, coi như cô ta xong đời rồi.
“Suỵt!” Diệp Chân Chân đưa ngón tay chạm vào môi An Lư Nguyện, nháy mắt ra hiệu: “Nói ra hết thì còn gì thú vị nữa. Cậu cứ ngồi đấy xem mình xử Thái Hy Tịnh thế nào, đánh cô ta bẩn tay lắm.”
An Lư Nguyện hạ hỏa, gật đầu: “Được thôi, mình mong chờ lắm nhé.”
Hai cô gái đứng dậy, tính trở về phòng sau khi vừa trải qua một trận phong ba bão táp, Từ Thiếu Bạch bỗng dưng đứng chặn trước mặt Diệp Chân Chân, đôi mắt đối phương tràn ngập cảm giác tội lỗi, muốn nói rất nhiều điều, chỉ là chưa biết bắt đầu từ đâu.
Diệp Chân Chân vẫn lạnh nhạt y như cũ, nhếch môi: “Tránh ra.”
“Anh cần nói chuyện với em.” Từ Thiếu Bạch run rẩy mở lời: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận mình là Lê Thanh Tuyết. Thế tại sao lúc đầu em lại tỏ ra như là không quen anh?”
Anh thật sự muốn biết.
Người con gái khoanh tay: “Lúc nãy tai anh bị điếc à? Tôi đã bảo tôi chưa từng nói mình không phải Lê Thanh Tuyết. Chỉ là Từ tổng, tôi với anh đâu có quan hệ gì mà tôi cần thân quen với anh? Anh nói chuyện buồn cười quá đấy. Đừng làm tôi ngứa mắt nữa.” Diệp Chân Chân chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối đầu với Từ Thiếu Bạch rồi, chỉ là điều khiến cô ngạc nhiên đến từ thái độ của đối phương với mình.
Bày đặt thâm tình chứ.
Lúc bị cô phơi bày mọi chuyện, Diệp Chân Chân còn tưởng Từ Thiếu Bạch thẳng thắn đứng lên bảo vệ Thái Hy Tịnh cơ.
“Tiểu Lê.” Chân tay Từ Thiếu Bạch luống cuống, anh đau đớn thốt ra từng chữ: “Quan hệ giữa chúng ta em là người biết rõ nhất còn gì. Bảy năm qua, anh luôn nhớ tới em, anh hy vọng em còn sống. Gặp lại em, anh rất vui. Xin em, dành cho anh chút thời gian được không?” Người đàn ông tha thiết khẩn cầu.
Diệp Chân Chân trừng mắt: “Liên quan gì tới tôi à? Anh có nhớ tôi đến chết thì tôi cũng chẳng ảnh hưởng. Với cả đừng dùng cái tên tiểu Lê để gọi tôi, anh không xứng đâu. Anh làm tôi thấy buồn nôn đấy, thật ghê tởm.” Từ đầu đến cuối đều là sự cay nghiệt, cô trực tiếp buông ra những lời tàn nhẫn nhất với Từ Thiếu Bạch.
“Chúng ta về phòng thôi.”
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện, số liệu ngày càng tăng cao, hân hạnh được nhận những đóng góp từ phía các bạn. Cho tác giả xin một like, vote cùng bình luận động viên tinh thần nha.