Chỉ ngay ngày hôm sau, màn cầu hôn lãng mạn đã trở nên nổi tiếng khắp thành phố. Các trang báo mạng liên tục cập nhật thông tin nóng hổi. Minh Tuệ đã nổi lên một lần vì làm loạn hội thảo, bây giờ tên tuổi cô lại nổi lên lần nữa. Không ai là không biết cô “công chúa” hạnh phúc này.
Bẵng đi một thời gian, kế hoạch cưới xin cũng đã được hoàn thành, chỉ còn chờ đến ngày đôi uyên ương bước lên lễ đường.
Bầu trời sập tối, các ánh đèn đường tuy sáng rực nhưng vẫn không thể che lấp vẻ đẹp của mặt trăng. Căn nhà của Quân Viễn dưới ánh trăng vẫn yên bình như thường lệ.
Quân Viễn đang ngồi trên bàn để xem sổ sách. Mấy ngày gần đây chạy ngược xuôi để cân bằng giữa công việc và tổ chức lễ cưới nên có chút bận rộn.
Bỗng một tiếng chuông cửa vang lên. Minh Tuệ nói vọng ra từ nhà tắm:
- Có ai đến kìa! Khách của anh à?
Trời đã tối, lại không có hẹn với ai nên Quân Viễn thấy có chút lạ. Anh đứng lên, vừa đi ra khỏi phòng vừa đáp:
- Không phải. Để anh đi xem.
Có lẽ là bố mẹ lên thăm bất ngờ chăng? Quân Viễn bước xuống tầng trệt mở cửa. Không như những gì anh dự đoán, người đứng trước mặt lại là cựu trưởng phòng Marketing.
- Tổng giám đốc~
Mùi rượu xộc vào mũi khiến Quân Viễn khó chịu. Anh đang định đóng cửa thì đã bị bà ta nhào vào lòng:
- Anh đừng cưới vợ được không? Em thích anh lắm.
Quân Viễn lùi về phía sau:
- Bước ra khỏi nhà tôi đi.
- Anh có biết khi nghe tin anh cầu hôn con bé đó… em đã buồn như thế nào không?
Người phụ nữ đã say hoàn toàn, Quân Viễn biết có nói gì thì cũng vô dụng. Anh đẩy bà ta ra phía cửa:
- Đi ra ngoài.
Nhưng bà ta hiện tại không còn tỉnh táo, chỉ biết lao tới ôm Quân Viễn thật chặt, miệng liên tục năn nỉ anh đừng đi lấy vợ. Hai người đứng giằng co ôm ấp khiến khung cảnh thật gượng gạo.
- Cái gì đây?
Minh Tuệ vừa tắm xong, bước xuống nhà thấy khung cảnh trước mắt liền thốt lên một câu. Quân Viễn sợ bị hiểu lầm nên hoảng hốt giải thích:
- Em nghe anh nói đã! Là do cô ta cứ ôm anh!
Minh Tuệ chậm rãi tiến lại gần. Nhìn ánh mắt sắc lẹm của “vợ tương lai”, Quân Viễn toát mồ hôi hột. Anh vừa gỡ cánh tay của người phụ nữ vừa nói với Minh Tuệ:
- Em bình tĩnh! Anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra! Anh vừa mở cửa thì cô ta đã…
Quân Viễn chưa nói hết câu, cựu trưởng phòng đã bị Minh Tuệ mạnh bạo kéo ra:
- Chị làm cái trò gì ở đây vậy?
Người phụ nữ bị đẩy ra khỏi nhà, loạng choạng bám lấy cánh tay Minh Tuệ:
- Là cô! Chính cô đã cướp chồng của tôi!
Mùi rượu nồng nặc gắt lên hai bên khóe mũi. Minh Tuệ muốn vào trong nhà, mặc kệ bà ta nhưng tay đang bị giữ chặt, đi không được. Người phụ nữ này nhất quyết bấu lấy cô, làu bàu chuyện tình yêu với Quân Viễn.
“Bốp”
Minh Tuệ tát thẳng một cú thật mạnh rồi trừng mắt:
- Tỉnh chưa?
Bà ta ôm lấy bên má mếu máo:
- Cô dám đánh tôi…?
- Sao không dám? Tối rồi còn đến đây làm loạn ôm ấp chồng người khác? Chị còn đứng ở đây thì không chỉ dừng lại ở một cái tát đâu!
- C-Cô…
Bà ta nói không lại nên chỉ biết khóc nức nở rồi chạy đi. Minh Tuệ đứng chống hông thở dài. Có yêu thích đến mức nào cũng không nên làm những trò hạ thấp giá trị bản thân như thế này.
Cô gái quay đầu đi vào trong nhà. Cửa vừa đóng, Quân Viễn đã phì cười:
- Vợ anh dữ quá.
Minh Tuệ bĩu môi:
- Anh muốn được người ta ôm lắm chứ gì?
