“Chân Chân, Chân Chân, em mau tỉnh dậy đi. Đừng ngủ nữa, ở đây nguy hiểm lắm.”
Từ Thiếu Bạch dùng hết sức cởi dây trói, người đàn ông nhìn thấy Diệp Chân Chân vẫn còn hôn mê bất tỉnh, vội vàng chạy đến gần, đưa tay liên tiếp vỗ lên mặt cô. Trong lòng Từ Thiếu Bạch cực kỳ hoảng sợ, anh lo lắng nếu chẳng sớm tìm ra cách thì đám người kia sẽ quay trở lại mất. Và anh đảm bảo, kẻ đứng đằng sau thao túng giật dây chả phải ai khác ngoại trừ Thái Hy Tịnh.
Anh thề rằng khi nào tóm được cô ta thì người phụ nữ đó nhất định xong đời với Từ Thiếu Bạch.
Mặt mũi Diệp Chân Chân nhăn nhó, cô từ từ mở mắt ra, khi vừa tỉnh dậy đã bắt gặp Từ Thiếu Bạch đang hớn hở mừng rỡ phía trước. Cô từ từ ngồi thẳng, quan sát xung quanh, chau mày hỏi: “Anh sao lại ở đây?” Dường như cô nàng đang tra hỏi.
“Chân Chân, chẳng lẽ em không nhớ gì à?” Từ Thiếu Bạch giúp cô cởi trói, bình thản giải thích: “Em bị bọn người xấu bắt cóc, do Thái Hy Tịnh gây ra. Anh muốn cứu em nhưng bọn chúng quá đông nên anh cũng bị đưa tới nơi này. Được rồi, cứ tạm như thế đã, giờ mau thoát khỏi đây, càng ở lâu càng nguy hiểm.”
Diệp Chân Chân chùn bước, cô rụt tay về trước sự lôi kéo của Từ Thiếu Bạch, nhăn mặt: “Đương nhiên tôi biết bản thân đang rơi vào tình trạng gì, nhưng hình như tôi nhớ tôi đâu có mượn anh lao vào cứu. Từ Thiếu Bạch, anh lo chuyện bao đồng quá rồi nhể?” Cô nàng híp mắt, thái độ cực kỳ khó chịu.
“Em đừng như vậy nữa. Tình thế bây giờ đang rất cấp bách, chúng ta mau rời khỏi nơi này trước đã.” Từ Thiếu Bạch dồn dập thuyết phục vì anh cho rằng nguyên nhân bởi Diệp Chân Chân ghét bị anh chạm vào: “Phối hợp cùng anh một chút.”
Diệp Chân Chân đưa tay đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi đá mạnh vào chân Từ Thiếu Bạch: “Con mẹ nó, ai muốn chạy hả? Anh tưởng tôi dễ dàng bị chúng bắt à? Từ Thiếu Bạch, tôi cố tình kêu anh đi mua nước đấy, ai dè anh lại trở thành kẻ ngáng đường cho kế hoạch của tôi. Mẹ kiếp, tôi đâu mượn. Từ Thiếu Bạch, tôi cố tình để Thái Hy Tịnh bắt, anh còn muốn phá đến khi nào?” Cơn giận cô lên đến tận óc, thời điểm này thật sự rất muốn đập cho tên đàn ông trước mặt một trận lên bờ xuống ruộng.
Chắc anh ta cứ nghĩ rằng Diệp Chân Chân vẫn còn là người phụ nữ yếu đuối khi xưa à?
Mấy tên bắt cóc chỉ là tép riu, nếu muốn thì Diệp Chân Chân đã hạ hết chúng từ thuở nào rồi, Từ Thiếu Bạch đâu có cửa để xông tới đánh nhau. Diệp Chân Chân thừa biết Thái Hy Tịnh thường xuyên cho người theo dõi cô, vì để xác nhận kẻ đứng đằng sau chống lưng cho cô ta cũng như giải quyết mọi chuyện triệt để, Diệp Chân Chân cố tình đánh lạc hướng Từ Thiếu Bạch, tự động để bản thân bị bắt, đưa cô tới đây.
Tưởng chừng mọi chuyện diễn ra thuận lợi thì từ đâu chui ra một Từ Thiếu Bạch phá hư mọi chuyện. Một mình Diệp Chân Chân còn dễ dàng hành động được chứ thêm đối phương chỉ khiến cô vướng tay vướng chân. Diệp Chân Chân bất lực chẳng biết nên hình dung tâm trạng bản thân hiện tại là gì, cô cứ cảm thấy Từ Thiếu Bạch sinh ra để trở thành khắc tinh của cô, anh ta xuất hiện khiến mọi thứ hỏng bét.
“Em nói gì cơ, cố tình?” Sắc mặt người đàn ông sa sầm trong chốc lát, trán Từ Thiếu Bạch nổi ba vạch đen, hắng giọng: “Em biết làm như vậy nguy hiểm ra sao không? Sao có thể dấn thân vào nguy hiểm vậy chứ? Có rất nhiều người lo lắng cho em đấy.”
Trong đó có anh.
Anh thật sự sợ hãi vô cùng, cứ nghĩ đến cảnh Diệp Chân Chân giống như lần trước, vứt bỏ anh một mình đơn độc trên thế gian, trái tim Từ Thiếu Bạch bất giác nhói đau, anh không thể nào chịu đựng nổi nếu quá khứ khi xưa tiếp diễn. Diệp Chân Chân vì bắt Thái Hy Tịnh mà không màng nguy hiểm, Từ Thiếu Bạch sao có thể ngồi yên cho được.
