Quân Viễn nhíu mày:
- Kho lạnh?
Cái điệu bộ kênh kiệu của Vĩ Khang đúng là gợi đòn. Hắn cười phá lên:
- Há há, tao “đoán” thôi!
Điệu cười của hắn dần trở nên ghê rợn khiến Quân Viễn cảm thấy bất an, chưa bao giờ chú rối trí đến thế Với tình hình không biết Minh Tuệ đang ở đâu, rõ ràng Vĩ Khang ở kèo trên.
- Đoán? Mày có tin tao báo cảnh sát không?
- Ồ, sợ nhỉ? Thế bằng chứng đâu mà báo?
Chú nhắm mắt hít thở sâu để bản thân bình tĩnh. Người của chủ tịch Đỗ Linh đang tản ra đi tìm Minh Tuệ, bây giờ việc của Quân Viễn chỉ là câu giờ.
Lần này bị chạm vào điểm yếu, chú chỉ có thể nhẹ giọng lại:
- Tại sao… hơn chục năm rồi mày vẫn không buông tha cho tao?
Nghe Quân Viễn hỏi, hắn thờ ơ không đáp, còn đứng gãi mũi ra vẻ khinh thường
Bỗng tiếng điện thoại reo lên, Quân Viễn đành bước ra ngoài để nghe. Bên ngoài có tầm chục tên bảo vệ đứng chực chờ, chắc là sợ bị Quân Viễn tẩn cho nên phải có người canh chừng.
“Vĩ Khang, mày thật thảm hại”.
Chú lẩm bẩm trong miệng rồi đưa điện thoại lên tai:
- Tôi nghe. Có thông tin gì chưa?
“Tổng giám đốc, tôi đã tìm hiểu được rồi. Hôm nay công ty chỉ có 3 người nghỉ việc. Riêng phòng Marketing là Minh Tuệ và trưởng phòng”.
Trưởng phòng Marketing ư? Quân Viễn không tin vào tai của mình. Cô ta đã làm ở công ty khá lâu. Tuy không có gì xuất sắc nhưng luôn hoàn thành tốt công việc được giao. Ngoài chuyện hay vô lý áp bức cấp dưới thì không có gì phải phàn nàn.
Rõ ràng lần trước đã quét sạch đám ruồi bọ của Vĩ Khang rồi mà? Sao có thể để lọt một con được?
Đỗ Quân Viễn lắc nhẹ đầu. Đây không phải lúc nghi ngờ năng lực của bản thân. Chú bình tĩnh trả lời điện thoại:
- Được rồi! Huy động tất bảo vệ của Sapphire, tiếp tục tìm kiếm Minh Tuệ cho tôi!
Sau khi cúp máy, Quân Viễn quay lại phòng. Tầm chục tên bảo vệ chạy cũng vào theo.
Không biết Vĩ Khang đã ra hiệu từ bao giờ, mà bọn chúng ngay lập tức túm lấy Quân Viễn, phục kích tứ phía.
Một mình Quân Viễn không thể đánh lại đám đông giỏi võ. Chú bị chúng nó giữ chặt, thúc liên tục vào bụng để chú đuối sức. Chúng đánh rất lâu, đến khi Quân Viễn gục người, chống một tay xuống sàn, một tay ôm bụng mới chịu tha.
Tuy cơ thể bị hành hạ nhưng giọng nói của chú vẫn đanh thép:
- Mày gan lắm. Hành hung người khác là vi phạm Pháp luật. Không sợ bị kiện sao?
Vĩ Khang bước lại gần, hắn ngồi xổm xuống cho vừa tầm rồi cười khẩy:
- Há há, kiện? Hay là tao kiện mày trước vì tội xâm nhập trái phép nhé?
Hắn đứng thẳng dậy, giọng điệu vô cùng thỏa mãn:
- Chắc bây giờ mày muốn biết chỗ của con nhỏ đó lắm nhỉ. Tao nên ra điều kiện gì đây?
Vĩ Khang chậm rãi đi tới đi lui, mắt liếc xuống Quân Viễn:
- Tiền? Vài tỉ? Hay là xin một ít cổ phần của Sapphire nhỉ?
- Mày bắt cóc tống tiền!?
Quân Viễn nghiến răng, chú cố gắng đứng thẳng dậy. Bọn bảo vệ xung quanh thấy thế liền tiến thêm một bước, sẵn sàng tư thế chặn chú lại, không cho cơ hội lao tới.
Vĩ Khang tặc lưỡi:
- Thế thôi, không tống tiền!
- Mày muốn gì? Nói!
Hắn thấy Quân Viễn sốt ruột, mất đi vẻ điềm tĩnh hằng ngày liền cười nắc nẻ:
- Ha ha ha, vội thế cơ à? Con nhỏ đó có chết ngay đâu mà sợ?
