Ngủ chán ngủ chê, Minh Tuệ lơ mơ mò tay kiếm điện thoại ở đầu giường. Cô bé đưa lên trước mặt, ánh sáng trắng từ màn hình khiến mắt cô nhíu lại, miệng lẩm bẩm:
“Chín giờ…”
Minh Tuệ giật bắn người, ngồi bật dậy:
- Chín giờ á!?
Hứa hẹn về nhà với bố mẹ mà 9 giờ mới dậy? Cô luống cuống nhìn quanh để kiếm quần áo, tay ôm lấy chăn để che tấm thân trắng nõn.
Quân Viễn bị chuyển động kế bên đánh thức, anh chậm rãi dụi mắt:
- Em dậy sớm thế?
- Sớm gì mà sớm!? Chín giờ rồi! Hôm nay em phải về thăm bố mẹ!
Quân Viễn xoay người úp mặt vào gối, có vẻ như còn ngái ngủ. Đêm qua hai đứa thức hơi khuya nên anh có phần uể oải. Giọng nói trầm phát ra từ trong gối:
- Cần anh chở về không?
Minh Tuệ gấp gáp mặc quần áo, đáp:
- Thôi! Em tự đi được! Anh còn việc ở Sapphire mà!
Nghe đến đây Quân Viễn im lặng. Thực ra hôm nay không phải có việc ở công ty, mà là chuyện của Vĩ Khang. Hắn đột nhiên hẹn anh đến một quán cà phê gần Sapphire, không biết lại chuẩn bị giở trò gì nhưng chắc chắn lần này Quân Viễn sẽ làm cho ra lẽ và kết thúc mọi chuyện.
…----------------…
Trời gần trưa, Minh Tuệ gấp gáp chạy từ trạm xe buýt về đến nhà. Cô chỉ kịp mặc một bộ đồ đơn giản và đeo chiếc túi nhỏ chéo ngực. Mồ hôi túa ra khá nhiều khiến cô chỉ muốn lao vào nhà uống một cốc nước lạnh cho đã khát. Sau đó nghe bố mẹ mắng chửi vì tội về trễ cũng không sao.
Đôi chân nhanh chóng rảo bước đến trước cửa. Minh Tuệ thấy cửa đang mở hé, định đẩy vào thì có giọng nói của mẹ phát ra.
“Được rồi, em cũng nhớ anh. Nhưng không thể nào gặp nhau kiểu này được”.
Minh Tuệ khựng lại, cô cau mày vì khó hiểu. Chẳng biết câu nói đó của mẹ có ý gì. Tiếp nối sau đó là giọng của một người đàn ông lạ.
“Càng ngày thời gian em dành cho anh càng ít, anh chịu không được”
Minh Tuệ như chết lặng. Đó không phải là giọng của bố. Vậy là mẹ ngoại tình? Mẹ cô tiếp tục đáp.
“Em không muốn người khác phát hiện ra mối quan hệ này. Hơn nữa, hôm nay Minh Tuệ sẽ về nhà, anh đừng ở đây nữa”.
“Ý em là sao? Anh đến đây chỉ để nhìn em một cái vì quá nhớ. Vậy mà em đuổi anh đi?”
Cuộc trò chuyện dần trở nên gắt gỏng.
“Em không đuổi! Chỉ là thời điểm này không phù hợp!”
“Bây giờ em lại lấy lí do không phù hợp ra à? Anh đã hy sinh hạnh phúc cả đời vì em đó!”
“Cả đời em cũng có được hạnh phúc đâu!? Ước mơ duy nhất của em là được ôm anh mỗi buổi sáng anh có biết không?”
“Đ-Được rồi… anh xin lỗi… anh cũng muốn được đường đường chính chính nói với thế giới là anh yêu em”.
Nghe đến đây, Minh Tuệ ngứa tai không chịu nổi. Cô đẩy mạnh cửa rồi đùng đùng bước vào trong nhà, hét lớn:
- Hai người có thôi đi chưa!?
Cả mẹ lẫn người đàn ông lạ mặt đều giật mình, hai người bất ngờ đến nỗi không nói được gì.
Sau bao vụ việc xảy ra ở Sapphire, Minh Tuệ không còn là cô bé nhút nhát như trước. Cô thấy tủi thân cho bố và cho chính bản thân mình, tức tối xả ra một tràng dài:
- Suốt mấy chục năm qua bố có đánh mẹ, có chửi mẹ câu nào không mà mẹ bảo là không hạnh phúc!?
- Khoan, nghe mẹ…
Cô vừa nói mà nước mắt vừa ứa ra:
- Rồi bây giờ nhân lúc không có bố thì mẹ kể khổ! Mẹ cùng người đàn ông khác ở trong chính tổ ấm gia đình mình mà nói lời âu yếm? Mẹ không yêu bố thì cũng nghĩ đến con đi chứ!
Mẹ muốn giải thích gì đó nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh cản lại. Bây giờ có nói cũng không lọt được vào tai Minh Tuệ, phải đợi cô bé bình tĩnh lại rồi tính tiếp.
