Lúc sau, Minh Tuệ bước xuống xe buýt, ra sức chạy về phía công ty Sapphire.
Phía này, Quân Viễn thấy bóng dáng nhỏ nhắn từ xa thì ngay lập tức lao về phía cô như một mũi tên.
Minh Tuệ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị mắng chửi. Thậm chí bây giờ chú có đánh cô, cô cũng không có ý kiến. Sáng nay không trả lời tin nhắn còn cả gan trốn việc. Chưa kể còn vô tình tiếp tay cho Bảo Nguyên và Vĩ Khang thực hiện kế hoạch gì đó.
Chẳng ngờ, chú lại nhào tới ôm cô, ôm rất chặt. Chỗ này chỉ cách Sapphire vài mét, nhân viên công ty sẽ nhìn thấy mất.
Giọng của Quân Viễn như nghẹn lại:
- Em đừng rời xa chú nữa… chú xin em…
Minh Tuệ xoa xoa tấm lưng to lớn, dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng an ủi:
- Chú bình tĩnh, em ở đây mà.
Quân Viễn càng xiết chặt hơn, chú vùi đầu vào mái tóc mềm của cô:
- Em an toàn là được rồi.
Nghe thấy tiếng nấc nhẹ, Minh Tuệ vội đẩy Quân Viễn ra, hai tay ôm lấy mặt chú. Bên khóe môi của chú xuất hiện những vết bầm, mắt ngấn nước. Đỗ Quân Viễn này so với hôm qua đúng là khác 1 trời 1 vực. Quá thê thảm!
Minh Tuệ hoảng hốt:
- Trời đất! Mặt chú sao vậy?
Quân Viễn không trả lời. Chú vòng tay ra sau đầu cô gái nhỏ rồi hôn thật mãnh liệt. Ngay khoảnh khắc này đây, Đỗ Quân Viễn không đòi hỏi bất kì chuyện gì nữa. Chỉ cần Minh Tuệ không bị tên chó chết kia làm hại là đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô gái cảm thấy nụ hôn này có chút lạ, không chỉ có vị ngọt của môi mà còn hòa thêm vị mặn đắng của nước mắt. Tổng giám đốc Sapphire… coi vậy mà cũng biết khóc ư?
Nụ hôn sâu dường như khiến cả hai bình tĩnh lại. Lúc này, Minh Tuệ mới chầm chậm hỏi, ánh mắt lóe lên sự chân thành:
- Chú nói em nghe đi. Đã có chuyện gì xảy ra? Vĩ Khang đánh chú à?
Quân Viễn gật đầu, đôi mắt trong veo như một con mèo nhỏ. Nghĩ đến Vĩ Khang, Minh Tuệ càng tức, cô nghiến răng:
- Cái thằng cha khốn nạn đó…
Nói rồi, cô kéo cổ tay Quân Viễn:
- Đi thôi! Lấy xe chở em đi tới hội thảo!
- Khoan đã! Em muốn làm gì? Vĩ Khang không có ở đó đâu!
…----------------…
“Vậy là đã kết thúc phần thuyết trình của công ty cuối cùng. Buổi hội thảo sẽ dành ra ba mươi phút để các nhà đầu tư cũng như các quý vị đại diện có thể trao đổi và làm quen. Sau đó…”
MC đứng trên sân khấu thông báo. Chưa kịp nói hết câu thì có một cô gái đằng đằng sát khí bước vào. Đó là Minh Tuệ, cô đi nhanh đến mức Quân Viễn không cản được (hoặc là không dám cản).
Cô hiên ngang bước thẳng lên sân khấu, nói gì đó với MC rồi nhận lấy micro. Chính Quân Viễn cũng không biết Minh Tuệ định làm gì. Hốc mắt cô như muốn bốc lửa, toàn thân tỏa ra hơi nóng.
Minh Tuệ hắng giọng rồi dõng dạc nói vào micro.
“Chào các vị quan khách có mặt ở đây. Tôi tên Lâm Minh Tuệ. Chắc mọi người đang thắc mắc tôi làm gì ở đây nhỉ?”
Bên dưới bắt đầu rộ lên những tiếng xì xầm. Các tay phóng viên, nhà báo vội vàng chụp ảnh, quay phim để ghi lại khoảnh khắc. Minh Tuệ cầm mic nói tiếp:
“Mọi người có biết một người tên là Vĩ Khang không ạ? Hình như người này cũng khá nổi tiếng ở đây. Hôm nay, ngay tại chỗ này, tôi sẽ vạch mặt hắn ta!”.
Phu nhân của Vĩ Khang hướng mắt về phía sân khấu, nửa phần ngạc nhiên, nửa phần tò mò.
“Gần chục năm về trước. Tôi đã bị người này quấy rối tình dục”.