Quân Viễn cố gắng nhịn vì chỉ có hắn mới biết chỗ của Minh Tuệ, hơn nữa còn có nhiều vệ sĩ bao vây. Toàn thân chú thì đau ê ẩm. Nếu bây giờ mất kiểm soát mà bứt dây động rừng, phần thiệt thòi sẽ thuộc về mình.
Vĩ Khang cuối cùng cũng đưa ra một yêu cầu:
- Hay là thế này đi. Mày xuống sảnh công ty của tao mà quỳ. Quỳ đến khi nào có người nhận ra đây là tổng giám đốc của Sapphire thì ngưng.
Quân Viễn nhíu mày chứ không đáp. Trò chà đạp lòng tự tôn của một người đàn ông còn tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần chuyện tống tiền. Vĩ Khang đợi ngày này đã lâu nên hắn mất kiên nhẫn:
- Sao? Có quỳ không? Hay là tao nói luôn chuyện ông chú ruột của mày dan díu với bố con bé đó nhé?
Quân Viễn có hơi giật mình:
- Mày… biết cả chuyện đó?
- Ha ha, có cái gì trên đời mà tao không biết? Mặc dù chú của mày chết rồi nhưng bố con nhỏ còn sống.
Những chuyện quá khứ đến chủ tịch Đỗ Linh của Sapphire còn không biết. Vĩ Khang lại nắm rõ trong lòng bàn tay như thế, chắc chắn hắn đã theo dõi nhà họ Đỗ từ rất lâu.
Vĩ Khang thấy đối phương chỉ biết đứng nghiến răng thì được đà lấn tới:
- Không biết con nhỏ đối mặt với bố như nào sau khi biết chuyện nhỉ?
- …
- Lâm Minh Tuệ không được sinh ra từ tình yêu của bố mẹ. Mà là từ thuốc kích dục, há há há.
“Bốp”
Quân Viễn mất kiểm soát lao tới đấm Vĩ Khang một phát. Chú còn định làm thêm vài cú nữa nhưng đã bị bọn bảo vệ lao tới tấn công.
Nhìn Quân Viễn bị người của mình đánh nhừ tử, Vĩ Khang càng thỏa mãn. Hắn quẹt chấm máu nhỏ trên môi mình rồi lớn tiếng nói:
- Chọn đi! Quỳ hay không!?
- Kho lạnh?
Cái điệu bộ kênh kiệu của Vĩ Khang đúng là gợi đòn. Hắn cười phá lên:
- Há há, tao “đoán” thôi!
Điệu cười của hắn dần trở nên ghê rợn khiến Quân Viễn cảm thấy bất an, chưa bao giờ chú rối trí đến thế Với tình hình không biết Minh Tuệ đang ở đâu, rõ ràng Vĩ Khang ở kèo trên.
- Đoán? Mày có tin tao báo cảnh sát không?
- Ồ, sợ nhỉ? Thế bằng chứng đâu mà báo?
Chú nhắm mắt hít thở sâu để bản thân bình tĩnh. Người của chủ tịch Đỗ Linh đang tản ra đi tìm Minh Tuệ, bây giờ việc của Quân Viễn chỉ là câu giờ.
Lần này bị chạm vào điểm yếu, chú chỉ có thể nhẹ giọng lại:
- Tại sao… hơn chục năm rồi mày vẫn không buông tha cho tao?
Nghe Quân Viễn hỏi, hắn thờ ơ không đáp, còn đứng gãi mũi ra vẻ khinh thường
Bỗng tiếng điện thoại reo lên, Quân Viễn đành bước ra ngoài để nghe. Bên ngoài có tầm chục tên bảo vệ đứng chực chờ, chắc là sợ bị Quân Viễn tẩn cho nên phải có người canh chừng.
“Vĩ Khang, mày thật thảm hại”.
Chú lẩm bẩm trong miệng rồi đưa điện thoại lên tai:
- Tôi nghe. Có thông tin gì chưa?
“Tổng giám đốc, tôi đã tìm hiểu được rồi. Hôm nay công ty chỉ có 3 người nghỉ việc. Riêng phòng Marketing là Minh Tuệ và trưởng phòng”.
Trưởng phòng Marketing ư? Quân Viễn không tin vào tai của mình. Cô ta đã làm ở công ty khá lâu. Tuy không có gì xuất sắc nhưng luôn hoàn thành tốt công việc được giao. Ngoài chuyện hay vô lý áp bức cấp dưới thì không có gì phải phàn nàn.
Rõ ràng lần trước đã quét sạch đám ruồi bọ của Vĩ Khang rồi mà? Sao có thể để lọt một con được?