Người mẹ mẫu mực coi vậy mà lại ngoại tình. Sự thất vọng đang tràn ngập tâm trí Minh Tuệ. Cô ghê tởm và ghét bỏ hành động ngoại tình, cho dù đó là người mẹ mà cô vô cùng yêu thương. Biết là bản thân sắp kìm nén không nổi, Minh Tuệ lập tức chạy lên tầng, vào phòng riêng rồi khóa cửa.
Cô ngồi gục xuống khóc nấc lên. Chính đôi tai này đã nghe được những lời chim chuột kinh tởm đó. Rồi đây gia đình này sẽ tan vỡ, sau khi bố biết thì sẽ đau đớn đến mức nào đây?
…----------------…
Mặt khác, Quân Viễn đến chỗ hẹn đã thấy Vĩ Khang ngồi sẵn ở đó. Gương mặt hắn hốc hác và tiều tụy hơn hẳn thời gian trước lúc gặp ở hội thảo.
Sau khi gọi đồ uống, Quân Viễn mới khoanh tay hỏi:
- Hôm nay hẹn tôi là có ý gì đây?
Ánh mắt Vĩ Khang cứ đảo liên tục vì căng thẳng, có lẽ không dám trực tiếp nhìn thẳng vào Quân Viễn. Hắn trông có vẻ rụt rè:
- Tôi chỉ muốn xin lỗi.
Quân Viễn nhướn mày:
- Gì cơ?
- Tất cả những chuyện tôi làm trước đó đều sai rồi.
Truyện đề cử: Danh Môn Kiều Thê
Sự việc không như Quân Viễn đoán nên có chút bất ngờ. Nhưng anh vẫn lạnh lùng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn:
- Có gì thì nói thẳng. Không cần vòng vo.
Đôi mắt sâu hoắm mệt mỏi của Vĩ Khang chớp nhẹ:
- Tôi đang vướng vào một vụ kiện do bị nghi ngờ là có dính líu tới một vụ rửa tiền lớn trong thành phố.
Chuyện là bên nhà báo và điều tra viên chỉ muốn xác thực những điều Minh Tuệ nói ở hội thảo, nào ngờ vô tình lần ra được vô số tội lỗi của hắn. Lần này không thể chơi trò ném đá giấu tay được nữa rồi.
Quân Viễn vẫn trầm mặc ngồi nghe Vĩ Khang nói tiếp:
- Mà vụ này… chỉ cần con dấu xác thực của Sapphire…
Ý định của hắn ngay lập tức bị lộ. Quân Viễn cắt ngang:
- Không!
“Chín giờ…”
Minh Tuệ giật bắn người, ngồi bật dậy:
- Chín giờ á!?
Hứa hẹn về nhà với bố mẹ mà 9 giờ mới dậy? Cô luống cuống nhìn quanh để kiếm quần áo, tay ôm lấy chăn để che tấm thân trắng nõn.
Quân Viễn bị chuyển động kế bên đánh thức, anh chậm rãi dụi mắt:
- Em dậy sớm thế?
- Sớm gì mà sớm!? Chín giờ rồi! Hôm nay em phải về thăm bố mẹ!
Quân Viễn xoay người úp mặt vào gối, có vẻ như còn ngái ngủ. Đêm qua hai đứa thức hơi khuya nên anh có phần uể oải. Giọng nói trầm phát ra từ trong gối:
- Cần anh chở về không?
Minh Tuệ gấp gáp mặc quần áo, đáp:
- Thôi! Em tự đi được! Anh còn việc ở Sapphire mà!
Nghe đến đây Quân Viễn im lặng. Thực ra hôm nay không phải có việc ở công ty, mà là chuyện của Vĩ Khang. Hắn đột nhiên hẹn anh đến một quán cà phê gần Sapphire, không biết lại chuẩn bị giở trò gì nhưng chắc chắn lần này Quân Viễn sẽ làm cho ra lẽ và kết thúc mọi chuyện.
…----------------…
Trời gần trưa, Minh Tuệ gấp gáp chạy từ trạm xe buýt về đến nhà. Cô chỉ kịp mặc một bộ đồ đơn giản và đeo chiếc túi nhỏ chéo ngực. Mồ hôi túa ra khá nhiều khiến cô chỉ muốn lao vào nhà uống một cốc nước lạnh cho đã khát. Sau đó nghe bố mẹ mắng chửi vì tội về trễ cũng không sao.
Đôi chân nhanh chóng rảo bước đến trước cửa. Minh Tuệ thấy cửa đang mở hé, định đẩy vào thì có giọng nói của mẹ phát ra.
“Được rồi, em cũng nhớ anh. Nhưng không thể nào gặp nhau kiểu này được”.
Minh Tuệ khựng lại, cô cau mày vì khó hiểu. Chẳng biết câu nói đó của mẹ có ý gì. Tiếp nối sau đó là giọng của một người đàn ông lạ.