Minh Tuệ vừa nói xong, cả khán phòng dường như bị sốc điện. Mỗi người hai mắt trừng lên nhìn nhau, còn tưởng mình nghe nhầm. Quân Viễn hóa đá ở dưới sân khấu. Cô lấy động lực nào mà nói những lời đó? Không có bằng chứng, sớm muộn gì Vĩ Khang cũng nắm thóp cô và kiện ngược lại tội vu khống.
Nhưng Minh Tuệ không hề sợ, giọng nói và cử chỉ vẫn rất dứt khoát:
“Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ nên đương nhiên không có bằng chứng! Mọi chuyện đã êm xuôi đến tận bây giờ, hắn ta tưởng những gì hắn làm sẽ không bao giờ bị tố giác!”
Các phóng viên đài truyền hình thấy tin hot liền mở máy cho phát trực tiếp. Nếu cô bé này nói dối, chắc chắn sẽ không dám đối diện với máy quay.
Quân Viễn bước lại gần phía sân khấu, nhân lúc mọi người đang xì xầm bàn tán, chú khum tay để ngay miệng rồi nói nhỏ:
- Này! Đủ rồi đó! Em đang làm gì thế?
Chú rất lo lắng. Nhiều năm qua chú chỉ dựa theo Pháp luật để bắt Vĩ Khang bồi thường những khoản nhỏ chứ không công khai bộ mặt thật của hắn. Vậy mà còn bị hắn chơi xấu sau lưng, bày ra nhiều trò lách luật, tìm đến những người mà chú yêu thương.
Đỗ Quân Viễn là tổng giám đốc Sapphire, chức quyền nắm gọn trong tay mà còn không đấu lại sự ranh mãnh của Vĩ Khang. Cứ tiếp tục phanh phui một cách vô nghĩa thế này, cô gái trẻ như Minh Tuệ thì làm sao sống yên ổn quãng đời còn lại đây?
Minh Tuệ nhìn xuống gương mặt điển trai bị điểm những vết bầm tím ngắt, cô không nhịn được, tiếp tục nói:
“Hắn ta còn cho người theo dõi tôi. Cấu kết, lừa lọc bạn của tôi để chơi xấu công ty Sapphire. Mới lúc nãy còn đánh đập Đỗ tổng. Một tên khốn nạn, vô đạo đức như thế nên bị vạch trần sớm hơn mới phải!”
Cứ tưởng câu chuyện sắp kết thúc thì bỗng có tiếng hét từ phía cửa:
- Lâm Minh Tuệ! Cô ngậm miệng lại cho tôi!
Phía này, Quân Viễn thấy bóng dáng nhỏ nhắn từ xa thì ngay lập tức lao về phía cô như một mũi tên.
Minh Tuệ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị mắng chửi. Thậm chí bây giờ chú có đánh cô, cô cũng không có ý kiến. Sáng nay không trả lời tin nhắn còn cả gan trốn việc. Chưa kể còn vô tình tiếp tay cho Bảo Nguyên và Vĩ Khang thực hiện kế hoạch gì đó.
Chẳng ngờ, chú lại nhào tới ôm cô, ôm rất chặt. Chỗ này chỉ cách Sapphire vài mét, nhân viên công ty sẽ nhìn thấy mất.
Giọng của Quân Viễn như nghẹn lại:
- Em đừng rời xa chú nữa… chú xin em…
Minh Tuệ xoa xoa tấm lưng to lớn, dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng an ủi:
- Chú bình tĩnh, em ở đây mà.
Quân Viễn càng xiết chặt hơn, chú vùi đầu vào mái tóc mềm của cô:
- Em an toàn là được rồi.
Nghe thấy tiếng nấc nhẹ, Minh Tuệ vội đẩy Quân Viễn ra, hai tay ôm lấy mặt chú. Bên khóe môi của chú xuất hiện những vết bầm, mắt ngấn nước. Đỗ Quân Viễn này so với hôm qua đúng là khác 1 trời 1 vực. Quá thê thảm!
Minh Tuệ hoảng hốt:
- Trời đất! Mặt chú sao vậy?
Quân Viễn không trả lời. Chú vòng tay ra sau đầu cô gái nhỏ rồi hôn thật mãnh liệt. Ngay khoảnh khắc này đây, Đỗ Quân Viễn không đòi hỏi bất kì chuyện gì nữa. Chỉ cần Minh Tuệ không bị tên chó chết kia làm hại là đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô gái cảm thấy nụ hôn này có chút lạ, không chỉ có vị ngọt của môi mà còn hòa thêm vị mặn đắng của nước mắt. Tổng giám đốc Sapphire… coi vậy mà cũng biết khóc ư?
Nụ hôn sâu dường như khiến cả hai bình tĩnh lại. Lúc này, Minh Tuệ mới chầm chậm hỏi, ánh mắt lóe lên sự chân thành:
- Chú nói em nghe đi. Đã có chuyện gì xảy ra? Vĩ Khang đánh chú à?