Đỗ Quân Viễn lắc nhẹ đầu. Đây không phải lúc nghi ngờ năng lực của bản thân. Chú bình tĩnh trả lời điện thoại:
- Được rồi! Huy động tất bảo vệ của Sapphire, tiếp tục tìm kiếm Minh Tuệ cho tôi!
Sau khi cúp máy, Quân Viễn quay lại phòng. Tầm chục tên bảo vệ chạy cũng vào theo.
Không biết Vĩ Khang đã ra hiệu từ bao giờ, mà bọn chúng ngay lập tức túm lấy Quân Viễn, phục kích tứ phía.
Một mình Quân Viễn không thể đánh lại đám đông giỏi võ. Chú bị chúng nó giữ chặt, thúc liên tục vào bụng để chú đuối sức. Chúng đánh rất lâu, đến khi Quân Viễn gục người, chống một tay xuống sàn, một tay ôm bụng mới chịu tha.
Tuy cơ thể bị hành hạ nhưng giọng nói của chú vẫn đanh thép:
- Mày gan lắm. Hành hung người khác là vi phạm Pháp luật. Không sợ bị kiện sao?
Vĩ Khang bước lại gần, hắn ngồi xổm xuống cho vừa tầm rồi cười khẩy:
- Há há, kiện? Hay là tao kiện mày trước vì tội xâm nhập trái phép nhé?
Hắn đứng thẳng dậy, giọng điệu vô cùng thỏa mãn:
- Chắc bây giờ mày muốn biết chỗ của con nhỏ đó lắm nhỉ. Tao nên ra điều kiện gì đây?
Vĩ Khang chậm rãi đi tới đi lui, mắt liếc xuống Quân Viễn:
- Tiền? Vài tỉ? Hay là xin một ít cổ phần của Sapphire nhỉ?
- Mày bắt cóc tống tiền!?
Quân Viễn nghiến răng, chú cố gắng đứng thẳng dậy. Bọn bảo vệ xung quanh thấy thế liền tiến thêm một bước, sẵn sàng tư thế chặn chú lại, không cho cơ hội lao tới.
Vĩ Khang tặc lưỡi:
- Thế thôi, không tống tiền!
- Mày muốn gì? Nói!
Hắn thấy Quân Viễn sốt ruột, mất đi vẻ điềm tĩnh hằng ngày liền cười nắc nẻ:
- Ha ha ha, vội thế cơ à? Con nhỏ đó có chết ngay đâu mà sợ?
Quân Viễn cố gắng nhịn vì chỉ có hắn mới biết chỗ của Minh Tuệ, hơn nữa còn có nhiều vệ sĩ bao vây. Toàn thân chú thì đau ê ẩm. Nếu bây giờ mất kiểm soát mà bứt dây động rừng, phần thiệt thòi sẽ thuộc về mình.
Vĩ Khang cuối cùng cũng đưa ra một yêu cầu:
- Hay là thế này đi. Mày xuống sảnh công ty của tao mà quỳ. Quỳ đến khi nào có người nhận ra đây là tổng giám đốc của Sapphire thì ngưng.
Quân Viễn nhíu mày chứ không đáp. Trò chà đạp lòng tự tôn của một người đàn ông còn tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần chuyện tống tiền. Vĩ Khang đợi ngày này đã lâu nên hắn mất kiên nhẫn:
- Sao? Có quỳ không? Hay là tao nói luôn chuyện ông chú ruột của mày dan díu với bố con bé đó nhé?
Quân Viễn có hơi giật mình:
- Mày… biết cả chuyện đó?
- Ha ha, có cái gì trên đời mà tao không biết? Mặc dù chú của mày chết rồi nhưng bố con nhỏ còn sống.
Những chuyện quá khứ đến chủ tịch Đỗ Linh của Sapphire còn không biết. Vĩ Khang lại nắm rõ trong lòng bàn tay như thế, chắc chắn hắn đã theo dõi nhà họ Đỗ từ rất lâu.
Vĩ Khang thấy đối phương chỉ biết đứng nghiến răng thì được đà lấn tới:
- Không biết con nhỏ đối mặt với bố như nào sau khi biết chuyện nhỉ?
- …
- Lâm Minh Tuệ không được sinh ra từ tình yêu của bố mẹ. Mà là từ thuốc kích dục, há há há.
“Bốp”
Quân Viễn mất kiểm soát lao tới đấm Vĩ Khang một phát. Chú còn định làm thêm vài cú nữa nhưng đã bị bọn bảo vệ lao tới tấn công.
Nhìn Quân Viễn bị người của mình đánh nhừ tử, Vĩ Khang càng thỏa mãn. Hắn quẹt chấm máu nhỏ trên môi mình rồi lớn tiếng nói:
- Chọn đi! Quỳ hay không!?