- Nào, không có.
Hai tay Quân Viễn giữ nhẹ eo cô gái rồi nói tiếp:
- Cả đời này chỉ muốn ôm mình em thôi.
Minh Tuệ choàng lấy cổ anh, cười khúc khích:
- Cả đời là có bao gồm đêm nay không?
- Có, thưa công chúa.
Gương mặt của cả hai ngày càng gần nhau hơn. Minh Tuệ nói nhỏ, giọng điệu có chút trêu chọc:
- Ngày xưa chẳng phải anh cự tuyệt không muốn làm hoàng tử à?
Quân Viễn hiểu ý liền bật cười:
- Ha Ha. Lúc đó em mới học cấp 1, anh không dám.
- Vậy bây giờ em lớn rồi, anh mới dám thoải mái làm càn đúng không?
- Ừ. Anh chuẩn bị làm càn tiếp đây.
Nói rồi Quân Viễn cúi xuống hôn cô gái nhỏ. Minh Tuệ đã đoán được trước nên dễ dàng thả mình theo nụ hôn. Ngón tay thon của cô luôn vào trong mái tóc của đối phương, cảm nhận da thịt chạm vào nhau.
Quân Viễn thì thầm:
- Lâm Minh Tuệ, anh yêu em.
Cô mỉm cười đáp trả:
- Ừm, em cũng yêu anh.
Bỗng Quân Viễn bế xốc cô lên rồi bước về phía cầu thang. Bắp tay anh săn chắc, nhẹ nhàng nhấc người khác lên như thể lông hồng, không hề có chút nặng nề nào.
- Đêm nay anh sẽ cho vợ thấy thế nào là làm càn.
Minh Tuệ giãy giụa:
- Á, không! Anh bỏ em ra! Em mách mẹ đó! Đồ lưu manh!
- Vợ yêu ngoan đi.
- Mai em còn đi làm!
- Yên tâm! Tổng giám đốc bảo kê cho em nghỉ!
…----------------…
Có một câu nói tâm đắc, là câu nói kết thúc cho toàn bộ câu chuyện xoay quanh hai con người cách nhau tận 8 tuổi.
“Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau”.
Không đúng. Câu này phải dành cho mẹ của cô…
“Bây giờ con có đến 2 người bố, chẳng phải sẽ được cưng chiều gấp đôi hay sao?”
Hy vọng rằng tất cả mọi người, bất kể giới tính, tuổi tác đều sẽ tìm được một người yêu mình thật lòng. Chỉ cần hai người thật lòng hướng về nhau, dù sớm hay muộn, xa hay gần, chắc chắn sẽ trở về với nhau…
…HẾT…
Bẵng đi một thời gian, kế hoạch cưới xin cũng đã được hoàn thành, chỉ còn chờ đến ngày đôi uyên ương bước lên lễ đường.
Bầu trời sập tối, các ánh đèn đường tuy sáng rực nhưng vẫn không thể che lấp vẻ đẹp của mặt trăng. Căn nhà của Quân Viễn dưới ánh trăng vẫn yên bình như thường lệ.
Quân Viễn đang ngồi trên bàn để xem sổ sách. Mấy ngày gần đây chạy ngược xuôi để cân bằng giữa công việc và tổ chức lễ cưới nên có chút bận rộn.
Bỗng một tiếng chuông cửa vang lên. Minh Tuệ nói vọng ra từ nhà tắm:
- Có ai đến kìa! Khách của anh à?
Trời đã tối, lại không có hẹn với ai nên Quân Viễn thấy có chút lạ. Anh đứng lên, vừa đi ra khỏi phòng vừa đáp:
- Không phải. Để anh đi xem.
Có lẽ là bố mẹ lên thăm bất ngờ chăng? Quân Viễn bước xuống tầng trệt mở cửa. Không như những gì anh dự đoán, người đứng trước mặt lại là cựu trưởng phòng Marketing.
- Tổng giám đốc~
Mùi rượu xộc vào mũi khiến Quân Viễn khó chịu. Anh đang định đóng cửa thì đã bị bà ta nhào vào lòng:
- Anh đừng cưới vợ được không? Em thích anh lắm.
Quân Viễn lùi về phía sau:
- Bước ra khỏi nhà tôi đi.
- Anh có biết khi nghe tin anh cầu hôn con bé đó… em đã buồn như thế nào không?
Người phụ nữ đã say hoàn toàn, Quân Viễn biết có nói gì thì cũng vô dụng. Anh đẩy bà ta ra phía cửa:
- Đi ra ngoài.
Nhưng bà ta hiện tại không còn tỉnh táo, chỉ biết lao tới ôm Quân Viễn thật chặt, miệng liên tục năn nỉ anh đừng đi lấy vợ. Hai người đứng giằng co ôm ấp khiến khung cảnh thật gượng gạo.
- Cái gì đây?
