Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vô cùng vui vẻ. Nhưng đó là đối với phía gia đình họ Đỗ. Còn Minh Tuệ, cô phải vừa ăn vừa chú ý, thận trọng trong từng cử chỉ. Cô còn có chút hiếu kì về các thông tin về “chuyện năm xưa” mà mọi người nhắc tới.
Chủ tịch Đỗ Linh là người ngồi đối diện Minh Tuệ khiến cô càng căng thẳng hơn. Có lẽ thấy cô bé hơi sợ nên chủ tịch lên tiếng nói đùa:
- Minh Tuệ, vậy thì chúng ta phải xưng hô là chị em chứ nhỉ? Được không?
Cô gái nhỏ giật mình, rụt rè đáp:
- À, d-dạ, được ạ.
Những người ngồi trên bàn ăn bất kể lớn bé đều cho rằng Quân Viễn hằng ngày bắt nạt Minh Tuệ nên cô mới e thẹn như vậy. Nhìn cô lúc này như một bông hoa cánh đang mở hé khiến nhụy vàng bên trong lấp ló, càng nhìn càng đáng yêu.
…----------------…
May là bữa cơm diễn ra suôn sẻ, hai đứa con của chủ tịch rất thích Minh Tuệ, ông bà họ Đỗ cũng cảm thấy hài lòng. Cô được Quân Viễn chở về nhà. Ghế sau của xe 4 bánh bị chất đống bởi hai chiếc va li lớn, là quần áo và vật dụng cá nhân của cô.
Minh Tuệ liếc nhẹ sang nhìn Quân Viễn. Chú đang tập trung lái xe, một tay trên vô lăng, một tay ở cần số. Đúng chuẩn phong thái của một tổng giám đốc.
- Chú, “chuyện năm xưa” là sao vậy? Chú kể em nghe đi.
Quân Viễn biết thế nào ngày này cũng tới liền đáp:
- Chú không nói được. Cái này phải để bố mẹ em trực tiếp tiết lộ.
- Vậy chú nói sơ sơ đi. Nói tí ti thôi.
Người chú này không muốn làm con bé sinh viên kia thất vọng nên quyết định hé lộ một chút cho cô đỡ tò mò.
Nhiều năm về trước, lúc Minh Tuệ được sinh ra cũng là lúc có 1 người quen của bố mẹ cô mất đi. Tình hình kinh tế khó khăn khiến hai vợ chồng không biết xoay sở như thế nào. Đúng lúc này, nhà họ Đỗ đưa 1 tay ra giúp đỡ, cứu vớt nhà họ Lâm ra khỏi cảnh nợ nần…
Nghe đến đây thì Minh Tuệ cắt ngang:
- Khoan! Nếu chỉ giúp đỡ tiền bạc thì tại sao năm nào bố mẹ em cũng đến thăm? Suốt hơn 20 năm trời vẫn còn biết ơn á?
Đương nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy. Quân Viễn chỉ thở dài chứ không đáp. Có vẻ như còn chi tiết gì đó mà tất cả mọi người đều muốn chôn vùi nó theo thời gian.
Bỗng nhiên có điện thoại gọi tới, Minh Tuệ đưa lên tai nghe:
- A lô. Có gì không bà?
“Ủa? Tối nay bà không ở nhà hả?”
- À ừ, đúng rồi. Tui chuyển chỗ ở rồi. Tại vì khúc đó hơi tối với nguy hiểm.
“Trời, vậy mà không nói với chị em gì cả. Tui định rủ bà đi ăn chè”.
- Bữa khác đi bà, thiếu gì dịp!
“Mà bà chuyển đến nhà xa công ty không? Cần tui đưa đón gì không?”
- Cảm ơn nhưng mà tui tự đi được. Hê hê. Vậy thôi tui cúp máy nhé!
Sau khi cúp máy, cô gái nhỏ còn cắm mặt bấm điện thoại. Mãi đến khi về đến nhà, Quân Viễn kéo hai va li vào phòng khách, chú mới mở lời:
- Vừa nãy là ai gọi em vậy?
Minh Tuệ phì cười:
- Nhỏ bạn thân. Bộ chú nghĩ là thằng nào gọi nên ghen hả?
- Lại nghĩ bậy! Tôi không có nhỏ nhen như mấy người.
- Em nhỏ nhen á?
