Quân Viễn chạy xe vào một ga-ra. Bên trong chỉ có thêm một chiếc xe máy dựng ở góc tường, không hơn không kém. Sát vách ga-ra là nhà của chú. Chỉ vỏn vẹn ba tầng, là kiểu nhà có lối kiến trúc hiện đại. Tưởng gia đình chú phải ở trong biệt thự xa hoa lộng lẫy chứ như này thì quả thật hơi khiêm tốn so với mức thu nhập của mình.
Minh Tuệ theo sau Quân Viễn vào nhà. Thấy chú cất giày lên kệ, cô cũng làm theo rồi lẽo đẽo bám sau lưng người ta. Cô nói nhỏ:
"Em tự ý vào như này, nhỡ tí nữa bố mẹ chú hỏi... em biết trả lời sao? Lỡ chạm mặt chủ tịch nữa... Em sợ là..."
Quân Viễn thấy bộ dạng lén lút của cô thì không nhịn được cười:
- À... Vậy để chú gọi họ xuống cho em đỡ sợ nhé?
- H-Hả?
Chú hướng mặt lên tầng, nói lớn:
- Bố mẹ ơi!!!
Minh Tuệ giật bắn mình, vô thức nấp sau tấm lưng rộng của Quân Viễn. Chú phì cười:
- Ha ha, đùa đấy cô nương! Tôi sống một mình!
Nghe đến đây, Minh Tuệ thả lỏng. Cô khoanh tay lườm nguýt:
- Còn có tâm trạng trêu đùa nữa. Đúng là người già.
- Ha ha. Được rồi, chú già.
Màn đêm buông xuống. Lâm Minh Tuệ đã ngủ trong phòng riêng, chỉ còn Quân Viễn ngồi một mình dưới bếp. Chú vừa uống rượu vừa xử lí chuyện công việc. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Quân Viễn cũng quyết định nhắn tin cho chủ tịch.
[Chị, chị ngủ chưa?]
Không lâu sau đó đã có hồi đáp.
[Chuẩn bị. Có gì không?]
[Chị nhớ đám côn đồ gây sự ở cửa công ty vào tháng trước chứ?]
[Ý em là tay sai của Vĩ Khang? Bên đó đã đền bù chuyện này rồi mà.]
[Tối nay bọn chúng lại xuất hiện trước nhà Minh Tuệ. Có khả năng bọn chúng lại nghĩ ra trò gì mới.]
[Chắc lại nhắm vào mấy thực tập sinh để moi thông tin. Chị sẽ để ý kĩ hơn. Mà sao em biết chuyện này?]
Đọc đến đây, Quân Viễn khựng lại. Chẳng lẽ lại nói là mình và Mun đi ăn tối với nhau? Chú bình tĩnh uống một ngụm rượu nhỏ rồi trả lời.
[Minh Tuệ kể.]
...----------------...
Mặt khác, Lâm Minh Tuệ ở trên phòng lăn tới lăn lui, không tài nào chợp mắt. Cô nhìn lên đồng hồ, là nửa đêm, đoán rằng Quân Viễn đã ngủ từ lâu.
Minh Tuệ quyết định bước xuống giường, dựa vào chút ánh sáng từ cửa sổ để ngắm nhìn căn phòng. Nếu được đặt tên cho căn phòng này, cô sẽ gọi nó là phòng kí ức.
Thoạt nhìn, nó giống một nhà kho với nhiều thứ đồ khác nhau được sắp xếp gọn gàng, trong góc là một bộ bàn ghế và giường cho khách ngủ qua đêm.
Nhưng điểm kĩ lại, có một bộ đồng phục cấp 3 treo trên móc, chi chít chữ kí. Một cây đàn ghita tựa vào tường với dòng chữ được khắc lên thân "chúc con trai sinh nhật vui vẻ". Có thể dễ dàng đoán được những kỉ niệm đáng nhớ đều được chú để ở đây.
Minh Tuệ tò mò, không biết chú có giữ thứ gì liên quan đến mình không. Suy nghĩ vừa lóe lên vài giây đã bị cô gạt phăng ra khỏi đầu. Ngày xưa còn nhỏ, chỉ biết tặng bánh kẹo, nếu để đến bây giờ chắc mốc meo hết rồi.
Trong giây phút tưởng chừng như hụt hẫng thì cô đã nhìn thấy chiếc hộp bút năm xưa, nằm ở trên vị trí cao nhất của kệ đồ. Lúc nhỏ cô vô tư cầm về phòng, giờ nghĩ lại thấy giống ăn trộm hơn. Cứ nghĩ đã bị mẹ vứt đi, hóa ra là chú đã mang nó theo. Suốt 8 năm mà hộp bút vẫn không có gì thay đổi, chỉ bị phai màu một chút.
Trên nóc của chiếc kệ... hmm...
Độ cao này chú Viễn đưa tay lên là tới, đối với Minh Tuệ thì có một chút khó khăn. Cô kéo ghế đến bên kệ đồ, vươn người lấy chiếc hộp bút.
Bên trong chẳng có gì cả, chỉ vỏn vẹn vài con hạc giấy cũ. Mảnh thư lại biến mất. Không biết chú đã đọc chưa, nếu chưa thì càng tốt. Cô không muốn Quân Viễn biết được mấy cái tình cảm hồi còn ngu ngơ.
Minh Tuệ cất hộp bút lên kệ sách mà không may bị trượt chân khỏi ghế. Cú ngã tuy không mạnh nhưng cũng tạo ra một tiếng động lớn. Đang nửa đêm nên âm thanh dễ dàng vang khắp nhà.
Thôi toang rồi...
Minh Tuệ theo sau Quân Viễn vào nhà. Thấy chú cất giày lên kệ, cô cũng làm theo rồi lẽo đẽo bám sau lưng người ta. Cô nói nhỏ:
"Em tự ý vào như này, nhỡ tí nữa bố mẹ chú hỏi... em biết trả lời sao? Lỡ chạm mặt chủ tịch nữa... Em sợ là..."
Quân Viễn thấy bộ dạng lén lút của cô thì không nhịn được cười:
- À... Vậy để chú gọi họ xuống cho em đỡ sợ nhé?
- H-Hả?
Chú hướng mặt lên tầng, nói lớn:
- Bố mẹ ơi!!!
Minh Tuệ giật bắn mình, vô thức nấp sau tấm lưng rộng của Quân Viễn. Chú phì cười:
- Ha ha, đùa đấy cô nương! Tôi sống một mình!
Nghe đến đây, Minh Tuệ thả lỏng. Cô khoanh tay lườm nguýt:
- Còn có tâm trạng trêu đùa nữa. Đúng là người già.
- Ha ha. Được rồi, chú già.
Màn đêm buông xuống. Lâm Minh Tuệ đã ngủ trong phòng riêng, chỉ còn Quân Viễn ngồi một mình dưới bếp. Chú vừa uống rượu vừa xử lí chuyện công việc. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Quân Viễn cũng quyết định nhắn tin cho chủ tịch.
[Chị, chị ngủ chưa?]
Không lâu sau đó đã có hồi đáp.
[Chuẩn bị. Có gì không?]
[Chị nhớ đám côn đồ gây sự ở cửa công ty vào tháng trước chứ?]
[Ý em là tay sai của Vĩ Khang? Bên đó đã đền bù chuyện này rồi mà.]
[Tối nay bọn chúng lại xuất hiện trước nhà Minh Tuệ. Có khả năng bọn chúng lại nghĩ ra trò gì mới.]
[Chắc lại nhắm vào mấy thực tập sinh để moi thông tin. Chị sẽ để ý kĩ hơn. Mà sao em biết chuyện này?]
Đọc đến đây, Quân Viễn khựng lại. Chẳng lẽ lại nói là mình và Mun đi ăn tối với nhau? Chú bình tĩnh uống một ngụm rượu nhỏ rồi trả lời.
[Minh Tuệ kể.]
...----------------...
Mặt khác, Lâm Minh Tuệ ở trên phòng lăn tới lăn lui, không tài nào chợp mắt. Cô nhìn lên đồng hồ, là nửa đêm, đoán rằng Quân Viễn đã ngủ từ lâu.
Minh Tuệ quyết định bước xuống giường, dựa vào chút ánh sáng từ cửa sổ để ngắm nhìn căn phòng. Nếu được đặt tên cho căn phòng này, cô sẽ gọi nó là phòng kí ức.
Thoạt nhìn, nó giống một nhà kho với nhiều thứ đồ khác nhau được sắp xếp gọn gàng, trong góc là một bộ bàn ghế và giường cho khách ngủ qua đêm.
Nhưng điểm kĩ lại, có một bộ đồng phục cấp 3 treo trên móc, chi chít chữ kí. Một cây đàn ghita tựa vào tường với dòng chữ được khắc lên thân "chúc con trai sinh nhật vui vẻ". Có thể dễ dàng đoán được những kỉ niệm đáng nhớ đều được chú để ở đây.
Minh Tuệ tò mò, không biết chú có giữ thứ gì liên quan đến mình không. Suy nghĩ vừa lóe lên vài giây đã bị cô gạt phăng ra khỏi đầu. Ngày xưa còn nhỏ, chỉ biết tặng bánh kẹo, nếu để đến bây giờ chắc mốc meo hết rồi.
Trong giây phút tưởng chừng như hụt hẫng thì cô đã nhìn thấy chiếc hộp bút năm xưa, nằm ở trên vị trí cao nhất của kệ đồ. Lúc nhỏ cô vô tư cầm về phòng, giờ nghĩ lại thấy giống ăn trộm hơn. Cứ nghĩ đã bị mẹ vứt đi, hóa ra là chú đã mang nó theo. Suốt 8 năm mà hộp bút vẫn không có gì thay đổi, chỉ bị phai màu một chút.
Trên nóc của chiếc kệ... hmm...
Độ cao này chú Viễn đưa tay lên là tới, đối với Minh Tuệ thì có một chút khó khăn. Cô kéo ghế đến bên kệ đồ, vươn người lấy chiếc hộp bút.
Bên trong chẳng có gì cả, chỉ vỏn vẹn vài con hạc giấy cũ. Mảnh thư lại biến mất. Không biết chú đã đọc chưa, nếu chưa thì càng tốt. Cô không muốn Quân Viễn biết được mấy cái tình cảm hồi còn ngu ngơ.
Minh Tuệ cất hộp bút lên kệ sách mà không may bị trượt chân khỏi ghế. Cú ngã tuy không mạnh nhưng cũng tạo ra một tiếng động lớn. Đang nửa đêm nên âm thanh dễ dàng vang khắp nhà.
Thôi toang rồi...