• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tin tức đoàn làm phim chúng tôi đều đã update trên Weibo chính chủ của bộ phim rồi mà, chẳng lẽ cô Thái đấy không biết hả? Hôm nay đông phóng viên có mặt như vậy vì chúng tôi vừa họp báo công bố diễn viên, vừa tổ chức tiệc chào đón luôn. Toàn thể mọi người có nhà đầu tư, có diễn viên hết mà.” Đạo diễn Lưu nhăn mặt đầy khó hiểu trước những lời từ phía Thái Hy Tịnh. Hơn nữa, ông đánh giá cô gái này không cao, kỹ năng chỉ ở tầm trung thôi, chẳng thể cân nổi vai nữ chính trong bộ phim đạo diễn Lưu chuẩn bị chế tác đâu.

Mặt mũi Thái Hy Tịnh ở thời điểm hiện tại cực kỳ khó coi, cô ta há hốc mồm, chả thể tin nổi vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Đúng thật là cả ngày hôm qua lẫn hôm nay cô Thái Hy Tịnh chưa hề đăng nhập vào Weibo, chỉ chăm chăm vào việc làm thế nào để nắm gọn Từ Thiếu Bạch trong lòng bàn tay.

Ai mà ngờ được rằng vai nữ chính mà Thái Hy Tịnh nhắm đến lại bị kẻ khác cướp mất chứ!

Cô ta không can tâm!

Thái Hy Tịnh một khi đã muốn gì thì nhất định phải đạt được. Huống chi đối phương chỉ là nghệ sĩ mới debut, hôm nay mới ra mắt công chúng, cô ta sẵn sàng đá bay người khác để mình giành lấy cơ hội.

Người phụ nữ hoảng hốt kéo tay áo Từ Thiếu Bạch bên cạnh, ra hiệu với anh. Có anh chống đỡ, Thái Hy Tịnh hoàn toàn chẳng chút sợ hãi. Với cả, Từ Thiếu Bạch đã hứa giúp cô ta đóng bộ phim này để đạt được thỏa thuận anh đã đặt ra.

Từ Thiếu Bạch đương nhiên hiểu ý, dù anh không muốn can thiệp sâu nhưng vì để Thái Hy Tịnh tránh xa mình ra, anh liền mở lời: “Đạo diễn Lưu, có thể thay đổi diễn viên không? Ông chẳng cần sợ đắc tội với ai đâu, tôi sẽ đầu tư vào phim, đổi lại ông để Thái Hy Tịnh diễn chính, đạo diễn Lưu thấy đề nghị này ra sao?”

“Từ tổng, thật xin lỗi, e rằng tôi phải từ chối rồi!” Tưởng chừng mọi chuyện diễn ra êm đẹp giống như dự tính, tuy nhiên, đạo diễn Lưu lại lắc đầu, cười: “Tôi biết vị trí của cậu trong giới nhưng mà tôi chỉ đành bất lực thôi. Từ tổng, người đầu tư cho chúng tôi là Tần thiếu đấy, nữ chính là gà cưng mà cậu ấy đang nâng đỡ. Nên Từ tổng hãy tìm bộ khác đi.”

Vị Tần thiếu gia kia cưng cô Diệp như bảo vật ấy, làm sao đạo diễn Lưu dám đối đầu. Hơn nữa, danh tiếng cậu chủ WD còn lớn hơn Từ Thiếu Bạch rất nhiều, là người có thể một tay che trời trong cái giới giải trí. Tuy Từ Thiếu Bạch nổi tiếng nhưng vẫn chưa thể sánh bằng Tần thiếu đâu.

Nghe đến hai chữ vừa rồi, sắc mặt Từ Thiếu Bạch trở nên vô cùng khó coi. Ai ngờ nhà đầu tư lại là kẻ đó, người luôn đối đầu với anh trong mọi lĩnh vực. Mà Từ Thiếu Bạch chưa bao giờ thắng được hắn ta. Diệp tiểu thư kia với Tần Bách Hoàn xem ra rất quan trọng nên hắn mới hết mực nâng đỡ như vậy.

Tần Bách Hoàn, Từ Thiếu Bạch không bao giờ quên cái tên ấy.

Thái Hy Tịnh nhận ra người đàn ông bên cạnh mình chẳng được ổn lắm, cô ta vẫn tính thêm lời yêu cầu Từ Thiếu Bạch giúp mình, nhưng anh bỗng dưng mở miệng trước: “Bỏ đi, tôi không muốn dây dưa với Tần Bách Hoàn, mà em cũng chả phải đối thủ với hắn đâu. Tài nguyên, tôi đảm bảo kiếm cho em bộ khác.”

Cô ta chẳng hề cam tâm, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch dè chừng người đàn ông họ Tần kia như thế, Thái Hy Tịnh cũng không ngu mà đối đầu với anh ta, bởi vì sự nghiệp vốn là quan trọng nhất. Thế nên, Thái Hy Tịnh đành nuốt cơn tức xuống.

Cánh cửa lớn ở hội trường được đẩy ra, dường như có một nhân vật chuẩn bị xuất hiện.

“Cô ấy đến rồi!” Đạo diễn Lưu híp mắt, ông nhận ra cô gái vừa bước vào là ai. Nữ chính trong phim, đóa hoa kiều diễm chuẩn bị được khai phá từng được nhiều người tấm tắc khen ngợi.