- Chứ không sao hôm qua lại nổi đóa với trưởng phòng?
Minh Tuệ cười tủm tỉm đi theo sau lưng Quân Viễn. Ừ, cứ coi như con bé này nhỏ nhen đi.
Chú dẫn cô lên lầu hai, vào một căn phòng gọn gàng, sạch sẽ. Phòng chú ở kế bên, chú còn cẩn thận dặn dò:
- Tất cả mọi thứ em đều có thể tùy ý sử dụng. Đề phòng những lúc em đói mà chú không có nhà, chú đã để sẵn trái cây trong tủ lạnh, đồ ăn vặt trên kệ bếp. Phòng chú bên cạnh, có vấn đề gì cứ thoải mái gõ cửa.
Không ngờ Quân Viễn còn có bộ mặt chu đáo thế này. Minh Tuệ gật đầu lia lịa vì quá hài lòng với biểu hiện của bạn trai.
Chú dặn tiếp:
- Chìa khóa dự phòng chú sẽ đưa em. Bình thường nếu chú không có ở nhà, em tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ.
- Dạ! Em rõ rồi!
- Hôm nay tới đây thôi. Sớm mai chú có cuộc hội thảo quan trọng, chú phải ngủ sớm.
Hai người quyến luyến ở cửa một lúc:
- Chú cứ đi vậy mà không nói gì với người yêu của mình sao?
- Em muốn chú nói gì?
- “Chúc ngủ ngon, Mun đáng yêu” chẳng hạn?
- Ấu trĩ quá.
- Này, nếu chú không thích thì thôi. Việc gì phải thẳng thừng tỏ thái độ như thế!
Đứa trẻ này quả nhiên khó chiều. Từ bé Minh Tuệ đã tinh nghịch, luôn làm theo ý mình, bây giờ có nũng nịu với chú cũng chẳng có gì là lạ.
Quân Viễn hôn nhẹ lên trán cô rồi mỉm cười:
- Ngủ ngon. Chú yêu Mun.
Minh Tuệ mặt đỏ bừng, đóng rầm cửa. Ông chú già này nói 1 làm 10, sớm biết như thế đã không đòi hỏi rồi.
Cánh cửa bị đóng chặt, Quân Viễn đứng ở ngoài, đoán rằng con bé đang bối rối bên trong. Chú không nói gì nữa, vừa cười vừa bước về phòng của mình.
Chủ tịch Đỗ Linh là người ngồi đối diện Minh Tuệ khiến cô càng căng thẳng hơn. Có lẽ thấy cô bé hơi sợ nên chủ tịch lên tiếng nói đùa:
- Minh Tuệ, vậy thì chúng ta phải xưng hô là chị em chứ nhỉ? Được không?
Cô gái nhỏ giật mình, rụt rè đáp:
- À, d-dạ, được ạ.
Những người ngồi trên bàn ăn bất kể lớn bé đều cho rằng Quân Viễn hằng ngày bắt nạt Minh Tuệ nên cô mới e thẹn như vậy. Nhìn cô lúc này như một bông hoa cánh đang mở hé khiến nhụy vàng bên trong lấp ló, càng nhìn càng đáng yêu.
…----------------…
May là bữa cơm diễn ra suôn sẻ, hai đứa con của chủ tịch rất thích Minh Tuệ, ông bà họ Đỗ cũng cảm thấy hài lòng. Cô được Quân Viễn chở về nhà. Ghế sau của xe 4 bánh bị chất đống bởi hai chiếc va li lớn, là quần áo và vật dụng cá nhân của cô.
Minh Tuệ liếc nhẹ sang nhìn Quân Viễn. Chú đang tập trung lái xe, một tay trên vô lăng, một tay ở cần số. Đúng chuẩn phong thái của một tổng giám đốc.
- Chú, “chuyện năm xưa” là sao vậy? Chú kể em nghe đi.
Quân Viễn biết thế nào ngày này cũng tới liền đáp:
- Chú không nói được. Cái này phải để bố mẹ em trực tiếp tiết lộ.
- Vậy chú nói sơ sơ đi. Nói tí ti thôi.
Người chú này không muốn làm con bé sinh viên kia thất vọng nên quyết định hé lộ một chút cho cô đỡ tò mò.