Quân Viễn gật đầu, đôi mắt trong veo như một con mèo nhỏ. Nghĩ đến Vĩ Khang, Minh Tuệ càng tức, cô nghiến răng:
- Cái thằng cha khốn nạn đó…
Nói rồi, cô kéo cổ tay Quân Viễn:
- Đi thôi! Lấy xe chở em đi tới hội thảo!
- Khoan đã! Em muốn làm gì? Vĩ Khang không có ở đó đâu!
…----------------…
“Vậy là đã kết thúc phần thuyết trình của công ty cuối cùng. Buổi hội thảo sẽ dành ra ba mươi phút để các nhà đầu tư cũng như các quý vị đại diện có thể trao đổi và làm quen. Sau đó…”
MC đứng trên sân khấu thông báo. Chưa kịp nói hết câu thì có một cô gái đằng đằng sát khí bước vào. Đó là Minh Tuệ, cô đi nhanh đến mức Quân Viễn không cản được (hoặc là không dám cản).
Cô hiên ngang bước thẳng lên sân khấu, nói gì đó với MC rồi nhận lấy micro. Chính Quân Viễn cũng không biết Minh Tuệ định làm gì. Hốc mắt cô như muốn bốc lửa, toàn thân tỏa ra hơi nóng.
Minh Tuệ hắng giọng rồi dõng dạc nói vào micro.
“Chào các vị quan khách có mặt ở đây. Tôi tên Lâm Minh Tuệ. Chắc mọi người đang thắc mắc tôi làm gì ở đây nhỉ?”
Bên dưới bắt đầu rộ lên những tiếng xì xầm. Các tay phóng viên, nhà báo vội vàng chụp ảnh, quay phim để ghi lại khoảnh khắc. Minh Tuệ cầm mic nói tiếp:
“Mọi người có biết một người tên là Vĩ Khang không ạ? Hình như người này cũng khá nổi tiếng ở đây. Hôm nay, ngay tại chỗ này, tôi sẽ vạch mặt hắn ta!”.
Phu nhân của Vĩ Khang hướng mắt về phía sân khấu, nửa phần ngạc nhiên, nửa phần tò mò.
“Gần chục năm về trước. Tôi đã bị người này quấy rối tình dục”.
Minh Tuệ vừa nói xong, cả khán phòng dường như bị sốc điện. Mỗi người hai mắt trừng lên nhìn nhau, còn tưởng mình nghe nhầm. Quân Viễn hóa đá ở dưới sân khấu. Cô lấy động lực nào mà nói những lời đó? Không có bằng chứng, sớm muộn gì Vĩ Khang cũng nắm thóp cô và kiện ngược lại tội vu khống.
Nhưng Minh Tuệ không hề sợ, giọng nói và cử chỉ vẫn rất dứt khoát:
“Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ nên đương nhiên không có bằng chứng! Mọi chuyện đã êm xuôi đến tận bây giờ, hắn ta tưởng những gì hắn làm sẽ không bao giờ bị tố giác!”
Các phóng viên đài truyền hình thấy tin hot liền mở máy cho phát trực tiếp. Nếu cô bé này nói dối, chắc chắn sẽ không dám đối diện với máy quay.
Quân Viễn bước lại gần phía sân khấu, nhân lúc mọi người đang xì xầm bàn tán, chú khum tay để ngay miệng rồi nói nhỏ:
- Này! Đủ rồi đó! Em đang làm gì thế?
Chú rất lo lắng. Nhiều năm qua chú chỉ dựa theo Pháp luật để bắt Vĩ Khang bồi thường những khoản nhỏ chứ không công khai bộ mặt thật của hắn. Vậy mà còn bị hắn chơi xấu sau lưng, bày ra nhiều trò lách luật, tìm đến những người mà chú yêu thương.
Đỗ Quân Viễn là tổng giám đốc Sapphire, chức quyền nắm gọn trong tay mà còn không đấu lại sự ranh mãnh của Vĩ Khang. Cứ tiếp tục phanh phui một cách vô nghĩa thế này, cô gái trẻ như Minh Tuệ thì làm sao sống yên ổn quãng đời còn lại đây?
Minh Tuệ nhìn xuống gương mặt điển trai bị điểm những vết bầm tím ngắt, cô không nhịn được, tiếp tục nói:
“Hắn ta còn cho người theo dõi tôi. Cấu kết, lừa lọc bạn của tôi để chơi xấu công ty Sapphire. Mới lúc nãy còn đánh đập Đỗ tổng. Một tên khốn nạn, vô đạo đức như thế nên bị vạch trần sớm hơn mới phải!”
Cứ tưởng câu chuyện sắp kết thúc thì bỗng có tiếng hét từ phía cửa:
- Lâm Minh Tuệ! Cô ngậm miệng lại cho tôi!