“Chuyện đó tôi chưa biết. Có lẽ đến khi tôi hài lòng về khả năng diễn xuất hơn thì sẽ quay lại.”
Thái độ Diệp Chân Chân vô cùng bình thản, dường như cô dự tính hết mọi chuyện từ lâu rồi. Trong thời gian vừa qua xảy ra rất nhiều chuyện, tinh thần Diệp Chân Chân cũng căng thẳng chẳng ít, nên cô vừa muốn dùng thời gian tôi luyện bản thân vừa nghỉ ngơi thư giãn. Thành công trở thành ngôi sao hot nhất nhì làng giải trí hiện tại, Diệp Chân Chân tự thưởng cho bản thân khoảng thời gian thư giãn.
Khuôn mặt Từ Thiếu Bạch bỗng dưng trùng xuống, anh biết rõ, một khi Diệp Chân Chân đã đưa ra quyết định thì khó lòng mà ngăn cản được. Nhưng người đàn ông vẫn phải thừa nhận, anh chẳng hề cam tâm chút nào, nói trắng ra là không muốn Diệp Chân Chân rời đi, quãng thời gian gần chục năm anh trải qua đều u ám bởi màu đen tối đến từ địa ngục, chẳng có Diệp Chân Chân thì anh thật sự chả biết nên làm sao cả. Từ Thiếu Bạch cũng rất muốn biết, hiện tại Diệp Chân Chân đang nghĩ như thế nào về anh.
Trái tim liên tục thúc giục hãy giữ cô ở lại, nhưng Từ Thiếu Bạch hiểu rõ, anh hoàn toàn không có quyền hạn ngăn cấm cô phát triển bản thân, ước mơ ấy, hãy để Diệp Chân Chân thực hiện. Từ Thiếu Bạch từng một lần hủy hoại cô rồi, người đàn ông chẳng thể để chuyện như vậy lần nữa tiếp diễn, Diệp Chân Chân sẽ hận anh cả đời mất.
Giờ Từ Thiếu Bạch nên làm gì?
Bao giờ cô đi?
Liệu anh còn cơ hội chứ?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu Từ Thiếu Bạch, anh mò mẫm tìm kiếm câu trả lời, tuy nhiên, bây giờ người đàn ông vẫn chưa thể tìm ra đáp án mà bản thân mong muốn.
Im lặng một hồi, cuối cùng, Từ Thiếu Bạch lấy hết can đảm, lên tiếng hỏi: “Chân Chân, trong lòng em còn hận anh không? Cho anh cơ hội để ở cạnh em, được chứ? Anh chấp nhận để em ra nước ngoài, chỉ cần em chịu trở về, bắt anh đợi bao lâu cũng được.
“Cái đó hơi khó nhỉ?” Diệp Chân Chân cong môi cười, cô dùng thìa khuấy tô cháo liên tục, thanh âm điềm tĩnh cất lên: “Hận anh thì tôi chẳng rõ, nhưng Từ Thiếu Bạch, nếu như lúc quay về, trong lòng tôi chẳng còn ác cảm với anh nữa, tôi sẽ cân nhắc cho anh thêm một cơ hội.”
Từ Thiếu Bạch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Em nói thật chứ?”
Anh sẵn sàng đợi, dù có cả đời, Từ Thiếu Bạch hoàn toàn bằng lòng chờ Diệp Chân Chân, trọn đời trọn kiếp. Khoảnh khắc Diệp Chân Chân nói ra câu ấy, cô không biết rằng Từ Thiếu Bạch đã vui đến mức độ nào đâu. Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, anh đã tìm được hy vọng rồi.
Từ Thiếu Bạch thời gian sau vì không muốn để Diệp Chân Chân bận tâm, anh đã cố gắng hết sức để bản thân mình nhanh chóng khỏe lại. Khi Diệp Chân Chân chuẩn bị rời khỏi, Từ Thiếu Bạch đều túc trực bên cạnh cô, chẳng rời nửa bước. Cả Hạ Chi Quang, Tần Bách Hoàn, đối thủ cạnh tranh truyền kiếp với anh cũng đều dành thời gian cho Diệp Chân Chân.
Diệp Tri Nhân lo lắng em gái sang đó chịu khổ, anh đã chuẩn bị cho cô một căn nhà, không gian sinh hoạt đi lại tốt nhất cùng những người bạn Diệp Tri Nhân tin tưởng tại đó hướng dẫn cho đứa em khờ khạo. Dù muốn ở cùng con bé nhiều hơn, nhưng anh vẫn chấp nhận để cho Diệp Chân Chân tự do bay nhảy, sống một cuộc đời mà con bé ao ước.
Ngày Diệp Chân Chân khởi hành, ai nấy đều đến tiễn cô, kể cả người bạn thân An Lư Nguyện. Nhắc đến cô nàng này, chuyện tình cô ấy vừa trải qua khổ chẳng kém Diệp Chân Chân là bao. Dù chưa được gặp, nhưng chứng kiến An Lư Nguyện hễ nhắc đến đối phương là đau lòng thì Diệp Chân Chân đủ lý do để nhận định đó là một tên tra nam chính hiệu rồi.