Diệp Chân Chân nhếch môi, hừ lạnh: “Liên quan tới anh à? Từ Thiếu Bạch, anh là cái thá gì mà đòi dạy tôi phải làm thế này làm thế kia? Nói cho anh biết nhé, anh chẳng có quyền gì cả. Nguy hiểm thì tôi chịu, nào ảnh hưởng đến Từ tổng. Xem ra tôi nói nhiều lần tuy nhiên anh chả hề lọt tai.” Càng ngày, cô càng cảm thấy điên tiết trước những rắc rối mà Từ Thiếu Bạch gây ra cho mình.
Ai mượn.
Chắc Diệp Chân Chân cần anh ta lo lắng?
Đã từ rất lâu cô với Từ Thiếu Bạch từng phân định rạch ròi, hai người nước sông không phạm nước giếng rồi, tuy nhiên, dường như nhiều lần người đàn ông trước mặt đều vượt quá giới hạn, Diệp Chân Chân im lặng chẳng đồng nghĩa với việc anh ta thích làm gì thì làm.
“Em!!!” Từ Thiếu Bạch nhất thời nghẹn họng, toàn thân anh đau đớn khó tả, khoang miệng đắng ngắt. Nhìn chằm chằm Diệp Chân Chân với những tia khinh bỉ trong ánh mắt, hai tay cô nàng khoanh trước ngực, Từ Thiếu Bạch hết cách, đành xuống giọng, chua xót rặn ra từng chữ: “Chân Chân, đến nước này rồi mà em vẫn còn rạch ròi với anh như vậy ư?”
Người con gái đáp lời: “Đúng.”
Toàn thân Từ Thiếu Bạch gần như chẳng còn chút sức, anh buông thõng cánh tay, đôi mắt cay xè suýt bật khóc nhìn chằm chằm Diệp Chân Chân. Cô ngang ngược đến mức độ này, dù Từ Thiếu Bạch khuyên cỡ nào Diệp Chân Chân đều bỏ ngoài tai, anh vừa bất lực vừa thống khổ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng động, Từ Thiếu Bạch định tiến lên bảo vệ cô nhưng Diệp Chân Chân ghét bỏ đẩy anh sang một bên.
Cánh cửa trước mặt mở ra, Thái Hy Tịnh từ từ bước vào, thấy Diệp Chân Chân cùng Từ Thiếu Bạch, cô ta có chút ngạc nhiên, tuy vậy, tiếp theo vang lên là một tràng cười. Người phụ nữ phe phẩy tay, che miệng khoái chí: “Chà, Diệp Chân Chân, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Cả Từ Thiếu Bạch nữa, hôm nay đông vui ghê ta.”
Quan sát một hồi, sau hơn một năm ở tù, Thái Hy Tịnh gầy đi trông thấy. Hai gò má trên khuôn mặt cô ta hóp lại, cánh tay còn xuất hiện những vết bầm tím dù trên người có khoác bộ quần áo hàng hiệu, đắt tiền vẫn chẳng thể che đi nhân cách bốc mùi trong lòng.
“Bớt nhiều lời.” Diệp Chân Chân hừ lạnh, chả chút run rẩy sợ hãi, mở miệng: “Mời cô trực tiếp vào vấn đề. Thái Hy Tịnh, cô cất công đưa tôi tới đây làm gì?”
Thái Hy Tịnh cười phá lên, thanh âm ngập tràn sự tức giận: “Diệp Chân Chân, mày đừng tiếp tục giả ngu nữa, đương nhiên tao muốn mày nếm trải tất cả những gì tao phải chịu trong suốt thời gian qua. Là mày, bởi vì mày, con khốn kiếp hủy hoại cuộc đời tao. Tao nhất định phải khiến mày trả giá gấp trăm ngàn lần.” Đôi mắt người phụ nữ trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị lao lên ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
“Ha ha.” Diệp Chân Chân chẳng hề kém cạnh, cô điềm tĩnh đáp trả: “Thái Hy Tịnh, tất cả đều do mày tự làm tự chịu, gây tội ác nhưng đổ tội lên đầu người khác, mày đúng là khiến tao cảm thấy buồn cười đấy. Những gì mày trải qua đều là quả báo ông trời ban tặng cho mày.”
“Diệp Chân Chân, mày im miệng.” Thái Hy Tịnh gầm lên như một con thú dữ: “Tất cả đều tại mày, nếu như mày không tồn tại, không xuất hiện thì đời tao chả khổ thế này. Diệp Chân Chân, mày phải trả giá.”
Từ Thiếu Bạch không nhịn nổi, chen lời vào: “Thái Hy Tịnh, cô bị điên à? Cô hình như chỉ biết đổ lỗi cho người khác nhưng chả bao giờ nhìn lại xem bản thân mình nhỉ? Cô nghĩ cô đủ tư cách?” Anh thật sự muốn xông lên bóp chết Thái Hy Tịnh.
“Anh lên mặt dạy đời cái gì? Từ Thiếu Bạch, cả anh nữa. Tôi yêu anh, nhưng anh chà đạp tôi vì Diệp Chân Chân, tôi căm ghét lũ khốn nạn các người.”