Toàn bộ sự chú ý trong khán phòng đổ dồn về phía cô gái vừa xuất hiện. Nhan sắc xinh đẹp, mái tóc xõa ngang vai, từng đường cong hiện rõ đầy quyến rũ. Trên người cô ấy tỏa ra một khí chất cực kỳ thu hút, mạnh mẽ, kiêu sa như bông hoa hồng đang khoe sắc. Trên người cô khoác một bộ vest màu đen, bước chân sải đều vô cùng dứt khoát. Ai nấy đều bị thu hút bởi người con gái này.

Chỉ là khuôn mặt kia, quá giống với người đó.

Từ Thiếu Bạch nhìn thấy mà sững sờ.

Lối trang điểm đã thay đổi, khí chất ngút trời giống chị đại, nhưng thật sự y hệt giống Lê Thanh Tuyết hồi xưa. Còn người đứng bên cạnh anh sợ đến mức mặt mũi tái xanh, Thái Hy Tịnh run lên cầm cập, đồng tử trong mắt co rụt lại, hoảng loạn đến mức tim đập thình thịch.

Lê Thanh Tuyết còn sống sao?

Không thể nào!

Cô ta không tin!

Lê Thanh Tuyết trở về rồi, lỡ như mọi chuyện khi xưa bại lộ, Thái Hy Tịnh phải giải thích thế nào đây?

Từ Thiếu Bạch không thể kìm chế, anh tiến lên, nắm tay đối phương, thâm tình mà lên tiếng: “Tiểu Lê, là em đúng chứ? Suốt những năm qua em đã đi đâu?” Cô còn sống, trở về rồi sao?

“Gì đây?” Đối phương phản ứng cực kỳ lạnh nhạt, khuôn mặt đầy khó hiểu, khóe môi cong lên đầy khinh bỉ đi cùng thanh âm nhàn nhạt: “Anh là ai? Tôi đang làm việc, với cả, Tiểu Lê cái gì? Tôi họ Diệp, phiền anh buông tôi ra!”

Từ Thiếu Bạch cảm thấy bất an trước phản ứng vừa rồi, đã thế xung quanh anh, phóng viên còn liên tục chụp hình, tiêu đề ngày mai sẽ hot cho coi. Mặt mũi người đàn ông nhăn nhó: “Tiểu Lê, là anh mà, anh là Từ Thiếu Bạch!” Hàng loạt câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu anh mà chưa tài nào giải đáp được.

“Từ Thiếu Bạch? Từ tổng à?” Diệp Chân Chân chán ghét rụt tay về, lười nhác mở miệng: “Phiền anh nhận định rõ, tên tôi là Diệp Chân Chân. Tôi không phải cái cô gì mà anh vừa nhắc đến đâu. Tránh ra, dù anh là Từ tổng đi chăng nữa tôi cũng chẳng ngại đắc tội đâu.” Khí chất bất phàm ấy dọa cho những người xung quanh được một phen thót tim.

Diệp Chân Chân, chính là nữ chủ trong bộ phim của đạo diễn Lưu.

Người ta quan sát được rằng, ánh mắt cô gái ấy chứa toàn sự hờ hững, bất cần đời, dù Từ Thiếu Bạch có nhìn cô bằng bất kỳ dáng vẻ nào.

Còn muốn tiếp tục, quản lý Diệp Chân Chân nhanh chóng đứng chắn trước mặt, cong môi cười: “Từ tổng, hình như anh uống say nên nhầm lẫn rồi. Tiểu Diệp nhà tôi đây là lần đầu tiên xuất hiện, cũng không phải người anh nói đâu. Phiền Từ tổng thông cảm nhường đường cho chúng tôi.” Anh ta sợ nếu còn tiếp tục vị tổ tông bên cạnh sẽ thật sự ra tay đánh người mất.

Diệp Chân Chân vẫn mặt lạnh mày nhạt, chả thèm liếc mắt Từ Thiếu Bạch một cái. Anh tính nói gì đó nhưng Thái Hy Tịnh đã kéo người đàn ông về, Diệp Chân Chân liền đi về phía đạo diễn Lưu đang đứng. Rất nhiều chàng trai cũng như cô gái đều hướng về Diệp Chân Chân, cái khí chất ấy thật khiến người ta rung động.

Thái Hy Tịnh cố gắng trấn an bản thân cũng như Từ Thiếu Bạch: “Anh à, anh bình tĩnh chút. Cô ấy họ Diệp, không phải Lê Thanh Tuyết đâu. Chắc chỉ là người giống người thôi.”

“Ừ!” Từ Thiếu Bạch nhàn nhạt đáp, tuy nhiên, anh vẫn có linh cảm Diệp Chân Chân trước mặt chính là Lê Thanh Tuyết, cô vợ anh nhớ nhung bao nhiêu lâu nay.

Diệp Chân Chân chào hỏi: “Đạo diễn Lưu!”

“Cô còn ổn chứ?” Đối phương sau khi gật đầu, đạo diễn Lưu liền cho tụ tập phóng viên ở một chỗ, thông báo: “Chào các vị, giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Chân Chân, người sẽ thủ vai nữ chính trong bộ phim chuẩn bị khai máy tới đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK