Người phụ nữ trẻ bước đến gần, Minh Tuệ mới nhận ra đây là người lúc sáng mình gặp ở tiệm cà phê. Gương mặt hiền hậu của cô ấy được điểm thêm nét thông minh, sắc sảo. Khí chất toát ra còn dữ dội hơn lần đầu gặp mặt.
Trái Đất tròn, quay đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu người quen.
- Về nhà thay đồ trước đi, chút nữa còn đi gặp đối tác.
Vừa nói, người phụ nữ vừa chạm nhẹ lên vai của Quân Viễn. Ánh mắt hai người nhìn nhau rất thâm tình, có lẽ không phải là đồng nghiệp đơn thuần.
Người đàn ông kiệm lời. Chỉ gật đầu rồi ném cho Minh Tuệ một cái nhìn rợn tóc gáy trước khi ra cửa. Cũng may là có "quý nhân" đến cứu vãn tình hình.
Khi trong sảnh chỉ còn lại hai người, cô gái nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
- Phù... cháu cảm ơn cô ạ...
Người phụ nữ trẻ mỉm cười, nét mặt vô cùng hiền dịu:
- Coi như là đền ơn lúc sáng cháu nhường cô ly cà phê... Mà cháu thuộc bộ phận nào của công ty?
Cô bé mới vào làm ngày đầu tiên, không nhớ rõ nên đành xấu hổ lắc đầu:
- Cháu... là nhân viên mới...
- Hửm? Thực tập sinh à?
- Dạ...
Đã là nhân viên mới mà còn không sợ đi trễ, sẵn sàng nhường cho người khác. Người phụ nữ bỗng cảm thấy có lỗi. Khiến con bé bị Quân Viễn dọa sợ cũng một phần do mình. Nhưng khuôn mặt tái mét của cô bé thật đáng yêu làm sao.
Người phụ nữ phì cười rồi đưa tay vào túi lấy điện thoại ra:
- Cháu tên gì?
- Lâm Minh Tuệ ạ.
Khi cô bé vừa dứt câu trả lời thì điện thoại cũng phát ra tiếng tít tít ngân dài, báo hiệu rằng người phụ nữ này đang gọi cho ai đó.
Sau vài tiếng kêu thì cũng có người bắt máy, Minh Tuệ nghe ngữ điệu đoán rằng đây là một cấp dưới.
"Tôi nghe đây chủ tịch Đỗ. Có gì căn dặn ạ?"
- Cậu xem danh sách có nhân viên mới nào tên Lâm Minh Tuệ không?
"Tháng vừa rồi chỉ có phòng Marketing là tuyển thêm thực tập sinh thôi ạ".
- À, được rồi, cảm ơn cậu.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc. Người phụ nữ vừa cất điện thoại vào túi vừa nói:
- Hóa ra là Marketing. Cháu biết số tầng và số phòng rồi chứ nhỉ?
Nghe xong câu hỏi mà Minh Tuệ đứng đực mặt ra đó như người mất hồn. Cô không ngạc nhiên khi biết mình ở phòng Marketing. Mà là do ba chữ "chủ tịch Đỗ"...
Chẳng ngờ từ sáng đến giờ mình được tiếp xúc với một nhân vật không tầm thường. Chỉ mới từng đó tuổi mà đã điều hành một công ty lớn.
Nhưng điều đáng để tâm ở đây... có khi nào cô ấy là vợ của Quân Viễn? Để chắc chắn, Minh Tuệ quyết định hỏi:
- Cô ơi... Cô có chồng rồi ạ?
Nét mặt trẻ chung của người phụ nữ căng ra vì bất ngờ, đôi lông mày thanh mảnh đá nhẹ lên. Tuy không hiểu vì sao cô bé lại hỏi như vậy nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại:
- Đương nhiên! Cô trên 30 tuổi rồi!
Bàn tay đeo nhẫn được đưa lên như một minh chứng. Người phụ nữ này khoảng độ 30, nếu tính ra thì cũng trạc tuổi Quân Viễn? Cô gái nhỏ nghe xong thì suy sụp.
Nhưng chỉ vài giây sau, Minh Tuệ lại vực dậy tinh thần. Cô tự trấn an bản thân rằng chưa chắc ông chú vừa nãy là Quân Viễn mà mình biết. Có thể chỉ là người giống người. Hơn nữa, thứ tình cảm "gà bông" năm xưa cô đã sớm quên rồi.
Nhìn thấy thái độ khác lạ của cô sinh viên, người phụ nữ có cảm giác vừa tò mò vừa thú vị. Mình vừa hay đang cần một người phụ tá, cô bé tốt bụng này xuất hiện khá đúng lúc.
- Cháu định thực tập trong bao lâu?
- Ơ... dạ? Đến khi cháu làm xong luận văn tốt nghiệp...
- Vị trí thư kí của cô đang trống, cháu có muốn thử không?
Hai chân Lâm Minh Tuệ nhũn ra. Có nằm mơ cô cũng không ngờ được chính chủ tịch của Sapphire lại mở lời trước. Nhưng ngoài kia còn bao nhiêu người giỏi giang, Minh Tuệ chỉ là một đứa suýt thì trượt phỏng vấn. Cô biết thân biết phận lắc đầu:
- Cảm ơn cô. Nhưng cháu không biết làm gì...
- Cái này không cần kĩ năng gì cả. Chỉ cần sắp xếp lịch trình công việc thôi.
Nghe có vẻ đơn giản. Cái tên "thư kí chủ tịch" cũng oách ra phết, nhỏ bạn thân mà biết chắc là sẽ ghen tị lắm cho xem.
- Vậy... cháu có thể thử ạ...
Vừa nói dứt câu, Minh Tuệ ngay lập tức hối hận. Làm thư kí cho phu nhân họ Đỗ, chẳng phải ngày nào cũng sẽ gặp mặt Quân Viễn hay sao?
Nhưng có hối hận thì đã muộn. Người phụ nữ quay lưng đi, giọng nói nghe chừng ưng Minh Tuệ lắm:
- Quyết định vậy đi! Hôm nay cháu có thể nghỉ! Ngày mai đi làm lên tầng 8 nhé!
Đã 10 phút trôi qua, nhưng Lâm Minh Tuệ vẫn đứng như trời trồng ở giữa sảnh công ty. Cô chưa chấp nhận những chuyện vừa xảy ra.
Đột nhiên gặp một người tên Quân Viễn, vài phút sau lại trở thành thư kí chủ tịch. Nếu cuộc đời cứ quay mòng mòng như thế, cô biết phải làm sao?
Trái Đất tròn, quay đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu người quen.
- Về nhà thay đồ trước đi, chút nữa còn đi gặp đối tác.
Vừa nói, người phụ nữ vừa chạm nhẹ lên vai của Quân Viễn. Ánh mắt hai người nhìn nhau rất thâm tình, có lẽ không phải là đồng nghiệp đơn thuần.
Người đàn ông kiệm lời. Chỉ gật đầu rồi ném cho Minh Tuệ một cái nhìn rợn tóc gáy trước khi ra cửa. Cũng may là có "quý nhân" đến cứu vãn tình hình.
Khi trong sảnh chỉ còn lại hai người, cô gái nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
- Phù... cháu cảm ơn cô ạ...
Người phụ nữ trẻ mỉm cười, nét mặt vô cùng hiền dịu:
- Coi như là đền ơn lúc sáng cháu nhường cô ly cà phê... Mà cháu thuộc bộ phận nào của công ty?
Cô bé mới vào làm ngày đầu tiên, không nhớ rõ nên đành xấu hổ lắc đầu:
- Cháu... là nhân viên mới...
- Hửm? Thực tập sinh à?
- Dạ...
Đã là nhân viên mới mà còn không sợ đi trễ, sẵn sàng nhường cho người khác. Người phụ nữ bỗng cảm thấy có lỗi. Khiến con bé bị Quân Viễn dọa sợ cũng một phần do mình. Nhưng khuôn mặt tái mét của cô bé thật đáng yêu làm sao.
Người phụ nữ phì cười rồi đưa tay vào túi lấy điện thoại ra:
- Cháu tên gì?
- Lâm Minh Tuệ ạ.
Khi cô bé vừa dứt câu trả lời thì điện thoại cũng phát ra tiếng tít tít ngân dài, báo hiệu rằng người phụ nữ này đang gọi cho ai đó.
Sau vài tiếng kêu thì cũng có người bắt máy, Minh Tuệ nghe ngữ điệu đoán rằng đây là một cấp dưới.