Nhiều năm về trước, lúc Minh Tuệ được sinh ra cũng là lúc có 1 người quen của bố mẹ cô mất đi. Tình hình kinh tế khó khăn khiến hai vợ chồng không biết xoay sở như thế nào. Đúng lúc này, nhà họ Đỗ đưa 1 tay ra giúp đỡ, cứu vớt nhà họ Lâm ra khỏi cảnh nợ nần…
Nghe đến đây thì Minh Tuệ cắt ngang:
- Khoan! Nếu chỉ giúp đỡ tiền bạc thì tại sao năm nào bố mẹ em cũng đến thăm? Suốt hơn 20 năm trời vẫn còn biết ơn á?
Đương nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy. Quân Viễn chỉ thở dài chứ không đáp. Có vẻ như còn chi tiết gì đó mà tất cả mọi người đều muốn chôn vùi nó theo thời gian.
Bỗng nhiên có điện thoại gọi tới, Minh Tuệ đưa lên tai nghe:
- A lô. Có gì không bà?
“Ủa? Tối nay bà không ở nhà hả?”
- À ừ, đúng rồi. Tui chuyển chỗ ở rồi. Tại vì khúc đó hơi tối với nguy hiểm.
“Trời, vậy mà không nói với chị em gì cả. Tui định rủ bà đi ăn chè”.
- Bữa khác đi bà, thiếu gì dịp!
“Mà bà chuyển đến nhà xa công ty không? Cần tui đưa đón gì không?”
- Cảm ơn nhưng mà tui tự đi được. Hê hê. Vậy thôi tui cúp máy nhé!
Sau khi cúp máy, cô gái nhỏ còn cắm mặt bấm điện thoại. Mãi đến khi về đến nhà, Quân Viễn kéo hai va li vào phòng khách, chú mới mở lời:
- Vừa nãy là ai gọi em vậy?
Minh Tuệ phì cười:
- Nhỏ bạn thân. Bộ chú nghĩ là thằng nào gọi nên ghen hả?
- Lại nghĩ bậy! Tôi không có nhỏ nhen như mấy người.
- Em nhỏ nhen á?
- Chứ không sao hôm qua lại nổi đóa với trưởng phòng?
Minh Tuệ cười tủm tỉm đi theo sau lưng Quân Viễn. Ừ, cứ coi như con bé này nhỏ nhen đi.
Chú dẫn cô lên lầu hai, vào một căn phòng gọn gàng, sạch sẽ. Phòng chú ở kế bên, chú còn cẩn thận dặn dò:
- Tất cả mọi thứ em đều có thể tùy ý sử dụng. Đề phòng những lúc em đói mà chú không có nhà, chú đã để sẵn trái cây trong tủ lạnh, đồ ăn vặt trên kệ bếp. Phòng chú bên cạnh, có vấn đề gì cứ thoải mái gõ cửa.
Không ngờ Quân Viễn còn có bộ mặt chu đáo thế này. Minh Tuệ gật đầu lia lịa vì quá hài lòng với biểu hiện của bạn trai.
Chú dặn tiếp:
- Chìa khóa dự phòng chú sẽ đưa em. Bình thường nếu chú không có ở nhà, em tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ.
- Dạ! Em rõ rồi!
- Hôm nay tới đây thôi. Sớm mai chú có cuộc hội thảo quan trọng, chú phải ngủ sớm.
Hai người quyến luyến ở cửa một lúc:
- Chú cứ đi vậy mà không nói gì với người yêu của mình sao?
- Em muốn chú nói gì?
- “Chúc ngủ ngon, Mun đáng yêu” chẳng hạn?
- Ấu trĩ quá.
- Này, nếu chú không thích thì thôi. Việc gì phải thẳng thừng tỏ thái độ như thế!
Đứa trẻ này quả nhiên khó chiều. Từ bé Minh Tuệ đã tinh nghịch, luôn làm theo ý mình, bây giờ có nũng nịu với chú cũng chẳng có gì là lạ.
Quân Viễn hôn nhẹ lên trán cô rồi mỉm cười:
- Ngủ ngon. Chú yêu Mun.
Minh Tuệ mặt đỏ bừng, đóng rầm cửa. Ông chú già này nói 1 làm 10, sớm biết như thế đã không đòi hỏi rồi.
Cánh cửa bị đóng chặt, Quân Viễn đứng ở ngoài, đoán rằng con bé đang bối rối bên trong. Chú không nói gì nữa, vừa cười vừa bước về phòng của mình.