Minh Tuệ vừa tắm xong, bước xuống nhà thấy khung cảnh trước mắt liền thốt lên một câu. Quân Viễn sợ bị hiểu lầm nên hoảng hốt giải thích:
- Em nghe anh nói đã! Là do cô ta cứ ôm anh!
Minh Tuệ chậm rãi tiến lại gần. Nhìn ánh mắt sắc lẹm của “vợ tương lai”, Quân Viễn toát mồ hôi hột. Anh vừa gỡ cánh tay của người phụ nữ vừa nói với Minh Tuệ:
- Em bình tĩnh! Anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra! Anh vừa mở cửa thì cô ta đã…
Quân Viễn chưa nói hết câu, cựu trưởng phòng đã bị Minh Tuệ mạnh bạo kéo ra:
- Chị làm cái trò gì ở đây vậy?
Người phụ nữ bị đẩy ra khỏi nhà, loạng choạng bám lấy cánh tay Minh Tuệ:
- Là cô! Chính cô đã cướp chồng của tôi!
Mùi rượu nồng nặc gắt lên hai bên khóe mũi. Minh Tuệ muốn vào trong nhà, mặc kệ bà ta nhưng tay đang bị giữ chặt, đi không được. Người phụ nữ này nhất quyết bấu lấy cô, làu bàu chuyện tình yêu với Quân Viễn.
“Bốp”
Minh Tuệ tát thẳng một cú thật mạnh rồi trừng mắt:
- Tỉnh chưa?
Bà ta ôm lấy bên má mếu máo:
- Cô dám đánh tôi…?
- Sao không dám? Tối rồi còn đến đây làm loạn ôm ấp chồng người khác? Chị còn đứng ở đây thì không chỉ dừng lại ở một cái tát đâu!
- C-Cô…
Bà ta nói không lại nên chỉ biết khóc nức nở rồi chạy đi. Minh Tuệ đứng chống hông thở dài. Có yêu thích đến mức nào cũng không nên làm những trò hạ thấp giá trị bản thân như thế này.
Cô gái quay đầu đi vào trong nhà. Cửa vừa đóng, Quân Viễn đã phì cười:
- Vợ anh dữ quá.
Minh Tuệ bĩu môi:
- Anh muốn được người ta ôm lắm chứ gì?
- Nào, không có.
Hai tay Quân Viễn giữ nhẹ eo cô gái rồi nói tiếp:
- Cả đời này chỉ muốn ôm mình em thôi.
Minh Tuệ choàng lấy cổ anh, cười khúc khích:
- Cả đời là có bao gồm đêm nay không?
- Có, thưa công chúa.
Gương mặt của cả hai ngày càng gần nhau hơn. Minh Tuệ nói nhỏ, giọng điệu có chút trêu chọc:
- Ngày xưa chẳng phải anh cự tuyệt không muốn làm hoàng tử à?
Quân Viễn hiểu ý liền bật cười:
- Ha Ha. Lúc đó em mới học cấp 1, anh không dám.
- Vậy bây giờ em lớn rồi, anh mới dám thoải mái làm càn đúng không?
- Ừ. Anh chuẩn bị làm càn tiếp đây.
Nói rồi Quân Viễn cúi xuống hôn cô gái nhỏ. Minh Tuệ đã đoán được trước nên dễ dàng thả mình theo nụ hôn. Ngón tay thon của cô luôn vào trong mái tóc của đối phương, cảm nhận da thịt chạm vào nhau.
Quân Viễn thì thầm:
- Lâm Minh Tuệ, anh yêu em.
Cô mỉm cười đáp trả:
- Ừm, em cũng yêu anh.
Bỗng Quân Viễn bế xốc cô lên rồi bước về phía cầu thang. Bắp tay anh săn chắc, nhẹ nhàng nhấc người khác lên như thể lông hồng, không hề có chút nặng nề nào.
- Đêm nay anh sẽ cho vợ thấy thế nào là làm càn.
Minh Tuệ giãy giụa:
- Á, không! Anh bỏ em ra! Em mách mẹ đó! Đồ lưu manh!
- Vợ yêu ngoan đi.
- Mai em còn đi làm!
- Yên tâm! Tổng giám đốc bảo kê cho em nghỉ!
…----------------…
Có một câu nói tâm đắc, là câu nói kết thúc cho toàn bộ câu chuyện xoay quanh hai con người cách nhau tận 8 tuổi.
“Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau”.
Không đúng. Câu này phải dành cho mẹ của cô…
“Bây giờ con có đến 2 người bố, chẳng phải sẽ được cưng chiều gấp đôi hay sao?”
Hy vọng rằng tất cả mọi người, bất kể giới tính, tuổi tác đều sẽ tìm được một người yêu mình thật lòng. Chỉ cần hai người thật lòng hướng về nhau, dù sớm hay muộn, xa hay gần, chắc chắn sẽ trở về với nhau…
…HẾT…