"Tôi nghe đây chủ tịch Đỗ. Có gì căn dặn ạ?"
- Cậu xem danh sách có nhân viên mới nào tên Lâm Minh Tuệ không?
"Tháng vừa rồi chỉ có phòng Marketing là tuyển thêm thực tập sinh thôi ạ".
- À, được rồi, cảm ơn cậu.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc. Người phụ nữ vừa cất điện thoại vào túi vừa nói:
- Hóa ra là Marketing. Cháu biết số tầng và số phòng rồi chứ nhỉ?
Nghe xong câu hỏi mà Minh Tuệ đứng đực mặt ra đó như người mất hồn. Cô không ngạc nhiên khi biết mình ở phòng Marketing. Mà là do ba chữ "chủ tịch Đỗ"...
Chẳng ngờ từ sáng đến giờ mình được tiếp xúc với một nhân vật không tầm thường. Chỉ mới từng đó tuổi mà đã điều hành một công ty lớn.
Nhưng điều đáng để tâm ở đây... có khi nào cô ấy là vợ của Quân Viễn? Để chắc chắn, Minh Tuệ quyết định hỏi:
- Cô ơi... Cô có chồng rồi ạ?
Nét mặt trẻ chung của người phụ nữ căng ra vì bất ngờ, đôi lông mày thanh mảnh đá nhẹ lên. Tuy không hiểu vì sao cô bé lại hỏi như vậy nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại:
- Đương nhiên! Cô trên 30 tuổi rồi!
Bàn tay đeo nhẫn được đưa lên như một minh chứng. Người phụ nữ này khoảng độ 30, nếu tính ra thì cũng trạc tuổi Quân Viễn? Cô gái nhỏ nghe xong thì suy sụp.
Nhưng chỉ vài giây sau, Minh Tuệ lại vực dậy tinh thần. Cô tự trấn an bản thân rằng chưa chắc ông chú vừa nãy là Quân Viễn mà mình biết. Có thể chỉ là người giống người. Hơn nữa, thứ tình cảm "gà bông" năm xưa cô đã sớm quên rồi.
Nhìn thấy thái độ khác lạ của cô sinh viên, người phụ nữ có cảm giác vừa tò mò vừa thú vị. Mình vừa hay đang cần một người phụ tá, cô bé tốt bụng này xuất hiện khá đúng lúc.
- Cháu định thực tập trong bao lâu?
- Ơ... dạ? Đến khi cháu làm xong luận văn tốt nghiệp...
- Vị trí thư kí của cô đang trống, cháu có muốn thử không?
Hai chân Lâm Minh Tuệ nhũn ra. Có nằm mơ cô cũng không ngờ được chính chủ tịch của Sapphire lại mở lời trước. Nhưng ngoài kia còn bao nhiêu người giỏi giang, Minh Tuệ chỉ là một đứa suýt thì trượt phỏng vấn. Cô biết thân biết phận lắc đầu:
- Cảm ơn cô. Nhưng cháu không biết làm gì...
- Cái này không cần kĩ năng gì cả. Chỉ cần sắp xếp lịch trình công việc thôi.
Nghe có vẻ đơn giản. Cái tên "thư kí chủ tịch" cũng oách ra phết, nhỏ bạn thân mà biết chắc là sẽ ghen tị lắm cho xem.
- Vậy... cháu có thể thử ạ...
Vừa nói dứt câu, Minh Tuệ ngay lập tức hối hận. Làm thư kí cho phu nhân họ Đỗ, chẳng phải ngày nào cũng sẽ gặp mặt Quân Viễn hay sao?
Nhưng có hối hận thì đã muộn. Người phụ nữ quay lưng đi, giọng nói nghe chừng ưng Minh Tuệ lắm:
- Quyết định vậy đi! Hôm nay cháu có thể nghỉ! Ngày mai đi làm lên tầng 8 nhé!
Đã 10 phút trôi qua, nhưng Lâm Minh Tuệ vẫn đứng như trời trồng ở giữa sảnh công ty. Cô chưa chấp nhận những chuyện vừa xảy ra.
Đột nhiên gặp một người tên Quân Viễn, vài phút sau lại trở thành thư kí chủ tịch. Nếu cuộc đời cứ quay mòng mòng như thế, cô biết phải làm sao?