• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh dậy rồi à? Em có làm bữa sáng, anh đợi lát chúng ta cùng ăn nhé!”

“Thôi không cần đâu, công ty anh còn có việc, đi trước đây.”

Từ Thiếu Bạch sau khi quan sát, nhận thấy Thái Hy Tịnh đã bình thường trở lại, chẳng còn dáng vẻ hoảng sợ giống tối hôm qua nữa, anh liền tìm cơ hội rời đi. Lo cho người phụ nữ trước mắt xong rồi, anh còn nhiều chuyện cần xử lý nữa.

Thái Hy Tịnh có chút bất mãn, nhưng cô ta nào dám thể hiện ở trước mặt Từ Thiếu Bạch, nên chỉ đành nuốt xuống trong bụng, chờ cơ hội phản kích. Lo lắng chuyện bản thân gây ra với Lê Thanh Tuyết bị bại lộ là thật, tuy nhiên, nghĩ đến cảnh hòn đá cản đường mình cuối cùng đã chịu biến mất, Thái Hy Tịnh đương nhiên vui mừng khôn xiết. Hậu họa phía sau đều được cô ta giải quyết, từ giờ chả ai cản được Thái Hy Tịnh nữa rồi.

Người đàn ông trên đường tới công ty mới bất chợt nhớ ra mình lỡ hẹn với Lê Thanh Tuyết, Từ Thiếu Bạch hơi lo lắng, bởi trước đấy cô đang giận anh rồi, nay còn bị cho leo cây nữa. Chính vì thế, Từ Thiếu Bạch liền vội vã vươn tay lôi điện thoại trong túi ra, ấn gọi vợ mình. Tuy nhiên, dù Từ Thiếu Bạch có gọi bao nhiêu cuộc đi chăng nữa thì đầu dây bên kia vẫn chẳng ai phản hồi anh cả. Bỗng chốc, trong lòng người đàn ông hơi bất an, Từ Thiếu Bạch không hiểu tại sao mình đột nhiên cảm thấy vậy nữa? Nó thật sự khiến anh khá khó chịu, chỉ muốn chạy về tìm Lê Thanh Tuyết ngay và luôn.

Gọi điện cho thư ký, Từ Thiếu Bạch thông báo: “Cậu thay tôi xử lý công việc đi, tôi còn chuyện gấp!” Nói rồi, anh ngay lập tức lái xe trở về, Từ Thiếu Bạch nhăn mặt, tâm trạng phức tạp, dường như bản thân anh vừa đánh mất thứ gì đó quan trọng.

Hoảng hốt mở cửa ra, chạy tới phòng, người đàn ông gọi: “Lê Thanh Tuyết, em có ở đây không?” Nhưng đập vào mắt Từ Thiếu Bạch chỉ là chiếc giường trống trơn, chăn gối vẫn nguyên vẹn cứ như đêm hôm qua chưa hề có ai ngủ vậy.

Cô rốt cuộc chạy đi đâu chứ?

Giận lắm sao?

Vì lo cho Thái Hy Tịnh mà Từ Thiếu Bạch quên béng mất Lê Thanh Tuyết, chả biết được cô hiện giờ đang ở đâu nữa?

Cả đêm không về nhà sao?

Vậy thì Lê Thanh Tuyết ở đâu.

Từ Thiếu Bạch tự trấn an mình rằng, cô ấy chỉ đi mấy ngày thôi, đợi khi tâm trạng ổn định sẽ về nhà. Mà với tính tình ấy của Lê Thanh Tuyết thì chẳng giận ai được một ngày đâu, vì thế, tối anh sẽ gặp lại cô thôi. Từ Thiếu Bạch lẩm bà lẩm bẩm hệt như niệm thần chú, vậy anh mới bình tĩnh hơn một chút.

Hết cách, anh trở về công ty.

Hễ rảnh rỗi Từ Thiếu Bạch sẽ cầm điện thoại, ráng liên lạc với Lê Thanh Tuyết, nói với cô lời xin lỗi. Tuy nhiên, mặc người đàn ông cố gắng đến cỡ nào, Từ Thiếu Bạch vẫn chả thể nói chuyện được với Lê Thanh Tuyết dù chỉ một câu. Đột nhiên, anh cảm thấy thật bất lực và tuyệt vọng biết bao.

Tối đến, vợ anh chưa về nhà, Từ Thiếu Bạch hơi lo lắng. Anh tính cho người đi tìm kiếm Lê Thanh Tuyết nhưng không hề biết ngày thường cô hay đến đâu, sinh hoạt ra sao, nên chỉ có thể yên lặng chờ đợi thôi. Lúc ngủ, Từ Thiếu Bạch liên tục mơ những giấc mộng kỳ lạ, anh thấy Lê Thanh Tuyết xoay người về đằng sau, lẳng lặng rời đi, mặc cho anh ra lệnh cô đến bên cạnh mình.

Choàng tỉnh dậy, cả người Từ Thiếu Bạch ướt đẫm mồ hôi. Anh thở hồng hộc, đưa tay đỡ trán, day day chóp mũi. Người đàn ông phì cười, xem ra ngày thường anh quá áp lực rồi nên mới gặp ác mộng. Giờ có Lê Thanh Tuyết ở đây thì tốt quá, cô luôn biết cách xoa dịu anh.