Nghe nói, An Lư Nguyện từng hết lòng hết dạ, trao cả trái tim lẫn bản thân cho anh ta, tuy nhiên, vì gia đình, tên đàn ông khốn nạn ấy đã tàn nhẫn vứt bỏ cô để kết hôn cùng một thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc. Lúc ấy, An Lư Nguyện khóc rất nhiều, Diệp Chân Chân ở bên cạnh thương thay cho bạn mình.
Giờ trạng thái An Lư Nguyện đã phấn chấn hơn rất nhiều, Diệp Chân Chân yên tâm rồi.
An Lư Nguyện nắm chặt tay, hai mắt đỏ ửng, xúc động nói: “Diệp Chân Chân, cậu sang bên đó đừng quên mình nghe chưa? Mình đợi cậu trở về. Mình mãi nhớ người bạn tốt như cậu. Nhớ thường xuyên gọi điện thoại tâm sự nhé, mình đơn độc tại đây chán lắm.” Kỳ thật, xa người bạn tốt làm An Lư Nguyện day dứt vô cùng.
“Được rồi, sao mình dám quên mất cậu chứ.” Diệp Chân Chân cười cười, vỗ tay đối phương: “Yên tâm, khi nào rảnh rỗi nhất định mình sẽ liên lạc. Hơn nữa cậu ở đây không cô đơn đâu, có chuyện gì thì cứ tới tìm ông anh trai nhà mình ấy.” Cô nàng liếc xéo Diệp Tri Nhân đang đứng khoanh tay, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ kia.
Cười nhẹ một tiếng.
Diệp Chân Chân ra hiệu, thích người ta thì nhanh tay lên, cẩn thận bị kẻ khác cướp mất giờ.
Hạ Chi Quang là ngôi sao lớn, anh không tiện tháo bỏ khẩu trang, nhưng vẫn đem lòng thành tặng Diệp Chân Chân bó hoa hướng dương, thanh âm dịu dàng: “Chúc em lên đường bình an. Đừng quên tôi vẫn còn đang theo đuổi em đấy, hy vọng khi em trở về tôi sẽ nhận được câu trả lời.” Tình cảm anh dành cho Diệp Chân Chân chưa hề nguôi ngoài.
Còn Từ Thiếu Bạch, người đàn ông chỉ đứng yên lặng chẳng nói chẳng rằng, tuy nhiên, thế giới trong mắt anh hiện giờ chỉ tập trung vào Diệp Chân Chân, hoàn toàn không chú ý tới những chuyện xảy ra xung quanh. Cô cúi đầu cười đáp lễ. Từ Thiếu Bạch mong chờ ngày cô trở lại, tới khi ấy anh có thể được danh chính ngôn thuận đứng cạnh Diệp Chân Chân, được chăm sóc, bảo vệ cho người con gái mình yêu.
Diệp Tri Nhân ôm em gái, thì thầm bên tai Diệp Chân Chân, dặn dò: “Sang bên đấy nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng khiến cho ba mẹ lo lắng biết chưa. Mọi người ở nơi này ai nấy đều yêu quý em, chờ em.sớm quay về.”
“Em biết rồi.” Cô nàng đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Anh đừng lo lắng quá, em đương nhiên phải chăm sóc tốt cho bản thân. Ngược lại là anh đấy, nhớ ăn uống đầy đủ.” Diệp Chân Chân nháy mắt ra hiệu với An Lư Nguyện: “Bạn yêu, trong thời gian mình vắng mặt, ông anh trai này giao cho cậu nhé. Nhớ đốc thúc giúp mình, Diệp Tri Nhân hay bỏ bữa lắm. Có vấn đề nhớ thông báo luôn nhé.”
Khi được Diệp Chân Chân giao cho trọng trách nặng nề ấy, An Lư Nguyện thót tim, mặt mũi cô bất giác hơi đỏ ửng như gấc chín, tuy nhiên vẫn gật đầu đồng ý: “Ừ, mình biết mình cần làm gì. Cậu cứ an tâm học tập thư giãn bên đấy đi nhé.”
Đến giờ lên máy bay, trước khi rời đi, Diệp Chân Chân quay người lại, nở nụ cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay: “Tạm biệt mọi người, em đi đây. Nhớ bảo trọng nhé.”
“Thượng lộ bình an.”
Thanh âm đồng loạt cất lên, ai nấy đều giơ tay chào tạm biệt Diệp Chân Chân, trong số họ, có người tiếc nuối, có kẻ hy vọng, cảm xúc lẫn lộn hòa trộn vào nhau. Xa Diệp Chân Chân chả ai muốn cả, tuy nhiên, số phận đưa đẩy, họ chỉ có thể chấp nhận.
Mong rằng, khi trở lại, cô vẫn là một Diệp Chân Chân hết mình tỏa sáng, một Diệp Chân Chân mạnh mẽ kiên cường, độc lập hơn trước, và cũng giành được thành công bản thân cô mong muốn.
Tất cả mọi người đều đứng đằng sau ủng hộ hết mình cho Diệp Chân Chân.
Hãy cố lên!