“Càng ngày thời gian em dành cho anh càng ít, anh chịu không được”
Minh Tuệ như chết lặng. Đó không phải là giọng của bố. Vậy là mẹ ngoại tình? Mẹ cô tiếp tục đáp.
“Em không muốn người khác phát hiện ra mối quan hệ này. Hơn nữa, hôm nay Minh Tuệ sẽ về nhà, anh đừng ở đây nữa”.
“Ý em là sao? Anh đến đây chỉ để nhìn em một cái vì quá nhớ. Vậy mà em đuổi anh đi?”
Cuộc trò chuyện dần trở nên gắt gỏng.
“Em không đuổi! Chỉ là thời điểm này không phù hợp!”
“Bây giờ em lại lấy lí do không phù hợp ra à? Anh đã hy sinh hạnh phúc cả đời vì em đó!”
“Cả đời em cũng có được hạnh phúc đâu!? Ước mơ duy nhất của em là được ôm anh mỗi buổi sáng anh có biết không?”
“Đ-Được rồi… anh xin lỗi… anh cũng muốn được đường đường chính chính nói với thế giới là anh yêu em”.
Nghe đến đây, Minh Tuệ ngứa tai không chịu nổi. Cô đẩy mạnh cửa rồi đùng đùng bước vào trong nhà, hét lớn:
- Hai người có thôi đi chưa!?
Cả mẹ lẫn người đàn ông lạ mặt đều giật mình, hai người bất ngờ đến nỗi không nói được gì.
Sau bao vụ việc xảy ra ở Sapphire, Minh Tuệ không còn là cô bé nhút nhát như trước. Cô thấy tủi thân cho bố và cho chính bản thân mình, tức tối xả ra một tràng dài:
- Suốt mấy chục năm qua bố có đánh mẹ, có chửi mẹ câu nào không mà mẹ bảo là không hạnh phúc!?
- Khoan, nghe mẹ…
Cô vừa nói mà nước mắt vừa ứa ra:
- Rồi bây giờ nhân lúc không có bố thì mẹ kể khổ! Mẹ cùng người đàn ông khác ở trong chính tổ ấm gia đình mình mà nói lời âu yếm? Mẹ không yêu bố thì cũng nghĩ đến con đi chứ!
Mẹ muốn giải thích gì đó nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh cản lại. Bây giờ có nói cũng không lọt được vào tai Minh Tuệ, phải đợi cô bé bình tĩnh lại rồi tính tiếp.
Người mẹ mẫu mực coi vậy mà lại ngoại tình. Sự thất vọng đang tràn ngập tâm trí Minh Tuệ. Cô ghê tởm và ghét bỏ hành động ngoại tình, cho dù đó là người mẹ mà cô vô cùng yêu thương. Biết là bản thân sắp kìm nén không nổi, Minh Tuệ lập tức chạy lên tầng, vào phòng riêng rồi khóa cửa.
Cô ngồi gục xuống khóc nấc lên. Chính đôi tai này đã nghe được những lời chim chuột kinh tởm đó. Rồi đây gia đình này sẽ tan vỡ, sau khi bố biết thì sẽ đau đớn đến mức nào đây?
…----------------…
Mặt khác, Quân Viễn đến chỗ hẹn đã thấy Vĩ Khang ngồi sẵn ở đó. Gương mặt hắn hốc hác và tiều tụy hơn hẳn thời gian trước lúc gặp ở hội thảo.
Sau khi gọi đồ uống, Quân Viễn mới khoanh tay hỏi:
- Hôm nay hẹn tôi là có ý gì đây?
Ánh mắt Vĩ Khang cứ đảo liên tục vì căng thẳng, có lẽ không dám trực tiếp nhìn thẳng vào Quân Viễn. Hắn trông có vẻ rụt rè:
- Tôi chỉ muốn xin lỗi.
Quân Viễn nhướn mày:
- Gì cơ?
- Tất cả những chuyện tôi làm trước đó đều sai rồi.
Truyện đề cử: Danh Môn Kiều Thê
Sự việc không như Quân Viễn đoán nên có chút bất ngờ. Nhưng anh vẫn lạnh lùng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn:
- Có gì thì nói thẳng. Không cần vòng vo.
Đôi mắt sâu hoắm mệt mỏi của Vĩ Khang chớp nhẹ:
- Tôi đang vướng vào một vụ kiện do bị nghi ngờ là có dính líu tới một vụ rửa tiền lớn trong thành phố.
Chuyện là bên nhà báo và điều tra viên chỉ muốn xác thực những điều Minh Tuệ nói ở hội thảo, nào ngờ vô tình lần ra được vô số tội lỗi của hắn. Lần này không thể chơi trò ném đá giấu tay được nữa rồi.
Quân Viễn vẫn trầm mặc ngồi nghe Vĩ Khang nói tiếp:
- Mà vụ này… chỉ cần con dấu xác thực của Sapphire…
Ý định của hắn ngay lập tức bị lộ. Quân Viễn cắt ngang:
- Không!