Thời gian sau đó, tận mấy ngày liền, Từ Thiếu Bạch đều cắm mặt ở công ty chờ Lê Thanh Tuyết nguôi giận. Thế nhưng, hoàn toàn trái ngược với những dự tính Từ Thiếu Bạch đưa ra, lúc anh về đến nhà, mọi thứ vẫn như cũ, cũng chẳng còn người hớn hở ra đón anh nữa.

Lúc bấy giờ, Từ Thiếu Bạch hoảng là tột độ, anh từ chỗ người đại diện hỏi thăm: “Mấy ngày nay Lê Thanh Tuyết đang làm cái gì? Cô ấy ở chỗ cô đúng chứ?”

“Hả? Từ tổng, sao anh hỏi vậy?” Giọng điệu ở đầu dây bên kia tràn ngập hoang mang: “Mấy ngày nay Tiểu Lê đâu đi làm, tôi còn tưởng cô ấy ở cùng anh nữa chứ? Gọi điện Tiểu Lê đâu chịu nghe, tôi còn đang định tìm sếp nè.”

Từ Thiếu Bạch rùng mình: “Thế cô có biết những nơi mà cô ấy thường xuyên đến không?”

“Tôi chịu thôi, Tiểu Lê thường đi cùng với trợ lý, tôi chỉ phụ trách cung cấp lịch trình thôi. Hay anh thử liên lạc với con bé xem.”

Hỏi thăm trợ lý, đối phương cũng hoang mang: “Hả, anh cũng vậy à? Từ tổng, em mấy ngày nay đều chưa gặp chị Lê, đến nhà anh tìm thì không thấy. Em tưởng anh đưa chị ấy đi chơi ở đâu chứ. Thời điểm cuối cùng em gặp chị Lê là năm ngày trước, chị ấy ở đây làm gì có bạn, lấy đâu ra sự giúp đỡ chứ? Giờ anh cũng chẳng rõ, đừng nói chị ấy xảy ra chuyện rồi nhé!”

Ba chữ “xảy ra chuyện” cứ thế vang lên bên tai Từ Thiếu Bạch, nó thôi miên anh, khiến anh thất thần một lúc lâu. Năm ngày trước đúng là hôm anh hẹn Lê Thanh Tuyết, cô biến mất từ hôm đó đến giờ. Bàn tay người đàn ông bất chợt cuộn tròn thành nắm đấm, hay là cô đã thật sự xảy ra chuyện gì rồi.

Toàn thân Từ Thiếu Bạch tỏa ra sát khí bức người, anh vội vàng ra lệnh cho trợ lý: “Tôi cho cậu một ngày, mau đi điều tra tin tức về vợ tôi. Bắt buộc phải tìm thấy cô ấy càng sớm càng tốt. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Tiểu Lê, em nhất định an toàn mà, đúng không?

Mau quay về đi!

Đừng chọc giận tôi.

Qua điều tra, thư ký run rẩy báo cáo: “Từ tổng, phu nhân gần như bốc khỏi thành phố mất rồi, tôi tìm không ra. Đi khắp nơi kiếm thử, nhưng kết quả vẫn y như cũ.” Nhìn sắc mặt người đàn ông phía trước, cậu ta nhận định rằng bản thân mình xong đời rồi.

“Làm sao có thể?” Từ Thiếu Bạch vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Đồ đạc vẫn ở nhà, lấy đâu ra chuyện rời khỏi. Mau, mau đi tìm tiếp cho tôi. Nếu như vẫn chẳng tìm ra thì lương với thưởng cậu đừng mong nhận nữa.”

Ai kia khóc không ra nước mắt: “Dạ! Tôi làm liền đây ạ!”

Vì lương và thưởng, cố gắng thôi.

Cuối cùng cũng phát hiện chút tung tích. Thư ký mà Từ Thiếu Bạch phái đi qua camera phát hiện ra Lê Thanh Tuyết bị đám người lạ đưa đi. Sau khi Từ Thiếu Bạch xem xong, sắc mặt người đàn ông đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi, trán nổi đầy gân xanh.

Bọn chúng dám động vào người của anh à?

Tiểu Lê hiện giờ liệu có an toàn?

Sao không gọi điện cho anh chứ?

Bọn kia là bắt cóc tống tiền?

Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Từ Thiếu Bạch, nhưng hiện giờ chẳng phải lúc anh tìm câu trả lời. Cứu được Lê Thanh Tuyết an toàn rồi tính tiếp. Người đàn ông thúc giục thư ký liên hệ cảnh sát, yêu cầu họ phụ trách tìm Lê Thanh Tuyết.

Nửa tháng trôi qua, Từ Thiếu Bạch chưa thấy phản hồi gì tích cực, anh thật sự sắp phát điên lên rồi. Chỉ một người phụ nữ mà vẫn tìm không ra, dù anh đã phái thêm người của mình đi chăng nữa.

Một hôm, Từ Thiếu Bạch nhận được cuộc gọi đến, từ sở cảnh sát. Họ thông báo với anh: “Từ tổng, chúng tôi có tin tức về vợ anh rồi. Có thể phiền Từ tổng đến sở cảnh sát một chút, được chứ?”

“Được! Tôi đến ngay!” Từ Thiếu Bạch tức tốc cầm lấy áo khoác cùng với chìa khóa xe ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK